Yên Tri Phi Hồ

Chương 1




Editor: Vĩ Vĩ

Beta: Ame

Tuy là mùa đông, nhưng lúc giữa trưa mặt trời lên cao, cát vàng vẫn bị nắng làm cho ấm lên, nằm trên cát thực thoải mái. Nhiếp Dao khép hờ đôi mắt phượng, có chút buồn ngủ, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại, xem ra đang chạy về phía bên này. Chỉ mật lát sau đã đến nơi.

Y mở mắt ra, nâng nửa người ngồi dậy, chợt phát hiện có bôn con tuấn mã đang đứng trước mặt mình. Mấy người ngồi trên ngựa đều mặc đồ đen, đường nét gương mặt góc cạnh sắc bén, cường tráng dũng mãnh, bàn tay nắm chặt cương ngựa khớp xương rõ ràng rắc chắc, Nhìn qua đã biết đó đều là những kẻ đã được huấn luyện bài bản kỹ càng về sức mạnh và võ thuật.

Khi Nhiếp Dao âm thầm đánh giá bốn người này thì đồng thời họ cũng đánh giá y. Lát sau, một vị nam tử trung niên trầm giọng quát hỏi: “Ngươi từ đâu tới đây?”

Tiếng nói trầm thấp mà mạnh mẽ âm vang, Nhiếp Dao che lỗ tai bị chấn động đến đau, trả lời: “Trung Nguyên.” Nếu những người này đã không biết y, tất nhiên không phải người tộc Khương Nguyệt, y cũng sẽ không để bại lộ thân phận. Song câu trả lời này nói ra cũng như không, nhìn thân hình cùng với diện mạo của y, kẻ ngốc cũng biết được rằng y đến từ Trung Nguyên.

Mấy người trao đổi ánh mắt một chút, người trung niên thấp giọng nói: “nghe nói công chúa của Khương Nguyệt vừa mới cưới phò mã đến từ Thiên Triều, người này chẳng lẽ là đi theo hầu?”

Đã nhiều ngày Nhiếp Dao liên tục bị Hách Liên cưỡng ép phải luyện võ, không có chút cơ hội mặc lên người những bộ y phục mềm mại từ gấm vóc lụa là kia, quần áo trên người đều may từ vải bố đơn giản, chỉ có cái áo da cừu là đáng giá, nhưng sau cú ngã rồi lăn lộn trên cát vừa rồi nó cũng đã hoàn toàn thay đổi hình dáng ban đầu. Những người này thấy bên cạnh y có bản đồ, vẻ mặt toát ra khí phách cao quý nên đoán rằng hắn là người theo hầu hoàng tử Thiên Triều bị lạc đường.

Nhiếp Dao vội vàng xua tay, “Nhà ta đã nhiều đời làm nghề y, cũng không phải người hầu. Lần này kết giao cùng thương nhân đến vùng bên ngoài lãnh thổ để trau dồi thêm hiểu biết, ai ngờ nửa đường gặp bão cát, ngựa bị kinh sợ liền hất xuống, cho nên ta bị thất lạc với mọi người.” Nếu để cho tộc khác biết y là hoàng tử Thiên triều thì hẳn là việc không bắt y mang đi uy hiếp Thiên triều hay tộc Khương Nguyệt cũng thật khó xảy ra đi? Y cũng không muốn trở thành cá nằm trên thớt mặc người ta xử lý, vì thế thuận miệng nói.

Tất nhiên là những người đó không tin, ngay lúc đó liền có một thiếu niên nhảy xuống ngựa, không chút khách khí lục soát trên người Nhiếp Dao, thấy trừ khăn tay cùng chút bạc vụn ra cũng chỉ có ngân châm và gói thuốc. Niếp Dao khá tinh thông thuật châm cứu, châm bao luôn tùy thân mang theo trên người, đúng lúc cung cấp vật chứng cho lời nói dối của hắn.

Thiếu niên mở gói thuốc ra, thấy bên trong có các loại ngân châm dài ngắn khác nhau, bên cạnh túi tiền còn có các loại thuốc dạng bột. Vùng Tái ngoại ít đại phu, càng ít người có châm thuật tốt, thấy gói thuốc cổ quái, hắn bước tới nắm chặt lấy cổ tay Nhiếp Dao, lớn tiếng quát: “Đại phu sao lại cổ quái như vậy? Ngươi rốt cục là ai, nói!”

Cổ tay bị bẻ ngược ra sau, Nhiếp Dao đau đến trắng bệch cả mặt, hút khí nói: “Đây là châm thuật của thầy thuốc Trung Nguyên bọn ta, phàm là người học y thì đều mang nó theo tùy thân……Đau! Ta không chạy được, ngươi buông tay ra trước được không?”

