Yên Nguyệt Ca

Chương 4




Sau khi Kinh Liệt đi được hai ngày, người của Đường Môn đến cửa cốc thông truyền có chuyện quan trọng cần cầu kiến, Cốc Dật Hiên cho người ra mời nhập cốc, chưa quá nửa ngày, Đường Viên mang sắc mặt xám ngắt kéo theo Đường Huân còn đang lưu luyến chắp tay cáo từ.

Lại qua thêm vài ngày nữa, Quỷ Cốc Tử cũng hạ sơn, biết Kinh Liệt đã bỏ đi ông không giận không trách, chỉ khe khẽ thở dài một tiếng, sau đó lệnh Triệt Nguyệt hộ tống Cốc Dật Hiên xuất cốc tìm mua mấy loại thảo dược quý mà trong cốc còn thiếu, thuận tiện để y ra giang hồ cho biết.

Tuy nghìn nghìn vạn vạn không cam lòng, Triệt Nguyệt vẫn nhận mệnh hạ sơn, biết đâu… Biết đâu có thể gặp Kinh Liệt… Trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ kỳ lạ khiến y ngẩn người, lặng lẽ mỉm cười xua đi tư tưởng bất chợt ấy, vội vã đuổi theo bước chân Cốc Dật Hiên.

“Đại sư huynh,” Triệt Nguyệt dừng bước trước một đầu hẻm, “Đệ, muốn đến một nơi…”

Cốc Dật Hiên nhìn y, mỉm cười, “Huynh đi cùng đệ.”

Triệt Nguyệt không đáp, quay lưng tiến vào con hẻm nhỏ ẩn khuất.

“Vẫn không có gì thay đổi”

Vươn tay đẩy ra cảnh cửa phủ đầy mạng nhện và bụi bẩn, chậm chạp bước vào, mùi ẩm mốc lập tức ập vào cánh mũi, bên trong là một căn phòng nhỏ u ám đầy bụi, ngoại trừ có kê một chiếc giường nhỏ, còn lại không thấy vật dụng nào khác.

“Người chưa từng trở về!”

“Ai cơ?”

Triệt Nguyệt xoay người chạy ra ngoài, hít sâu một hơi rồi quay đầu cười đáp, “Nương của đệ, vào một buổi chiều bảy năm trước, nương như mọi ngày ra ngoài giặt đồ, nhưng sau đó không hề quay lại.”

“Bá mẫu…”

“Nương đệ là một người hiền thục ôn nhu, sau ngày hôm ấy, đệ vẫn một mực chờ nương quay về, trời cứ tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, đệ mỗi ngày tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ, về sau dần dần hiểu ra, nương sẽ không quay về nữa, năm ấy đệ mới mười một tuổi…”

“Một mình đệ sống ở đây gần bốn năm sao?”

“….”

Bên dưới dương quang, gương mặt ôn nhuận nhu hòa, trong suốt như thủy tinh, y bào tố bạch theo cơn gió nhẹ nhàng phiêu động, tôn lên tuyệt mỹ dung nhan, mỹ lệ đơn thuần nhưng lại quật cường cương nghị.

“Triệt Nguyệt, hay là chúng ta nghỉ chân ở nhà đệ luôn nhé?”

Nhìn đôi con ngươi trước mắt ngập tràn kinh ngạc, Cốc Dật Hiên ôn nhu mỉm cười, “Để huynh gọi người đến dọn dẹp một chút, chúng ta dù sao cũng ở lại Lâm An vài ngày, không bằng nghỉ chân ở đây đi, đệ thấy sao?”

Triệt Nguyệt hiểu rõ dụng tâm của Cốc Dật Hiên, mỉm cười vui vẻ, đối với người nam tử luôn như thân huynh trưởng hết lòng quan tâm che chở mình này, e là đến cuối đời cũng không cách gì báo đáp.

“Cám ơn đại sư huynh.”

“Triệt Nguyệt không phải là vẫn luôn gọi ta là Cốc đại ca đấy sao?” Cốc Dật Hiên cười nói, “Đệ trước giúp huynh mua chăn nệm mới về, huynh đi tìm người đến quét dọn, nhìn trời có vẻ sắp mưa tới nơi rồi…”

“Vâng.”

