Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 56




Cái chết của Lưu Thanh bị bệnh viện bịt kín như bưng, mà nhờ phúc của chuyện này mà Trần Tống Mạn cũng có tên xưng hô mới, người giang hồ gọi là ‘Đại Mạn tỷ.’

Tên đầy đủ là ‘Không thể trêu vào – ta so với tử thần học sinh tiểu học thì tử thần nghiên cứu sinh còn quỷ dị hơn Đại Mạn tỷ’.

Nguyên nhân chính là hai người chết gần đây nhất đều từng đắc tội với cô. Nói như thế thì đúng là quá sức quỷ dị.

Lúc Trần Tống Mạn nghe được tin này tựa như sét đánh ngang tai, suýt chút nữa ngã nhào từ xe lăn xuống đất. Mà Augus càng khoa trương hơn, hắn vốn định xoay người chuẩn bị ngồi ở trên giường, nhưng lại bất cẩn trượt chân ngồi luôn bên dưới.

“Này này!” Trần Tống Mạn kích động mở to hai mắt. “Mạn tỷ tôi cũng nhận, nhưng có thể đem chữ ‘đại’ kia xóa bỏ được không? Nghe qua thật sự muốn thổ huyết.”

Tiểu Thương cười ngoác mang tai, Trần Tống Mạn nhìn nàng một cái, bỗng có cảm tưởng muốn ăn thịt nàng. Kẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, thật sự đáng giận mà.

Trần Tống Mạn nhớ tới buổi sáng hôm nay lúc mình ra cửa, luôn có vài người thấy cô rồi lại quay đi, lúc đó chỉ hơi cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ ngẫm lại thì ắt hẳn là nguyên nhân này. Cho nên buổi chiều có ba viên cảnh sát đến tìm cô, cô cũng dửng dưng tiếp nhận mọi thứ.

Tháng sáu tuyết bay, đại hạn ba năm, máu tươi ba thước.

Đới mặt với ánh mắt dò hỏi của viên cảnh sát, Trần Tống Mạn chỉ chỉ một bên chân bó thạch cao, giơ cánh tay còn xanh xanh tím tím, sau đó lúc lơ đãng lộ ra cần cổ quấn đầy băng vải, rồi bác cảnh sát liền lặng im.

Bấy giờ gian phòng thật yên tĩnh, ba người không ai bảo ai, xoay lưng rời khỏi phòng bệnh. Trước khi rời khỏi đó, vị cảnh sát trẻ tuổi còn quay đầu an ủi cô một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt, cố lên.” Trong mắt y có sự bùi ngùi, điều này làm cô vô cùng xúc động.

Buổi chiều, theo lẽ là cô sẽ được Trương Tiểu Hồng đưa đi thay thuốc, Giang Hành theo sau, trong phòng sẽ có bác sĩ phụ trách cô – Hoàng Nhạc. Mỗi lần thay thuốc Trần Tống Mạn đều rất khổ sở, nhưng y sẽ luôn có cách phân tán sự tập trung của cô. Cho nên mỗi khi đến thay thuốc, tâm trạng của cô cũng không quá tồi.

Hôm nay cô lại vào phòng thay thuốc. Hoàng Nhạc vừa nhìn thấy cô, y bèn cười rạng rỡ như hoa hướng dương: “Ái chà, đây không phải Đại Mạn tỷ danh tiếng lẫy lừng của khu bệnh chúng ta sao? Đại Mạn tỷ hôm nay thần thái lẫm liệt.” Y xoa xoa tay cô, tựa như là thái giám nịnh bợ phi tần. “Đại Mạn tỷ muốn đổi thuốc kiểu gì chứ hả?”

Y còn tỏ ra khúm núm vẫy đuôi.

Trần Tống Mạn nhất thời làm mặt nghiêm không được, chỉ còn biết cười một tiếng rồi cả giận nói: “Đây là thái giám cung nào? Còn không mau lôi cổ hắn ra ngoài cho bản cung, thưởng cho một trượng!”

Hoàng Nhạc giả vờ kinh hãi lui về sau một bước, hai tay đặt ở trước miệng, hô to: “Nô tài oan uổng, Trần công công tha mạng!”

Trần Tống Mạn bấy giờ rất muốn lột lớp vỏ thạch cao trên chân xuống để nện vào mặt y.

Trong giây lát, phòng thay thuốc tràn ngập tiếng nói cười.

“Hah.” Không biết từ đâu bỗng vang lên một điệu cười lạnh lẽo.

Hoàng Nhạc thính tai, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh — là hai người phụ nữ y chưa từng gặp qua. Một người khoảng 40 tuổi, khoác áo da thú sang trọng; người còn lại tuổi tác so với Trần Tống Mạn không chênh lệch lắm, hai người này có dung nhan giống nhau, hẳn là mẹ con.

