Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 54




Trần Tống Mạn cũng không nghĩ tới mình nằm viện hai tuần. Cô cảm thấy mình sắp mọc rễ trên giường bệnh.

Từ bệnh viện trở về phòng mình, nhìn TV đang phát mà Trần Tống Mạn nước mắt ngắn dài. Lần đầu tiên từ đáy lòng cô cảm tạ, thật may vì cô được ở phòng kim cương, không thì buồn chết đi được.

Giờ phút này Trương Tiểu Hồng đứng ở trên ghế nghiêng tới nghiêng lui, cô liền ra hiệu cho chị dịch sang chỗ khác, nguyên nhân chỉ có một: chân bó bột che mất tầm nhìn của cô rồi.

“Em chỉ biết chỉ huy chị!” Trương Tiểu Hồng đứng trên ghế thở hồn hển. “Em có dám sai bác sĩ Giang đâu.”

Trần Tống Mạn cười khoái chí: “Là do anh ấy bận rộn công việc.” Cô lại nhún nhún vai. “Đây là do chị tự đồng ý, chị sẽ vì em giúp đỡ mọi thứ mà.” Cô đảo mắt, dẫu môi, giọng hơi cao một tí, “cũng không biết lúc trước là ai nói kìa.”

Trương Tiểu Hồng hung hăng trợn mắt nhìn cô, rồi nhẹ nhàng dịch cái chân thạch cao sang chỗ khác: “Sao gần đây chị không thấy bác sĩ Giang nhỉ?”

Trần Tống Mạn lấy trong giỏ trái cây một quả quýt, lột sạch vỏ đưa cho Trương Tiểu Hồng: “Anh ấy đi Mỹ tu nghiệp.”

“Tại sao em lại để hắn ta đi?” Trương Tiểu Hồng kinh ngạc hỏi. “Hiện giờ em đang bị như vậy!” Ánh mắt chị quét một lượt cái người xem chừng bán thân bất toại, toàn thân bất động kia.

“Em thật là!” Giọng Trương Tiểu Hồng có hơi bất đắc dĩ.

Trần Tống Mạn tiếp tục lột quýt, từng miếng từng miếng quăng vào trong miệng.

Kỳ thực chuyện này đã quyết định xong xuôi từ trước, nhưng cô lại đột ngột gặp chuyện không may, vì thế Giang Hành không nói hai lời liền đem khóa tu nghiệp này giao cho Hoàng Nhạc, bảo rằng mình sẽ không đi nữa. Hoàng Nhạc bị đặt vào tình thế khó nên chẳng biết làm sao, chỉ biết chạy đến nói cho Trần Tống Mạn. Không phải y không muốn đi, mà là đứng lớp lần này là vị giáo sư được Giang Hành luôn luôn sùng bái, cũng có thể đây là lần cuối cùng ông ta giảng bài.

Trần Tống Mạn nghe xong, thập phần mâu thuẫn.

Mấy ngày nay Giang Hành luôn ở cạnh cô. Tuy rằng không đặc biệt quan tâm cô, anh chỉ ngồi một bên lật lật sách, xem tạp chí, lướt máy tính; Trần Tống Mạn đã cảm thấy vô cùng yên tâm trong lòng. Những việc sợ hãi khác cũng tan biến đi rất nhiều.

Về phần hôm đó kết quả phát sinh cái gì, Giang Hành không hỏi, cô cũng không chủ động nói.

Sau khi hay chuyện, Trần Tống Mạn rối rắm một ngày, đấu tranh nội tâm dữ dội. Rốt cuộc ở một chiều chạng vạng, cô vẫn không kìm được hỏi anh rằng: “Nghe nói anh bảo Hoàng Nhạc đi tu nghiệp thay anh?”

Giang Hành dùng khăn ấm lau tay cô, hai tay nâng bàn tay gầy, thản nhiên ‘ừ’ một tiếng.

“Cơ hội rất quý phải không?” Lại hỏi.

Giang Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu cẩn thận lau từng ngón tay cô: “Chẳng có gì, chỉ là một chương trình học phổ thông thôi, vẫn còn rất nhiều cơ hội.”

Cô nghe xong, im lặng nửa buổi. Cuối cùng cắn răng một cái, nói: “Nếu không anh nên đi, dù sao cũng khó để…”

“Em chê anh phiền?” Giang Hành mạnh mẽ ngẩng lên nhìn Trần Tống Mạn.

Trần Tống Mạn vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Em không có.”

Giang Hành nâng khóe môi. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hình dáng anh càng hiện lên rõ ràng. Gần như là một nụ cười rất tươi, nụ cười ấy khiến trái tim của cô như tan chảy, cũng thôi không đề cập đến việc này nữa.

Nhưng ngày thứ hai từ sau khi cô tỉnh lại, nghĩ trước nghĩ sau nửa buổi, vẫn là quyết định làm công tác tư tưởng với Giang Hành thêm một lần. Nũng nịu, cứng rắn với anh thật lâu, còn nói sẽ rất vui khi chờ anh quay trở về, Giang Hành mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng anh vẫn lần lữa kéo dài đến ngày cuối cùng của kỳ hạn mới rời đi, điều này đã quá mỹ mãn đối với cô rồi.