Đến khi Triệt Nguyệt ôm mấy vật dụng cần thiết trở lại, căn phòng nhỏ đơn sơ đã được quét dọn sạch sẽ, bụi bẩn bám đầy tường được tẩy sạch, để lộ ra màu trắng nguyên sơ, trong phòng cũng sáng sủa hơn, vài người còn ở trên mái nhà đổi mới ngói, cửa sổ cũng đã được tu sửa, giấy cửa cũng dán xong rồi.

Triệt Nguyệt đứng ở cửa nhìn thân ảnh cao lớn đang bận rộn trong phòng, đáy lòng tràn lên từng hồi ấm áp.

“Về rồi à?”

Đưa tay tiếp nhận đồ trên tay Triệt Nguyệt rồi gọi người đem vào trong, Cốc Dật Hiên cười nói, “Đệ xem, chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều lộ phí.”

“…”

Trầm mặc hồi lâu, Triệt Nguyệt ngẩng đầu lặng lẽ quan sát người nam tử ấm áp trước mặt, trong lòng không hiểu vì sao chợt hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ thiển tiếu của Kinh Liệt.

Mình làm sao vậy? Sao lại đột nhiên nhớ đến cái tên ngoan lệ hung dữ đó! Triệt Nguyệt lắc đầu, đem dáng vẻ tươi cười gạt đi buồn bực trong lòng, chậm rãi bước vào phòng, dừng lại bên người Cốc Dật Hiên, thấp giọng, “Đã khiến Cốc đại ca lao tâm.”

“….”

Trong lòng Cốc Dật Hiên hiểu vị tiểu sư đệ ngạo cốt nội liễm luôn tĩnh mặc lãnh đạm này sẽ không bao giờ biểu lộ tình cảm trong lòng ra trước mắt người, nhưng vẫn không kiềm được lòng mà mong đợi được nhìn thấy chút biểu hiện vui mừng hài lòng nào đó của y.

Bỏ đi, chỉ cần y vui vẻ là được rồi, không phải sao? Cốc Dật Hiên không rõ đến tột cùng là vì sao, từ lần đầu gặp gỡ đã đặc biệt để ý đến cảm nhận trong lòng của Triệt Nguyệt như vậy, nhưng trời sinh bản tính cương trực thiện lương, hắn chỉ cần có thể nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Triệt Nguyệt cũng đã hài lòng lắm rồi.

Vào lúc hoàng hôn buông xuống, trời quả nhiên trút xuống một trận mưa nhỏ, khí trời vào thu vốn đã lạnh lúc này chen thêm vài phần ẩm ướt, bầu trời xám xịt trên cao thanh lãnh tĩnh mịch, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng giọt mưa đánh vào tảng đá bên đường.

Khi bọn họ gặp gỡ cũng là vào một ngày mùa mưa như thế này, người thiếu niên hắc y cao ngạo trong trí nhớ vẫn không có gì thay đổi, còn cả đôi con ngươi lạnh lẽo như băng…

Triệt Nguyệt ngồi lặng bên bàn nhìn ánh nến chập chờn, trên khuôn mặt thanh lệ bỗng chốc hiện ra ý cười dịu nhẹ.

“Huynh về rồi đây…”

Cốc Dật Hiên vừa thả ô xuống vừa giơ lên thực hạp trong tay, cười nói, “Huynh mua ít đồ ăn về, đói bụng chưa?”

“Có chút…” Triệt Nguyệt tiếp nhận thực hạp, đem thức ăn còn nóng trong hộp bày lên bàn nhỏ.

“Còn thứ này nữa.!” Cốc Dật Hiện lấy trong ngực áo ra một bình rượu, ngồi xuống đối diện với Triệt Nguyệt, “Uống một ít cho ấm người.”

Triệt Nguyệt không phản đối, lẳng lặng nhấm nháp thức ăn vừa gắp trên tay, ánh nến phiêu diêu, đôi mi đen dài rũ xuống gương mặt thanh tú tạo nên hai vệt bóng mờ, thần tình đạm mạc điềm nhiên, Cốc Dật Hiên bỗng chốc ngây người.

“Nếu như, có thể vĩnh viễn cùng đệ trải qua cuộc sống thế này, thì thật tốt.”

Triệt Nguyệt ngẩng đầu, nhìn người nam nhân vẫn luôn ôn nhu trước mặt, mỉm cười.