Y hơi nhíu chân mày. Có lẽ là do nguyên nhân mình là bác sĩ nên trời sinh y không thích người đem da động vật khoác lên mình, cho nên ấn tượng của y đối với hai mẹ con này cũng không thật sự tốt đẹp lắm.

Nhưng Hoàng Nhạc cũng chỉ nghĩ thoáng qua, y đi đến cửa chào hỏi: “Xin hỏi hai cô tìm…?”

Trần Tống Mạn liếc nhìn một cái, tựa như ý thức được nơi này có người lạ. Cô quan sát thoáng qua, rồi thân mình hơi khựng lại một chút, biểu cảm trên mặt cũng dần lạnh đi.

Mụ lớn tuổi liếc thấy cô đang ngồi trên xe lăn, khóe môi hơi nhếch lên một chút: “Chúng tôi đến thăm Trần Tống Mạn.”

Trần Tống Mạn cười hai tiếng ‘haha’ khinh thường, sau đó điều khiển xe lăn xoay lại: “Thật ngại, bác sĩ Hoàng, để anh chê cười rồi. Hai người này không hiểu lễ nghi, cũng không biết muốn vào đây thì trước tiên nên gõ cửa.”

Cô vừa mở miệng, mùi thuốc súng đã tràn ngập phòng thay thuốc..

Giang Uyển Chi cũng không nói tiếp, bà ta cùng Trần Phinh Đình đi vào trong, vây quanh Trần Tống Mạn trên xe lăn đánh giá một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đùi bó bột của cô, trên mặt lộ ra vài phần thương cảm: “Con ơi con, sao lại thành ra bộ dạng này?” Bà ta đưa tay muốn vỗ lên lớp thạch cao nhưng đã bị Trần Tống Mạn tránh né.

Giang Uyển Chi ngẩng đầu, thấy ánh mắt lạnh như băng của Trần Tống Mạn, không giận mà cười: “Xem ra lâu như vậy mà bệnh của con vẫn không chuyển biến tốt, vẫn dễ dàng bị kích động thế cơ.”

Biểu cảm của cô vẫn như cũ, thậm chí ánh nhìn không có lấy một tia dao động: “Bà nghĩ sai rồi. Tôi không tức giận, mà là không có thói quen cùng động vật bậc thấp tán gẫu.”

Rốt cuộc gương mặt của Giang Uyển Chi đã nổi lên một tia biến hóa. Bà ta đứng dậy, toan muốn nói cái gì, lại bị Trần Phinh Đình phía sau lên tiếng: “Chị hai, sao chị có thể mất dạy vậy hả? Đây là mẹ chị đó!”

“Ha ha!” Trần Tống Mạn bật cười thành tiếng, nhướn mi nhìn Trần Phinh Đình: “Mẹ tôi? Mẹ tôi đã chết trên giường bệnh năm tôi tám tuổi, còn mụ đàn bà này có điểm nào xứng làm mẹ tôi?”

Lúc nói lời này, cô còn nhìn chằm chặp Giang Uyển Chi.

“Mẹ nghe nói chị bị thương nên đến thăm chị, mà chị còn không biết tốt xấu!” Trần Phinh Đình giơ tay lên muốn đánh, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Hoàng Nhạc giữ lại.

“Mặc kệ các người là ai, ở đây là bệnh viện, nếu các người muốn làm càn tôi sẽ gọi bảo vệ tới.” Hiếm khi biểu cảm của y thật sự nghiêm nghị.

“Hừ.” Giang Uyển Chi khịt mũi. “Tôi là cổ đông của bệnh viện, cậu chẳng qua chỉ là bác sĩ, cậu lấy tư cách gì đuổi tôi đi?”

Hoàng Nhạc nhẹ nhàng cười, không trả lời vấn đề của bà ta: “Thật ngại. Tuy rằng tôi làm việc ở đây, nhưng tôi cũng từng là một bác sĩ ngoại khoa, thứ cho tôi nói thắng.” Y vừa nói vừa đưa ngón trỏ lên, đầu ngón tay hướng đến trước ngực Trần Phinh Đình.

Trần Phinh Đình cũng khoác áo lông thú, bên trong mặc váy, cổ áo có chút trễ xuống. Thành thật là, bộ dạng của hai mẹ con vừa nhìn đã biết không phải đi thăm người thân, nói rằng đi chơi bời thì còn hợp lý.

Trong lúc nhất thời, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào ngực của nàng ta. Trần Phinh Đình dùng túi xách che ngực: “Anh nói gì hả??? Đừng có mà đùa cợt vô văn hóa!”

“Không không.” Hoàng Nhạc lắc lắc ngón tay. “cô thật sự muốn nghe?”

