Yến Từ Quy Tác giả: Cửu Thập Lục Quá khứ chậm rãi Chương 111: Hãy nén đau thương Gió bỗng chốc lớn lên, cuốn theo những chiếc lá vàng, xoay tròn bay xa. Không biết từ lúc nào, trời dần tối, ngẩng đầu nhìn, mới biết cơn mưa lớn đang đến. Cơn mưa đến bất ngờ bị gió cuốn theo đổ ập xuống. Dân chúng đang hóng hớt lập tức tản ra gần hết, chỉ còn những người tiếc nuối không muốn đi, vừa tìm chỗ tránh mưa, vừa ngoái nhìn. Hai người cậu họ nhà họ Vu cũng không muốn bị mưa dầm. Thấy Chu Trán đứng đó, họ vội đến khuyên. "A Trán, sức khỏe quan trọng, nhỡ bị cảm thì làm sao đây." "Sau này còn phải lo chuyện của mẫu thân con, nếu con bệnh thì sao mà lo nổi?" "Trước tiên cứ lên xe ngồi đi." cậu thứ hai nói xong, rồi qua rèm nói với Lâm Vân Yên: "Quận chúa cũng khuyên A Trán đi, ngồi trên xe xem cũng vậy thôi." Lâm Vân Yên nhẹ giọng gọi Chu Trán: "Ngươi cũng không muốn bị ướt sũng khi gặp mẫu thân, đúng không?" Chu Trán nghe lời, lên xe ngựa. Mưa mỗi lúc một lớn. Nhìn thấy đồ đạc được chuyển đi hết, người nhà họ Chu cũng gần như dọn sạch, Từ Giản nói với An Dật Bá: "Cô nương nhà họ Chu hình như đang ở xe ngựa phía trước của Quận chúa, còn mẫu thân của nàng ấy..." An Dật Bá vuốt râu. Ông có gương mặt vuông vức, da ngăm đen, mắt tròn như đồng trông rất hung dữ, gặp chuyện không vừa mắt là mở miệng chỉ trích ngay, nhiều người đồn rằng ông còn đáng sợ hơn cả Nam Phương Tăng Trưởng Thiên Vương trong Tứ Đại Kim Cang. Nhưng thực tế, gương mặt cứng cỏi của ông lại ẩn giấu một trái tim mềm yếu. Ông chưa từng gặp Chu Trán, nhưng rất đồng cảm với cô gái này, vì nàng gần bằng tuổi cháu trai ông. Hơn nữa, Thánh Thượng đã dặn rất rõ, không được làm khó Chu Trán, mẹ nàng cũng đã được nhà họ Vu đón về. Đã vậy, An Dật Bá tất nhiên sẽ thuận tình. An Dật Bá gọi một Ngự Lâm quân đến dặn vài lời. Người ấy lập tức tìm đến xe ngựa, cung kính nói: "Quận chúa, Chu cô nương, Bá gia nói chuyện chính sắp xong rồi, nếu Chu cô nương muốn vào đưa lệnh đường thì có thể vào bất cứ lúc nào." Chu Trán cảm ơn. Nàng nhận chiếc ô từ tay Lâm Vân Yên, xuống xe, gọi hai người cậu cùng với Lưu Tô đi vào trong đại trạch. Bên trong thật bừa bộn. Thực ra cũng không phải quá lộn xộn, chỉ là so với ấn tượng của Chu Trán về phủ Anh Quốc công trước đây thì khác biệt một trời một vực. An Dật Bá không giỏi nói những lời hoa mỹ, đợi Chu Trán chào hỏi xong, nghĩ đi nghĩ lại ông cũng chỉ nói được một câu "hãy nén đau thương". Đợi Chu Trán và mọi người vào hậu viện, An Dật Bá quay đầu hỏi Từ Giản: "Ta nói như vậy có cứng quá không? Nhìn cô nương nhỏ như sợ đến trắng cả mặt." Từ Giản nhìn An Dật Bá, mỉm cười: "Thật ra ngài nói cũng không sai. Bao nhiêu người thân bị chém đầu, lưu đày, đó là thương đau; mẫu thân nàng chỉ còn một hơi thở, cũng là thương đau; phủ Quốc công tan nát, sau này phải dựa vào nhà ngoại, không biết tốt xấu thế nào, cũng là thương đau. Mấy chuyện này tuy chưa thành sự thật, nhưng cũng gần rồi, trước hết cứ nén đi cũng không sao." An Dật Bá: ... Ông hỏi Từ Giản làm gì nhỉ? Từ Giản mấy ngày nay ở phủ Thuận Thiên, chắc chắn đã không ít lần làm Đan Thận nghẹn lời rồi. Nhưng lời Từ Giản... dường như cũng có mấy phần đúng. "Ngươi ấy à." An Dật Bá lắc đầu liên tục: "Ông già Từ Mãng trước kia không có tính như vậy." Sao lại nuôi ra đứa cháu, mở miệng ra là khiến người ta chẳng biết nên cười hay trách thế này nhỉ? Từ Giản trả lời: "Tính của tổ phụ cũng giống ngài đấy." An Dật Bá lẩm bẩm vài câu. Từ Mãng kia tính khí ngang ngược, ông đâu muốn giống Từ Mãng. "Ngươi cứ ở đây xem trò vui đi." An Dật Bá nghĩ một lúc, vẫn nhắc nhở: "Sau này khi lên triều thì