“Sắc trời đã tối, đại sư huynh tửu lượng không tốt, nên sớm nghỉ ngơi.”

Cốc Dật Hiên đỏ mặt, không hiểu vì sao mình vừa rồi nói ra những lời mập mờ ái muội như vậy, một lúc thật lâu vẫn không biết nên nói tiếp những gì, đến khi Triệt Nguyệt đứng lên chuẩn bị đi ngủ, hắn lặng lẽ thở dài, thổi tắt ánh nến rồi trở về nội thất, lại một đêm không ngủ…

Tảng sáng ngày thứ hai, bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng tỏ, Cốc Dật Hiên đã dậy từ sớm, đứng trước cửa phòng Triệt Nguyệt do dự một lúc, sau đó đẩy cửa tiến vào.

“Triệt Nguyệt, Triệt Nguyệt?”

Triệt Nguyệt mở mắt, ngồi dậy nhìn hắn mỉm cười, sau đó đột nhiên ho khan vài tiếng, trên gương mặt trước nay vẫn ôn nhuận thoáng chốc trở nên tái nhợt…

“Triệt Nguyệt!!”

“Không sao, có lẽ bị nhiễm chút phong hàn…”

Cốc Dật Hiên nhìn cánh tay phải bị Triệt Nguyệt né tránh còn lửng khửng giữa không trung, tâm tràn lên chua xót, gượng cười, “Có nghiêm trọng lắm không?”

“Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.”

“Cốc đại ca muốn ra ngoài sao?” Thấy Cốc Dật Hiên một thân trang phục chỉnh tề, Triệt Nguyệt giật mình, cười hỏi.

“Ừ, hôm qua huynh có hỏi thăm ông chủ tiệm thuốc, hà thủ ô, hoàng kỳ đặng đều là dược liệu dễ tìm, đông trùng hạ thảo và rễ cây đan thanh, bạch thuật thì phải sang trấn phụ cận mới có thể mua được, về phần hạc chưởng liên mà sư phụ đề cập… bọn họ đều nói chưa từng nghe qua.”

“Khụ…”

“Huynh sẽ về nhanh thôi, thân thể đệ không khỏe, nên ở nhà nghỉ ngơi, huynh tìm một tiểu tư đến chăm sóc đệ.”

“Không cần đâu,” Triệt Nguyệt cười cười nói, “Không có gì đáng lo, đại ca đi sớm về sớm.”

Nhìn y mỉm cười đạm mạc hiền hòa, gương mặt tuấn nhã của Cốc Dật Hiên lướt qua chút ngại ngùng, nếu không phải hôm qua đường đột lỡ lời, hôm nay cũng không đến mức chung đụng lúng túng thế này.

“Huynh sẽ về sớm.”

“Vâng, thứ cho Triệt Nguyệt không thể đi cùng, Cốc đại ca đi đường cẩn thận.”

Cốc Dật Hiên xoay người, đến trước bậc thềm chợt quay đầu nhìn y thật sâu, lời muốn nói vẫn hàm trong cửa miệng.

Nhìn thân ảnh xa khuất, Triệt Nguyệt cười khổ, mấy năm nay Cốc Dật Hiên luôn dốc lòng chiếu cố, y không phải là không hiểu, lúc đầu vẫn luôn cho rằng tất cả là tình huynh đệ, nhưng theo năm tháng ngày một trưởng thành, y không còn là người thiếu niên nhu nhược không hiểu chuyện của ba năm trước, dần dần cũng cảm nhận được có gì đó khác biệt.

Cốc đại ca, xin lỗi, đệ tôn kính huynh, thích huynh, nhưng, đó không phải là ái tình.

Trong đầu chợt hiện lên gương mặt tuấn mỹ của Kinh Liệt, dáng vẻ trước khi hắn rời đi, trong đôi mắt băng lãnh lướt qua chút ưu thương nhàn nhạt, không thể lý giải nỗi lòng rối ren phức tạp của mình, y chỉ biết, khi có Kinh Liệt ở bên, thời gian tưởng như ngưng đọng, không khí chung quanh như đông lại, hết thảy đều trở nên quá mức an tĩnh… an tĩnh đến độ có thể nghe được hơi thở của nhau, cái cảm giác khi nhìn thân ảnh cao lớn đứng ở cách đó không xa chăm chú nhìn mình, luôn khiến cho con tim vẫn trầm ổn trong lòng ngực khẽ khàng gợn lên bao làn sóng nhỏ, rồi cả khi nhìn thấy trong đôi mắt lạnh như băng lóe lên chút ý cười nhàn nhạt….