Và ngày đầu tiên Giang Hành rời khỏi cô, cô đã cảm thấy hối hận.

Cô phát hiện lúc Giang Hành ở cạnh mình, mọi thứ đều ổn. Cho đến lúc anh đi, toàn bộ phòng bệnh bỗng trở nên xa lạ. Hơi ấm tàn phai, ván giường lạnh băng, tường cũng lạnh băng. Trần Tống Mạn rất muốn gọi điện thoại mà khóc lóc, nhưng cuối cùng vẫn kìm được. Mấy hôm nay đều trải qua như thế, chính cô còn nể sức chịu đựng của mình.

Kỳ thật sâu trong nội tâm cô vẫn hi vọng Giang Hành có thể ở lại. Mỗi buổi tối, lúc anh gọi điện thoại cho cô, trong lòng cô đều ngàn lần kêu gào, la thét, thậm chí suýt chút thì thốt ra miệng; tuy nhiên, cô vẫn cố gắng nuốt hết trở vào.

Cô tự ép bản thân. Bắt bản thân phải độc lập.

Cho nên cô mới có thể vội vàng để anh rời xa.

Tuy rằng Giang Hành từng khẳng định anh sẽ yêu cô dù cô là ai, nhưng cô vẫn mong rằng một ngày đẹp trời cô có thể dùng thân phận người thường sánh đôi với anh, ít nhất sẽ không làm anh liên lụy. Vì thế, dù sợ hãi thế nào, đêm khuya bao nhiêu lần bị ác mộng làm thức giấc, cô cũng sẽ tự mình gánh trên vai.

Quá trình này, thật mong anh không có mặt.

Cô hi vọng khi anh quay về, anh sẽ thấy một Trần Tống Mạn sáng sủa, tràn đầy sức sống. Cô không muốn làm bông hoa trong lồng kính, cô muốn làm một cây sồi xum xuê, cùng anh che nắng che mưa.

Tuy hạ quyết tâm như vậy, nhưng giữa đêm cô thường giật mình vì gặp ác mộng. Trong giấc mơ, Lưu Thanh hung tợn siết cổ cô, siết rồi siết chặt. Một lát y lại hóa thành Giang Uyển Chi, một lát lại hóa thành Augus, cuối cùng là gương mặt đẫm máu của phụ thân.

Trần Tống Mạn ‘a’ một tiếng, mở mắt ra, mọi thứ hết thảy đều tan biến. Cô trừng trừng nhìn trần nhà, thở hổn hển từng cơn. Ngực phập phồng kịch liệt, trong phòng khắp nơi chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Một lát sau, hơi thở cô bình ổn trở lại. Cô nghiêng đầu nhìn y tá đứng bên ngoài, ánh đèn hiu hắt phản chiếu vào trong, xung quanh một mảnh yên tĩnh. Nhưng không biết vì sao, Trần Tống Mạn đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Có thể là ác mộng vẫn chưa tan biến hẳn, cô hơi hoảng hốt. Cuối cùng để được ngủ sớm một chút, cô vẫn phải ấn chuông gọi y tá vào, lấy thuốc an thần uống. Có thể Trần Tống Mạn mới tiếp tục ngủ ngon.

Sáng sớm tỉnh lại, quả nhiên đã xảy ra chuyện động trời.

Trần Tống Mạn là bệnh nhân, hơn nữa lại là bệnh nhân bó bột, cho nên chẳng ai quản cô đã ngủ đến mấy giờ. Lúc cô mở mắt ra đã thấy Trương Tiểu Hồng đứng bên cạnh giường, thần sắc vô cùng phức tạp nhìn cô, bộ dáng nửa muốn nói gì đó, nửa muốn không.

Trần Tống Mạn dùng đôi con ngươi tò mò nhìn chị, chị cũng cố tình né tránh đi, cố tình chuyển hướng đề tài.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Trần Tống Mạn chủ động muốn ngồi xe lăn đi ra ngoài phơi nắng.

“Trời đang lạnh, hay là thôi em.” Trương Tiểu Hồng nhìn tháong qua cửa sổ trên hành lang kết một tầng sương khói thật dày, nói vậy.

Trần Tống Mạn dẫu môi không đồng tình: “Em nằm trong phòng bệnh muốn mọc rêu luôn.” Cô tay cô đã tốt lắm, vết thương nặng nhất là ở đùi, cho nên ngồi xe lăn ra ngoài cũng không phải là không được.

Trần Tống Mạn vẫn không đồng ý: “Em nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, chị không muốn em gặp bất trắc gì thêm nữa!”

Lần đó Trương Tiểu Hồng bị dọa cho xanh máu mặt. Tuy rằng chị dùng vận tốc ánh sáng để chạy như bay, hơn thế còn dùng tốc độ nhanh nhất tìm thấy Giang Hành, nhưng sau khi cùng bọn họ quay trở lại công viên, trông thấy Trần Tống Mạn ngã rạp trên đất người đầy vết thương, đáy lòng Trương Tiểu Hồng dấy lên bao nhiêu niềm khiếp sợ. Chị hối hận vì đã không bảo vệ cô tốt như những gì đã hứa với anh.