Thiếu niên thấy y gầy yếu vô lực, tâm đề phòng cũng giảm đi, tay đang bị bẻ ra sau của Nhiếp Dao cũng được hạ xuống, nhưng vẫn bị nắm chặt không buông. Nhiếp Dao đang định cầu xin, chợt nghe trong đoàn ngựa có người nói: “Y không nói dối, thả y.”

Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng, nhẹ nhàng lại ẩn giấu uy nghiêm, thiếu niên lập tức buông tay. Nhiếp Dao theo tiếng nói bước tới, thấy được một người nam nhân trẻ tuổi, làn da màu tiểu mạch dưới ánh mặt trời của buổi trưa mùa đông sáng lên rực rỡ, đôi con ngươi thâm trầm, lộ ra khí thế mạnh mẽ cương liệt của dân du mục vùng Tái ngoại. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, giống như con sói hoang cuồng ngạo mãnh liệt của đồng hoang, cho dù khi ngủ say cả người vẫn toát ra hơi thở hoang dại nguy hiểm, khiến người ta phải kinh sợ lùi bước.

Nam nhân này như loài dã thú đang săn mồi, bình tĩnh không chút dao động, hơi thở mang theo sự ngoan cường của sinh mệnh toát ra từ thân thể kiện tráng của hắn đã thuyết minh điều đó một cách hoàn hảo.

“Ngươi tên gì?” Nam nhân hỏi.

Tựa hồ như kinh sợ trước khí thể trầm mạnh đầy cuồng dại, kiêu ngạo của hắn, Nhiếp Dao hoảng hốt đáp lời: “Dao……Dao………”

Cả đoàn người cười phá lên, thiếu niên nắm cổ tay Niếp Dao châm chọc: “Dao Dao? Người Trung Nguyên các ngươi thật thú vị, đại nam nhân như ngươi lại lấy tên như tiểu cô nương.”

“Không phải……” Y muốn nói mình họ Diêu……

Không để Nhiếp Dao giải thích, nam nhân nói: “Tên cũng rất xứng với người.” Người vùng Tái ngoại lớn lên đều vô cùng cường tráng khỏe mạnh, thiếu niên nhỏ nhắn mềm mại mà tuấn nhã như Nhiếp Dao tất nhiên là không có. Nhìn y, tựa như đang ngắm nhìn một bức tranh thủy mặc về phong cảnh Giang Nam uyển chuyển hàm súc mà trầm tĩnh. Nam nhân cảm thấy được cái tên Dao Dao này rất hợp với y.

Trong lòng Nhiếp Dao trở mình xem thường, quyết định không thèm giải thích với mấy kẻ ngu ngốc này, dù sao tên cũng chỉ là cái danh, bọn họ muốn gọi thế nào thì gọi.

Thiếu niên trả lại gói thuốc cho Nhiếp Dao, hỏi: “Ngươi đã thất lạc với thương đội, vì sao không nhanh chóng đuổi theo bọn họ lại còn ở nơi này nghỉ ngơi?”

“Ngựa của ta chạy mất, chân lại bị thương, ta thấy khí trời rất tốt, nên tính toán nghỉ ngơi trước rồi sẽ đi, nếu gặp lại thương đội cũng có thể thuận tiện giải thích.”

Mọi người lại cười ồ lên, nam tử trẻ tuổi lại nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi đến biên cương? Nơi này không thể so với Trung Nguyên, ban ngày cho dù nóng như mùa hè thì buổi tối cũng sẽ lạnh vô cùng. Hơn nữa nơi này lệch so với con đường chính, thương đội cũng sẽ không đi qua đây. Ngươi nên thừa dịp ngày nắng ấm mà đi đi, phía trước có trạm dịch, đến đó rồi lại nghĩ biện pháp khác.”

Nhìn theo hướng nam nhân chỉ, đập vào mắt là cánh đồng hoang vu mênh mông, Nhiếp Dao cười khổ: “Tựa hồ rất xa, đi bộ chỉ sợ đến khi trời tối đen cũng không đến, huynh đài có thể mang ta đi một đoạn đường?”

“Bọn ta không đi hướng đó.”

“Vậy hay là bán cho ta một con ngựa đi? Ta sẽ trả giá cao.”

Không ai phản ứng trước đề nghị của Nhiếp Dao, thiếu niên phi thân lên ngựa, giơ roi giục ngựa chạy đi. Thấy bọn họ có ý muốn nhanh chóng rời đi, Nhiếp Dao gấp đến độ kêu to: “Vậy các người đi nơi nào? Mang theo ta được không?”