Sắc mặt Trần Phinh Đình càng thêm tệ hại: “Anh nói gì thì nói!”

Hoàng Nhạc che miệng lại, ở góc độ hai mẹ con kia sẽ không thấy y đang nén cười, rồi biểu cảm lại trở nên nghiêm túc như cũ: “Thưa cô, tôi lấy tư cách cựu bác sĩ ngoại khoa đề nghị cô rằng – ngực độn của cô có chút biến dạng, tôi đề nghị cô đi nội soi ba vòng cho thật kỹ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Đối lập với vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Nhạc là cơn thịnh nộ của Trần Phinh Đình, nhưng y vẫn dửng dưng: “Đây là cô kêu tôi nói.”

“Phì.”

Ở đằng sau y, Trần Tống Mạn không nhịn được cười lên.

Mọi người ai nấy đều nhìn về ngực Trần Phinh Đình. Nàng ta cứ khư khư giữ túi xách trước ngực, không biết nên buông xuống hay tiếp tục duy trì với lửa giận ngút trời, rất muốn bùng phát.

“Trần Tống Mạn chị xấu hổ hay không?” Trần Phinh Đình trỏ vào mũi cô nói. “Lần trước là bác sĩ Giang, lần này lại là người khác, bộ ai chị cũng có thể đu bám được sao?”

“Bộp bộp bộp.” Trần Tống Mạn vỗ tay vài cái, mặt không cảm xúc nhìn về phía nàng, đáp. “Đúng rồi, mà ngôn từ của em nghèo nàn như vậy, em vừa tốt nghiệp tiểu học sao?”

Giang Uyển Chi giằng tay con gái lại: “Mày đã không chào đón bọn tao thì bọn tao đi là được. Nhưng tao nói cho mày biết, mày ở đây thì tao cũng có cách cho mày xuống địa ngục thôi.”

Bà ta kéo tay Trần Phinh Đình toan muốn rời khỏi, nhưng chợt nghe tiếng Trần Tống Mạn nói sau lưng.

“Ai cho ai xuống còn chưa biết à.”

Bà ta quay đầu lại, nhìn cô chậm rãi lăn xe đi đến, ánh mắt như nhìn thấu bà ta. Cô chủ động lăn xe đến gần Giang Uyển Chi.

“Bà muốn đi đâu?” Trần Tống Mạn tự hỏi. “À, bà tới bệnh viện là để thăm bệnh nhân. Ồ không, bà đến thăm cậu tôi – Chúc Thần.”

Nhắc tới cái tên Chúc Thần, vẻ mặt Giang Uyển Chi thoáng chút biến đổi, đáy mắt lộ ra vài phần tàn ác.

“Bà cho rằng tôi chẳng biết gì đâu.” Trần Tống Mạn tựa vào xe lăn, nhìn qua vô cùng nhàn nhã, giống như giờ phút này cô không phải là kẻ đôi co. “Sự tình của cậu tôi, tôi đã sớm biết. Hơn nữa bà tới gặp cậu là để xác nhận xem bệnh ông ấy nặng thêm hay có tiến triển rồi.”

Cô giương mắt quan sát Giang Uyển chi nét mặt ngày càng sa sầm, ngừng một chút, lại nói: “Tôi đoán bà chưa kịp biết một chuyện hay.”

Giang Uyển Chi nhìn chằm chặp cô, còn Hoàng Nhạc thì đứng cạnh xe lăn của Trần Tống Mạn. Y phòng ngừa tình huống xấu xảy ra, dù thế nào y cũng sẽ bảo vệ tốt cho cô, nếu cô bị đánh một cái y sẽ đánh bà ta mười cái.

“Chuyện gì?” Giang Uyển Chi cắn răng hỏi.

Trần Tống Mạn thấy phản ứng của bà ta, trong lòng càng thêm chắc chắn. Vẻ mặt cô bấy giờ vô cùng bình tĩnh: “Bà không biết? Lúc bà không đến thăm cậu tôi, bệnh tình ông ấy cũng khá hơn nhiều. Hơn nữa ông ấy đem mọi chuyện nói cho tôi nghe.”

Giang Uyển Chi nghe xong cười như vừa xem hài kịch: “Mạn Mạn, mẹ nghĩ bệnh tình con khá hơn, nhưng ai ngờ đầu óc cũng không còn thông minh như trước. Ha ha, mày cho rằng mày nói vậy tao sẽ mắc mưu? Mày ngây thơ quá đấy.”

Trần Tống Mạn nhếch môi: “Cậu tôi nói, thực xin lỗi, chị.”

Một câu ngắn ngủi này thốt ra đã thành công lấy đi sự tươi cười trên gương mặt người đàn bà nham hiểm.

“Tát mình một bạt tai thoải mái không, dì Giang?”

Trần Tống Mạn cười đến lạ lùng.