Chị nhớ tới bộ dạng hừng hực khí thế, hứa rằng sẽ chăm nom cô cẩn thận nhất, khi nhớ lại chỉ muốn vả cho mình hai bạt tai. Cho nên lúc cô tỉnh lại, Trương Tiểu Hồng càng thêm bảo vệ cô kỹ càng hơn. Chị chỉ mong cô có thể khỏi bệnh sớm một chút, điều đó sẽ làm lương tâm chị nhẹ nhõm rất nhiều.

Nhìn thấy Trương Tiểu Hồng kiên trì như vậy, Trần Tống Mạn cũng không muốn đưa thêm yêu sách. Cô thở dài, nói: “Hay chị giúp em ngồi lên bậu cửa sổ có được không?”

Trương Tiểu Hồng do dự chốc lát, gật đầu. Chị ấn nút gọi hộ lý, đưa Trần Tống Mạn chuyển từ giường sang xe lăn.

Hai đùi cô bấy giờ một cái bó thạch cao, một cái bọc băng vải, nhìn tựa như xác ướp. Lúc rời giường, cô thấy trên cửa sổ phản chiếu mơ hồ hình bóng của mình, không kìm được mà bật cười lên.

Trương Tiểu Hồng đặt cô ngồi trên cửa, xoay người đi lấy ghế tựa nhỏ, ngồi bên cạnh cô. Cứ thế cả hai nhìn ngắm ngoài ô cửa.

Cánh cửa mở toang, hai cô gái đều mặc áo bành tô thật dày, trong đó có một cô bó chân, tạo hình thoạt trông thập phần thú vị.

Dưới lầu chính là sân sua, Trần Tống Mạn cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy vài người chuyển động tới lui, hình như là chơi ném tuyết.

“Haizz.” Trần Tống Mạn thở dài, đột nhiên quay đầu nhìn chị. “Chị Hồng, chị biết em là ai không?”

Trương Tiểu Hồng ‘a?’ một tiếng.

Trần Tống Mạn nghiêm túc nói: “Em là rồng phun lửa, không tin chị xem.” Rồi cô ngẩng đầu, há miệng, hướng về phía bầu trời mạnh mẽ thổi một hơi.

Luồng khói trắng từ môi cô phun ra.

“Lợi hại không hả?” Cô lại quay đầu nhìn Trương Tiểu Hồng, biểu cảm trên mặt vô cùng đắc ý.

Trương Tiểu Hồng vẫn đang ngu người ra, không biết tiếp theo nên nói gì. Hết cách, bởi thế giới của bệnh nhân tâm thần rất đa đạng, chị là người thường, theo không kịp…

“Gì, cô nói sao, hôm qua xảy ra chuyện ở khu 5 á?” Vài hộ lý từ hành lang đi tới, xa xa Trần Tống Mạn chợt nghe tiếng các nàng nói chuyện.

Một y tá khác xen vào: “Đúng đấy. Chị không biết chứ đêm qua xe cảnh sát đều tới, buổi sáng hôm nay cũng tới, hình như có vài người là phóng viên.”

“Trời ạ, có gì mà ngạc nhiên.” Một người có hơi đứng tuổi mở miệng. “Bệnh viện chúng ta xảy ra nhiều vụ thế này lắm, các cháu vừa tới chưa thấy chứ bác ở lâu thì chứng kiến cũng nhiều rồi. Trăm ngàn kiểu chết, chẳng biết sao mà lần.”

Vừa nghe đến chữ ‘chết’, lỗ tai Trần Tống Mạn đột nhiên dựng đứng.

Đợi bọn họ đi khỏi, Trần Tống Mạn mới kéo tay áo Trương Tiểu Hồng, hỏi dồn: “Đêm qua khu 5 có người chết sao chị?”

Trương Tiểu Hồng gật gật đầu.

Trần Tống Mạn không đem chuyện này để trong lòng, dù sao cũng giống bác hộ lý kia bảo, bệnh viện tâm thần người chết vô kể, có gì mà ngạc nhiên. Tuy vậy, cô vẫn hỏi một câu theo quán tính: “Sao lại chết vậy chị?”

Trương Tiểu Hồng do dự giây lát, rồi trả lời: “Nghe nói nửa đêm tự y treo cổ trong nhà vệ sinh, lúc chết rất khủng khiếp. Y tá trực ban phát hiện y không ở trong phòng, mới lấy đèn pin đảo qua nhà vệ sinh… không ngờ, suýt chút thì dọa chị ta chết giấc.”

Trần Tống Mạn tặc lưỡi hai tiếng, chợt cảm thấy hơi lạnh sống lưng: “Ai thế, đáng thương thật.”

Người hỏi vô tâm, người nghe cố ý.

Cô chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nhưng vừa nghe tới câu hỏi này, sắc mặt Trương Tiểu Hồng liền thay đổi.