Tiếng ngựa hí truyền đến, nam nhân mặc đồ đen đánh ngựa quay lại, chạy tới trước người Nhiếp Dao rồi xuống ngựa, nói: “Cho ta xem một chút thương thế của ngươi.”

Thấy chuyện có thể xoay chuyển, Nhiếp Dao vén ống quần lên, mắt cá chân đã sưng tấy, y nói: “Ta là thầy thuốc, chút thương ấy không có gì, chỉ cần ngươi bán ngựa cho ta.”

“Ở đây sẽ không ai bán ngựa cho ngươi.” Nam nhân một lần nữa nhảy lên ngựa, lại nói:” Muốn sống thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”

“Bản lĩnh?”

Nam nhân gật đầu, “Vùng Tái ngoại chiến đấu nhiều, người Phong Diệu ta cần một thầy thuốc tốt.”

Nguyên lại bọn họ là người Phong Diệu, nhìn trúng y thuật của y, quả nhiên bản lĩnh không hại người a, Niếp Dao lúc này gật đầu, “Ta có thể lưu lại một lần, chỉ các ngươi một ít thuật châm cứu.”

Nam nhân khẽ mỉm cười, vươn tay về phía y đến. Xem ra phải ngồi chung ngựa với hắn rồi, Nhiếp Dao do dự một chút, đứng dậy bước đến, chỉ cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, sau đó cả người liền bay đến trước người nam nhân, ngồi trên lưng ngựa, nam nhân nắm cương ngựa, cố định y trong hai cánh tay rắn chắc, nói: “Ngồi vững.”

Tuấn mã chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy tới bên cạnh ba người kia, thấy hắn mang theo Nhiếp Dao, nam tử trung niên nhíu mày nói: “Chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm, mang theo cái tên thư sinh tay trói gà không chặt này chỉ sợ hỏng việc.”

“Ta sẽ chiếu cố y.” Nam nhân thản nhiên nói: “Y thông thạo y thuật, rất hữu dụng đối với chúng ta.”

Nhiếp Dao dựa sát vào người nam nhân, khi hắn nói, hơi thở nóng hổi phả vào bên tay, y nhíu mày, nghĩ muốn tránh ra một chút, nhưng lại lập tức bị nam nhân đưa tay ôm vào trong ngực. Cánh tay rắc chắc tựa sắt giữ y lại, tư thế này thực an toàn, tuyệt đối không sợ bị ngựa quất xuống. Cứ như vậy, y dường như bị đối phương khóa chặt trong ***g ngực, khiến y dễ dàng cảm nhận được nhịp tim đập vững chãi của nam nhân.

Nam nhân trẻ tuổi cũng gật đầu tỏ ý tán thành, “Nói cũng đúng, cái vị đại phu chữa bệnh dựa vào thần linh – ma quỷ của bộ tộc chúng ta ngoại trừ tế lễ cầu thần và uống nước bùa chú ra thì chằng còn bản lĩnh nào khác cả. Nếu như Dao công tử ở đây, sau này các tộc nhân có đau yếu bệnh tật gì thì cũng không cần lo lắng nữa.”

Vừa nói chuyện, bốn con tuấn mã vẫn không ngừng chạy, ngày càng cách xa nơi mà Nhiếp Dao ngã xuống vừa rồi.

Yên ngựa mềm dẻo, kỹ thuật cưỡi ngựa của nam nhân lại tốt, chạy xuống vùng đất bằng phẳng, Niếp Dao ngắm nhìn phong cảnh thảo nguyên. Mọi người vẫn không ai nói chuyện, y nhàm chán hỏi: “Không biết nên xưng hô với các vị thế nào?”

“Ta gọi là Hải Chiến, vị này chính là Hải Khuê thúc, Hải Anh.” Thiếu niên có vẻ như khá hoạt bát, giới thiệu từng người cho Nhiếp Dao, rồi sau đó nhìn vào người cùng ngồi với y, trên mặt lộ vẻ sùng bái, “Đây là thủ lĩnh của chúng ta Thiên Lang.”

“Ta gọi là Hải Đông Thanh.” Nam nhân tự báo danh tính.