Hồi tưởng lại mới giật mình phát giác, chỉ cần nơi nào mình lui tới, hầu như đều có thể bắt gặp thân ảnh của hắn, vô luận là khi vui vẻ hay lúc bi thương, tịch mịch hay cô độc, hắn đều thời thời khắc khắc ở cạnh mình, dù rằng chỉ nhìn không nói… Nhưng hắn luôn yên lặng bên y, nhìn y, trông giữ y.

“Ta sao thế này?” Triệt Nguyệt nắm lại hai tay, từ nửa tháng trước khi hay tin Kinh Liệt ly khai Quỷ Cốc, tim của y luôn nảy loạn… Tuy trước đây hắn cũng từng xuất cốc, nhưng chưa từng nghĩ về hắn nhiều đến nhường này, là nỗi lo lắng trỗi lên từ sâu trong cốt tủy.

Ho khan một tiếng… lại kéo theo một trận ho dữ dội, lần nữa nằm xuống, đưa tay áp lên cái trán nóng hổi của mình, thở dài… Ngủ một lúc nữa rồi mua thuốc về uống vậy, nghĩ như vậy, từ từ nhắm mắt.

Két…..

Ai? Ai đang vào phòng sao?

Triệt Nguyệt mở mắt, hai mắt mơ màng không thể nhìn rõ dáng người, chỉ mơ hồ thấy được có một bóng đen đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn mình.

“Cốc đại ca? Đệ không sao…” Y khàn khàn gượng cười một tiếng, lần nữa thiếp đi.

“Chết tiệt!!” Người đến bước nhanh đến trước hai bước, một tay ôm thân thể hư nhược vào lòng, tựa như đang ôm trân bảo trong thiên hạ, trong đôi con ngươi băng lãnh tràn ngập yêu thương khó lòng che giấu… “Tên ngốc này! Sao vẫn không biết tự chăm sóc bản thân mình như vậy!!!”

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt thanh tú ôn nhuận, dừng lại vuốt ve đôi môi đã không còn huyết sắc…

“Triệt Nguyệt…” Thanh âm ôn nhu trầm thấp khe khẽ vang lên, rồi như bị mê hoặc, cúi người đặt môi mình lên môi y, đầu lưỡi ướt át dịu dàng liếm ướt đôi môi khô khốc, nếm lấy vị máu tươi, “Nếu như, ta không quá tham lam muốn đến nhìn ngươi lần nữa, có phải ngươi sẽ như vậy, dần dần biến mất?”

“Ư… lạnh… quá…” Triệt Nguyệt không chút ý thức khẽ giật mình, xoay người rúc vào lòng ngực ấm áp, lẩm bẩm vài tiếng rồi lại tiếp tục mê man…

“Chỉ có vào lúc này ngươi mới không dùng dáng vẻ đạm mạc xa cách ngụy trang mình…” Cảm giác được thân thể gầy mảnh nóng hổi đang run nhè nhẹ, đôi mày lãnh tuấn chau chặt, nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, kéo chăn đắp lên, thoáng nhìn lên sắc trời âm u, xoay người bước ra khỏi cửa.

Tuy trời đang lúc đầu thu, nhưng cơn mưa tí tách buổi đêm rất lạnh, cây cối bên ngoài không còn phô màu lục sắc xanh um mà như bị người đùa cợt quét qua vài bút mực, hóa thành đen mịt.

Kinh Liệt bưng chén thuốc đến trước giường, nhìn người vẫn còn mê man say ngủ, diện dung lãnh khốc xưa nay chậm chạp vẽ ra nụ cười vô hạn ôn nhu.

Ngồi xuống bên giường, đỡ thân thể hư nhược ôm vào trong ngực, dịch lại góc chăn chắn bớt khí lạnh ập vào, thổi nguội muỗng thuốc rồi nhẹ nhàng đưa đến bên đôi môi tái nhợt, “Triệt Nguyệt, uống thuốc.”