bớt hóng chuyện đi, không lại vô cớ đắc tội người khác." Từ Giản ngạc nhiên. Nói đến việc đắc tội người khác thì vẫn phải nói đến An Dật Bá, trên triều hễ có chuyện bất công nhỏ nhặt là ông lại làm ầm lên, vì trong mắt ông cũng không dung được hạt cát. Nhất là những chuyện đến Ngự Sử cũng phải cân nhắc, An Dật Bá luôn nghịch dòng thẳng thắn mắng mỏ. Tính cách như vậy muốn không đắc tội người khác cũng khó. Tuy nhiên, Từ Giản biết lời nhắc của An Dật Bá hoàn toàn là có ý tốt. Hắn còn trẻ tuổi nhưng đã giữ chức cao, triều thần có người sẵn sàng chỉ bảo hắn, đối xử tốt với hắn đều là nể tình từng giao hảo với ông nội nhiều năm, họ đều là những người đã nhìn hắn trưởng thành. "Ngài nói đúng." Từ Giản cúi đầu, trả lời rất thành khẩn: "Sau này sẽ bớt xem trò vui lại." Lời này của Từ Giản khiến An Dật Bá đã quên chuyện vừa rồi dọa Chu Trán trắng mặt. Từ Giản nghĩ: "Thật tốt". An Dật Bá ngay thẳng, tự biết rõ bản thân hung dữ, nhưng ông lại rất ít khi đối diện với những cô gái. Vẫn nên để ông không biết sự thật thì tốt hơn, nếu không, lo nghĩ về chuyện này sẽ khiến ông khó lòng nghỉ ngơi. Ở một phía khác, Chu Trán đã gặp lại mẹ mình. Người hầu ở đây đều bị bắt đi, đồ đạc cũng chuyển đi, có lẽ do kiêng dè người bệnh nên khi chuyển dọn rất cẩn thận, không làm lộn xộn quá. Thư họa đã lấy hết, những vật trang trí trên giá cổ cũng trống không, bàn ghế dời sang một bên. Mọi thứ đều thay đổi, chỉ có Vu thị vẫn như thường. Bà vẫn nằm đó, hơi thở yếu đến mức khó nhận ra. Chu Trán ngồi bên giường nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ. Đúng như lần trước nàng nói với Lâm Vân Yên, nàng thực sự rất sợ ngồi ở đây, nhìn gần mẹ, cảm nhận sự đau đớn của mẹ, nàng không thể giúp gì, cảm giác bất lực này gần như khiến nàng phát điên. Nhưng lần này, lòng nàng đã yên ổn hơn nhiều. "Là phụ thân đã đầu độc mẫu thân, tiếc là, phải mất đến tám năm mới biết nội tình." "Tổ phụ và mọi người đều bị phán tử hình, sắp bị hành hình rồi." "Quận chúa nói trong nha môn sẽ làm thủ tục hủy bỏ hôn ước giữa mẫu thân và phụ thân, sau này mẫu thân là mẫu thân, phụ thân là phụ thân, dù có xuống cửu tuyền cũng không còn liên quan đến ông ấy nữa." "Con thật chẳng ra gì, mẫu thân từng dạy con bao nhiêu đạo lý thế mà con vẫn thường mắc sai lầm." "Mẫu thân từng nói mắt thấy không hẳn là thật, nhưng... con vẫn cứ nghĩ đứa bé ở hẻm Lục Quả là nhi tử của phụ thân, hóa ra lại không phải..." Chu Trán nói rất nhiều, những giọt nước mắt nàng cố nén khi đứng đối diện với người nhà họ Chu trước xe ngựa, giờ trào ra rơi xuống mặt chăn. Hai người cậu nhà họ Vu không thúc giục, chỉ quan sát tình trạng của Vu thị. Đau lòng không? Sao có thể không đau lòng chứ? Dù sao cũng là chị gái ruột cùng lớn lên từ nhỏ. Những năm trước, họ biết chị gái bệnh nặng chịu nhiều đau khổ, nhưng chỉ đến dịp lễ tết mới ghé thăm, chưa từng ngồi nhìn chị lâu như hôm nay thế này... Cậu ba nhìn không đành lòng nữa, quay người ra khỏi phòng. Làn mưa ẩm ướt thổi đến, ông cố lau mặt. Bảo sao A Trán lại nổi điên, ngày nào cũng đối diện thế này thì không điên sao được? Bên trong đã nói chuyện một khắc, thấy mưa đã ngớt đi, cậu ba mới nói: "A Trán, chúng ta đi thôi, lát nữa mưa lại lớn bây giờ." Chu Trán gật đầu. Dưới sự giúp đỡ của cậu ba, cậu hai cõng Vu thị, đưa bà lên kiệu mềm. Chu Trán và Lưu Tô ngồi vào, mỗi người một bên đỡ Vu thị, tránh cho bà bị ngã. Cùng với bọn người hầu, hai người cậu nhà họ Vu cũng khiêng kiệu mềm, khi ra đến cửa lớn được Ngự Lâm kiểm tra, rồi tất cả đi hướng về nhà mình. Cánh cửa lớn phủ Anh Quốc công được đóng lại. An Dật Bá tự tay dán niêm phong.