(*Hải đông thanh (海东青): chim cắt Bắc Cực)

“Phụt…….” Không nghĩ tới có người lại lấy tên loài chim để đặt tên, nhớ lại khi còn ở trong vương phủ nuôi mấy con chim cắt, Nhiếp Dao không nhịn được cười rộ lên. Ba người kia lập tức biến sắc, đồng loạt nhìn thủ lĩnh của mình. Nhiếp Dao đưa lưng về phía Thiên Lang, nhìn không thấy sắc mặt của hắn, song trong nháy mắt thân thể hắn cứng đơ, không cần nghĩ cũng biết sắc mặt hắn “đẹp” cỡ nào. Cười nhạo tục danh của tộc trưởng, tuy không phải có ác ý nhưng chỉ sợ người này mất hứng sẽ vung đao, Nhiếp Dao vội vàng giải thích,”Thực xin lỗi, ta chỉ cảm thấy tên này rất có cá tính, vừa rồi các người cũng cười tên của ta, mọi người huề nhau….”

Vệt sáng bạc lạnh lẽo lóe lên trước mắt, đao ở thắt lưng Khuê thúc đã rời vỏ. Nhiếp Dao dự cảm đúng, giờ phút này lưỡi dao đang kề trên cổ y, tùy thời đều có thể kết liễu mạng y, Khuê thúc lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, nếu ngươi còn dám bất kính với thủ lĩnh của chúng ta, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi!”

“Khuê thúc.” Cảm giác được người trong ngực run lên, Thiên Lang có chút buồn cười, dùng ánh mắt bảo Khuê thúc thu đao, sau đó phóng ngựa chạy đi trước.

Dám cười nhạo hắn, kẻ đó sẽ không còn tư cách sống thêm trên cõi đời này, nhưng Dao Dao là ngoại lệ. Hắn sẽ không ra tay với người không biết võ công, đặc biệt là người nhìn qua còn có chút ngu ngốc này, hôm nay nếu không có bọn họ, chỉ sợ y ở đây mấy ngày cũng sẽ không gặp được ai.

Có thể gặp nhau ở đây, là vận khí của y, có lẽ…..cũng là vận khí của mình.

Tay hắn đặt bên hông Nhiếp Dao, vòng eo tinh tế mảnh khảnh, tựa hồ còn mềm mại hơn cả nữ tử. Trên người y tỏa ra mùi hương thoang thoảng dìu dịu, Thiên Lang không biết là hương liệu gì, chỉ cảm thấy rất hợp với y, thanh nhã mà sâu xa, giống như một lò đàn hương đốt mỗi đêm hè.

“Ngươi…..cũng không cần phải giữ chặt như vậy được không? Ta sẽ không ngã.” Sau một lúc lâu, thấy Thiên Lang không có ý trách tội, Niếp Dao cẩn thận hỏi. Y không quan dựa gần người khác như vậy, hơn nữa hơi thở của nam nhân không ngừng phả ra bên cổ y, rất ngứa, còn thật mờ ám.

“Đã ngã một lần, rất có thể sẽ có lần thứ hai.” Thiên Lang thản nhiên nói.

Ngã cũng thành thói quen được sao? Nhiếp Dao bĩu môi, được rồi được rồi, dù sao người ta cũng là tộc trưởng, muốn ôm thì ôm, dù sao mình cũng không mệt. Tựa vào ngực Thiên Lang giống như tựa vào một cái lò sưởi ấm tự nhiên, còn được che bão che cát, Nhiếp Dao đột nhiên cảm thấy làm một đại phu cũng có được đãi ngộ không tồi a!

Đã được hưởng thụ thì tất nhiên y sẽ không bỏ qua, Nhiếp Dao thoải mái dựa vào người Thiên Lang chợp mắt một lát, lúc tỉnh lại thì mặt trời cũng đã sắp lặn. Mọi người xuống ngựa tìm chỗ tránh gió, ba người Thiên Lang cùng Khuê thúc, Hải Anh dựng trại, Nhiếp Dao giúp Hải Chiến nấu cơm. Từ trước đến nay chưa bao giờ làm những chuyện như nấu cơm thế này, nhưng y lại thông minh, mới học từ Hải Chiến mà đã có thể được không tồi.

Tâm tính Hải Chiến vẫn thiếu niên, hai người vừa làm vừa tán gẫu, quay đi quay lại một lát đã thấy cơm chin. Nhiếp Dao thuận miệng cảm khái: “Tộc trưởng các ngươi thực trẻ a!”

“Đúng vậy, nhưng võ công hắn rất lợi hại, mười tuổi đánh chết con báo, ngay cả huynh đệ Ngột Khắc của tộc Vị Lương cũng phải sợ hắn.” Nói đến Thiên Lang, Hải Chiến liền thao thao bất tuyệt.