“…..”

Nhìn nước thuốc từ khóe môi đang ngậm chặt chảy xuống, y sam bạch sắc cũng vì vậy nổi lên một vệt vàng nhạt, hắn bất mãn nhăn mày, ngửa đầu uống một hớp nước thuốc, cúi người….

Đến khi nhìn thấy đáy của chén sứ thanh từ, Kinh Liệt vẫn lưu luyến trên đôi môi mềm mại. Hồi lâu mới chịu buông tha, đứng dậy mang theo nụ cười nhìn dung nhan tuyệt mỹ còn say ngủ, “Triệt Nguyệt, nếu ngươi biết ta dùng cách này cho ngươi uống thuốc, ngươi hẳn là sẽ đánh ta…”

Mở mắt, đã là sáng sớm ngày hôm sau, mơ màng nghe thấy tiếng chim thanh thúy ríu rít vang lên, thu vào trong mắt, là một lồng ngực màu đồng, đầu óc Triệt Nguyệt nhất thời trống rỗng, chậm rãi dời tầm mắt…

Vầng trán rộng, mái tóc đen, đôi mày phi dương, hàng mi dày đang khép lại che đi đôi mắt sáng như sao lại lạnh lẽo như băng hàn, bên dưới chiếc mũi tuấn đỉnh là cánh môi mỏng đang mím lại, chính là hình ảnh luôn xuất hiện trong đầu, người nam tử gần như đã khắc sâu vào tâm trí, Kinh Liệt….

Là ngươi chăm sóc ta sao?

Nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn, Triệt Nguyệt thanh đạm mỉm cười, cái tên luôn lãnh mạc này, chưa khi nào có dáng vẻ tĩnh lặng như thế này, ngắm nhìn hàng mi của hắn, cảm nhận nhịp tim của hắn, cả cảm giác ấm áp lan tỏa trên thân….

Bỏ qua nghi hoặc về sự xuất hiện của hắn, chỉ nhớ mang máng thanh âm trầm thấp ôn nhu đêm qua thì thầm bên tai cùng lồng ngực ấm áp mà mình suốt đêm rúc vào… Kinh Liệt, ta nghĩ, ta yêu ngươi… ngay từ ngày đầu gặp mặt đã yêu ngươi rồi.

Thế nhưng, ta không thể, ta không có sức mạnh cường đại giúp ngươi một bước lên cao(1), không có thân thể khỏe mạnh để có thể bồi ngươi đi khắp chân trời góc bể… Ta chỉ liên lụy đến ngươi, ngươi là một con đại ưng tung cánh bay cao, ta không muốn trở thành gông xiềng cản trở đôi cánh của ngươi. Cho nên, xin lỗi…

Triệt Nguyệt chua xót mỉm cười, khẽ động thân thể vẫn còn tựa trong lòng người nào đó, nhắm mắt, đem toàn bộ biểu tình giấu vào sau đôi con ngươi phủ lớp sương mù, ý cười hiện ra có chút bi thương luyến tiếc, nếu như, đây chỉ là một cảnh trong mơ, vậy thì, xin đừng để ta tỉnh lại…

Kinh Liệt bởi vì y cựa người mà tỉnh giấc, nheo mắt nhìn gương mặt Triệt Nguyệt, khe khẽ hé ra ý cười sủng nịch. Thích cảm giác tĩnh lặng bên cạnh ngươi, thích ý cười không màng danh lợi của ngươi, thích đôi mắt trầm tĩnh không gợn sóng của ngươi, tình ý thâm sâu như vậy, ngươi có cảm nhận được chút nào không? Triệt Nguyệt, ta yêu ngươi…

Thế nhưng, lòng của ngươi chỉ vì Cốc Dật Hiên mà rộng mở, còn ta, thậm chí cả một nụ cười ngươi cũng không muốn ban cho.

Như sợ khiến người đang say ngủ giật mình, Kinh Liệt nhẹ nhàng nhích người ngồi dậy, nhìn sắc trời mờ mịt bên ngoài, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán Triệt Nguyệt, so với hôm qua đã đỡ hơn nhiều, lúc này mới yên tâm thu tay lại, giúp y chỉnh lại góc chăn, hạ xuống môi y nụ hôn dịu dàng, ôn nhu hiếm thấy lặng lẽ hiện lên trên gương mặt cương nghị tuấn mỹ mà ngày thuờng vẫn luôn băng lãnh.

Đến khi mang thuốc trở lại phòng, Triệt Nguyệt đã khoác phi sa ngồi tựa vào giường, đôi mắt trầm tĩnh chăm chú nhìn nam tử cũng đang đồng dạng nhìn mình.

“Ngươi sao lại ở đây?” Thanh âm du dương, mang theo một chút uể oải lười biếng khi vừa tỉnh dậy, nhưng vẫn đạm mạc như trước khiến lòng người lạnh lẽo.

“Không phải Cốc đại ca của ngươi khiến ngươi thất vọng đến vậy sao?” Kinh Liệt lạnh lùng lên tiếng, đi đến ngồi xuống bên cạnh, vươn tay kéo y, ngang ngược không cho người ta phản kháng, “Uống thuốc!”

Triệt Nguyệt có chút tức giận, bản thân hiện tại lại vô lực giãy dụa, xấu hổ liếc mắt trừng nam tử toàn thân băng lãnh, không thèm nhìn đến chén thuốc trong tay hắn, quay đầu sang hướng khác. Cánh tay rắn chắc đó tức thì vòng qua vai y, dùng lực ép y quay lại, “Ngươi muốn tự mình uống, hay là muốn ta dùng miệng đút cho ngươi?”

Triệt Nguyệt đột nhiên đỏ mặt, lạnh lùng trừng nam tử càn quấy, nhận chén thuốc… Thật khổ, nhớ đến mùi thuốc ngày hôm qua nửa tỉnh nửa mê bị ép uống, lần nữa không tình nguyện hé môi, hai hàng lông mày nhíu chặt, bất mãn nuốt nước thuốc đắng nghét xuống cổ họng, chưa kịp mở mắt, đã bị người mạnh mẽ ôm vào lòng, trên môi bị vật gì ướt át nóng bỏng áp lên, đẩy vào một ngụm nước trong lành, làm giảm bớt vị đắng còn đọng lại trong miệng.

“Uống ngon không?” Kinh Liệt còn chưa thỏa mãn hôn lên khóe môi còn dính nước thuốc của y, nhìn người trong lòng vẫn còn chút tái nhợt xanh xao, nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp hơn người, “Hay là, ngươi mong người làm vậy là Cốc Dật Hiên, chứ không phải ta?”

“Cốc đại ca không phải như ngươi! Huynh ấy không có loại ý nghĩ xấu xa như ngươi!! Ngươi vĩnh viễn không sánh bằng Cốc đại ca!!”  Tuy mỗi một chữ y thốt ra vẫn là thanh âm đạm mạc  nhưng từng câu từng chữ lại như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim Kinh Liệt

“Chát!!” Thanh âm vang lên quanh quẩn khắp căn phòng nhỏ hẹp, Kinh Liệt lạnh nhạt nhìn Triệt Nguyệt ngã xuống giường. Tóc dài xỏa tung vắt qua gương mặt trắng nhợt, vài sợi trượt qua chiếc cổ mảnh khảnh, lướt qua đôi vai gầy, theo thân thể của chủ nhân khẽ khàng rung động.

Cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng, “Xin lỗi, ta, không cố ý đánh ngươi.”

“Cút!”

Kinh Liệt lặng lẽ đứng bên giường, buồn bực vươn tay kéo y ôm vào trong ngực, ngón tay mềm nhẹ xoa lên vết máu đỏ sẫm còn lưu lại trên khóe môi tái nhợt, “Xin lỗi, ta…”

“Ngươi đi đi…” Triệt Nguyệt quay mặt tránh đi, không muốn nhìn thấy đôi mắt ngạo nghễ kia lan nhiễm bi thương…. “Cám ơn ngươi đã chiếu cố!!”

Hai tay Kinh Liệt nắm chặt thành quyền, lạnh lùng nhìn Triệt Nguyệt hồi lâu, xoay người bỏ đi.