Hai huynh đệ Ngột Khắc Đồ, Ngột Khắc Báo là hai tộc trưởng của tộc Vị Lương, cũng là hai thủ lĩnh hung tàn ngoan độc nhất trên thảo nguyên. Tộc Vị Lương có tộc nhân nhiều nhất, nô lệ cũng nhiều, vì mở rộng thế lực, mười mấy năm nay tộc Vị Lương vẫn luôn phát động chinh chiến không ngừng, thậm chí ảnh hưởng đến an bình của biên thành. Mãi đến khi Nhiếp Anh nhận lệnh đến trấn thủ biên quan, hai huynh đệ Ngột Khắc mới có chút thu liễm, chỉ ở thảo nguyên tung hoành ngang ngược. Mà hiện tại ngay cả bọn họ cũng đều kiêng kị Thiên Lang, có thể thấy được nam nhân này quả thực rất có uy thế.

Nhiếp Dao nhìn Thiên Lang đang dựng trại bên kia. Mặc dù y khá gầy, nhưng cũng là nam tử trưởng thành, người nọ bị mình coi như đệm dựa cả một ngày lại không thấy có chút mệt mỏi nào, tựa hồ trong cơ thể kia ẩn dấu nguồn sinh mệnh không bao giờ khô kiệt.

Tuy vậy, một thảo nguyên không thể dung được hai con báo. Mấy năm gần đây, bên ngoài thì nhìn có vẻ yên lặng êm dịu, trong khi đó chiến loạn lại xảy ra thường xuyên, tựa hồ ai cũng đều muốn trở thành thủ lĩnh duy nhất của nơi đây. Mặc kệ hai bọn họ ai là người thắng, Khương Nguyệt cùng với các bộ lạc nhỏ khác đều trở thành vật hi sinh, đây cũng là nguyên nhân y buộc phải trở thành phò mã của Hách Liên. Vốn việc này không thể làm khác được.

“Cháy kìa!” Nhiếp Dao nghĩ đến xuất thần, mãi đến lúc bị tiếng kêu sợ hãi của Hải Chiến làm tỉnh lại mới phát hiện lương khô đã cháy xém hơn phân nửa, liền cuống quýt gỡ xuống. Tay chân y lúng ta lúng túng, cảm thấy có chút không được tự nhiên, nâng mắt lên lại phát hiện lều trại đã dựng xong, Thiên Lang đứng một bên nhìn y, con ngươi đen thẳm thuộc về dã thú lóe lên một chút ý cười ôn nhu.

“Ngươi cười cái gì?”

Thiên Lang không đáp, đi tới đưa một cái khăn cho Nhiếp Dao. Thấy y có vẻ mờ mịt, Hải Chiến phá lên cười to: “Dao công tử, trên mặt ngươi toàn bụi a!”

Xấu mặt rồi, ai bảo trước kia y chưa từng xuống bếp a! Nhiếp Dao lau mặt, trả lại khăn cho Thiên Lang, đột nhiên bị hắn nắm lấy cổ tay, mở bàn tay ra xem, Nhiếp Dao giật mình, lại nghe hắn nói:”Thật sự xinh đẹp, mười ngón tay không dính nước tháng ba, thật sự là công tử được nhà giàu dưỡng ra!”

Ngón tay nhỏ nhắn, lòng bàn tay có chút vết chai, chắc là do cầm bút lâu ngày tạo nên. Nhìn thấy Nhiếp Dao học nấu cơm cùng Hải Chiến, có chút ngốc nhưng rất cố gắng, Thiên Lang thầm buồn cười, nắm bàn tay dính đầy bụi của hắn, nói: “Sau này ngươi không cần làm việc nặng, để Tiểu Chiến đến là được rồi.”

“A?” Niếp Dao có chút kinh ngạc.

“Ngươi là lang trung của chúng ta, ngoại trừ xem bệnh cái khác đều không cần làm.” Vùng Tái ngoại có rất ít lang trung, cho nên mọi người vô cùng kính trọng đối với bọn họ, có việc chỉ cần mở miệng sẽ có người làm thay.

Lương khô nướng xong mọi người chia nhau ăn, lại tự lấy ra túi rượu của mình. Ngửi mùi hương liền biết là rượu mạnh, nhưng Nhiếp Dao vẫn có chút động tâm, đẩy Thiên Lang ngồi bên cạnh một chút,”Cho ta uống chút rượu đi.”

Thiên Lang đưa túi cho hắn, nói:”Uống ít thôi, uống nhiều sẽ say.”

“Sẽ không, ta ngàn chén không say!” Để chứng minh mình không nói dối, Nhiếp Dao ngửa đầu uống liền mấy ngụm.