-*-

“Tình cảm giữa đại sư huynh và Bách Lý sư đệ thật sự rất tốt, khiến cho tại hạ vô cùng ngưỡng mộ.” Kinh Liệt vừa đem thuốc đặt lên bàn vừa nhìn người trước mắt, nheo mắt, đôi con ngươi thâm trầm băng lãnh bừng lên lửa giận…

Vốn muốn rời khỏi y, nửa đường vẫn không yên lòng về thân thể bệnh nhược của y, quay lại hiệu thuốc mua thêm ít dược liệu bồi bổ cơ thể đem về, nào ngờ trước mắt lại hiện lên hình ảnh Triệt Nguyệt đang yên lặng tựa đầu vào vai Cốc Dật Hiên, nhu thuận uống chén nước hắn đưa đến, trên mặt Cốc Dật Hiên là bao luyến tiếc ôn nhu, cái loại ánh mắt như vậy, Kinh Liệt đương nhiên rất rõ.

“Liệt?!” Cốc Dật Hiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, “Sao đệ biết bọn huynh ở đây?”

“Thế nào? Ta không thể đến sao?”

“Không phải…”

“Ngươi ở đây sẽ cản trở người khác!” Triệt Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Kinh Liệt, vẫn duy trì tư thế tựa đầu vào vai Cốc Dật Hiên, hé môi uống nước trong chén.

“Triệt Nguyệt?” Cốc Dật Hiên kinh ngạc nhìn Triệt Nguyệt hôm nay đột nhiên chống đối với Kinh Liệt, mơ hồ cảm nhận bầu không khí quỷ dị lưu chuyển giữa hai người.

“Đại sư huynh thật là biết cách dỗ dành tiểu sư đệ đang bệnh, đêm qua khi y rúc vào lòng ta, nào có được thoải mái như vậy.” Kinh Liệt độc địa lên tiếng, hài lòng nhìn gương mặt trở nên trắng bệch của Triệt Nguyệt ngẩng lên nhìn mình, giữa đôi con ngươi trong vắt lướt qua vài phần đau xót không thể nói rõ thành lời, hồi lâu, y gục đầu xuống, nghiêng người nằm xuống giường, nén lại cơn ho khan tràn ra từ miệng, kéo chăn cuốn lấy mình.

Kinh Liệt nhìn thấy y như vậy không nén được đau lòng, hai tay siết thành nắm đấm, cuối cùng cười nhạt một tiếng, lấy lại khí phách tà mị vốn có ngày thường, “Đại sư huynh chiếu cố tốt tiểu sư đệ, thuận tiện nói với lão đầu một tiếng, Kinh Liệt khi nào muốn hồi cốc sẽ tự về, cáo biệt.”

“Liệt!!” Cốc Dật Hiên nhìn Kinh Liệt quyết tuyệt bỏ đi, đuổi theo đến cửa chỉ còn thấy bóng đen tung mình lên vài cái rồi biến mất giữa màn đêm, quay đầu nhìn lại Triệt Nguyệt còn đang quay mặt vào tường, âm thầm ai thán….

Lời nói vẫn cuồng vọng tiêu sái như vậy, lòng Triệt Nguyệt quặn lên đau đớn, kiềm lại tiếng nức nở chực bật ra khỏi khóe môi, hai hàng thanh lệ từ lúc nào đã chảy dài trên mặt, cuối cùng vỡ tan rồi biến mất trong mép tóc.

Tái kiến Kinh Liệt…. tái kiến…..

____________________________________

(1) Nguyên văn: Nhất phi trùng thiên 一飞冲天,

Xuất xử : trong《 sử ký • hoạt kê liệt truyện 》của Tây Hán •  Tư Mã thiên: “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên ; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.”

Từ gần nghĩa: Nhất cử thành danh, nhất bộ đăng thiên danh mãn thiên hạ ( Một hành động mà nên danh, một bước lên trời, danh khắp thiên hạ)

Cố sự:  Tề Uyvương sa vào tửu sắc, ba năm không để ý tới triều chính, quốc nội hỗn loạn bất kham. Tài tử  Thuần Vu Khôn biết Tề Uy vương thích chơi đoán chữ, lúc yết kiến nói rằng  trong vương cung có một con chim ba năm rồi chưa cất tiếng. Tề Uy vương nói: “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên ; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.” (Con chim ấy không bay thì thôi, bay rồi thì vút tận trời xanh, hót rồi thì làm người kinh ngạc )

Từ nay về sau Tề Uy vương cần vu triều chính, chăm lo việc nước, quốc uy đại chấn

Hết chương 4.