Trần Tống Mạn đem con gấu bước tới trước song sắt, ‘đang đang đang’ hung hăng gõ vài tiếng khiến Trương Tiểu Hồng đang ngủ gật nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ngã xuống từ ghế.
“Có chuyện gì, có chuyện gì?” Lảo đảo một cái, Trương Tiểu Hồng mới đứng vững lại, vắt giò lên cổ mà chạy vào phòng bệnh của cô, cuống quít hỏi, “có chuyện gì hả em?”
Sau đó chỉ thấy Trần Tống Mạn đen mặt đứng ở lưới song sắt đằng kia, bóp chặt cổ con gấu trong tay, tư thế như muốn giết người diệt khẩu.
Trương Tiểu Hồng thấy phản ứng của cô không có gì quá mức, bèn nói: “Này, em đừng gấp. Trời vẫn còn chưa sáng mà, em muốn đi đâu?”
Chị ta cách song sắt, đưa tay kéo kéo tóc Trần Tống Mạn lại cho ngay ngắn. Trần Tống Mạn trợn mắt nhìn con gấu, rồi lại nhìn sang Trương Tiểu Hồng. Nửa ngày, cô nghẹn một hơi ở ngực: “Không có gì, vừa nãy em gặp ác mộng.” Dứt lời, cô đem con gấu quay lại giường, ngồi xuống. Từ đây nhìn ra ô cửa sổ nhỏ, quả thực trời vừa mới tờ mờ rạng sáng, lúc này người khác hẳn là đều đang ngủ say, còn cô hành sự có hơi nóng vội.
Cô liếc con gấu, tiếp tục hung hăng tát nó một cái. Hừ!
Đánh xong một tát vào gấu, cô cảm thấy mọi chuyện có chút đần độn, vô vị. Lại ngã vào giường, ngủ quách cho xong. Thẳng đến khi Trần Tống Mạn tỉnh giấc thì ngoài kia đã là hừng đông. Dùng xong bữa sáng, Trần Tống Mạn đi ra căn tin nhận lấy áo lông của Trương Tiểu Hồng đưa rồi tùy tiện mặc vào người, nhanh chóng chạy vào viện. Trương Tiểu Hồng cũng không ngăn được, chỉ có thể đi theo từ phía sau, dõi mắt nhìn bóng lưng rất xa của người…
Trong viện, Trần Tống Mạn chạy tới bên cạnh Augus. Sau đó dừng lại, cô cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh, rốt cuộc cũng không phát hiện có kẻ khả nghi nào lãng vãng gần đây. Cô thở hổn hển, nói: “Giờ anh nói rõ tí đi, cuối cùng là…”
Augus choàng một chiếc khăn quàng cổ đỏ thẫm thật dày, hơn nữa đầu tóc hắn lại phản chiếu sắc hồng rực rỡ, hòa hợp tựa như những đốm lửa chói lòa.
“Nếu bị cô phát hiện, bọn họ sẽ không ở đây che giấu lâu như vậy.” Augus lạnh tanh trả lời.
Trần Tống Mạn nghe xong, chưa nói lời nào, liền vung tay đấm một cái vào cánh tay rắn chắc của Augus: “Thế anh đem con gấu kia đưa tôi làm khỉ gì? Chẳng phải tôi bảo anh mang quách nó về phòng rồi hay sao?”
Lần thứ nhất bị đấm, chân mày của hắn khẽ cau lại. Lần thứ hai trông thấy cô muốn động thủ, hắn liền linh hoạt nghiêng người né đòn: “Thì ra là vậy…”
“Đừng có trưng ra cái dáng vẻ phớt đời của anh nữa! Anh có biết con gấu này đem đến cho tôi bao nhiêu phiền phức hay không?” Trần Tống Mạn tức giận giậm chân một cái, cố gắng đè thấp thanh âm, “quyển nhật ký ấy chính là quả bom hẹn giờ, khiến tôi mỗi ngày đều phải lo lắng, đề phòng, sợ bị người khác phát hiện thì chúng ta xong đời!”
Augus nhếch nhếch miệng: “Nhưng thực tế cũng có ai phát giác nó đâu?”
Trần Tống Mạn nghe hắn nói vậy chỉ còn biết đánh vào không khí: “Anh thì giỏi rồi!” Tiếp theo xoa xoa thắt lưng, “lần trước không phải nhờ tôi chui vào nhà kho, thì bảo đảm giờ anh không còn mạng để bước ra khỏi đó!”
“À, thực sự cảm ơn cô.” Augus chân thành nói, ánh mắt nhìn Trần Tống Mạn vẫn kiên định như cũ.
Thái độ thành khẩn của hắn như vậy lại khiến Trần Tống Mạn nghẹn họng, nhất thời không phản bác được gì.
“Tôi muốn hỏi, anh, thật sự nằm vùng?” Trần Tống Mạn tiến đến bên tai Augus, thì thào nhỏ giọng.
Augus ngẩng đầu, không nói chuyện.
“Anh đừng chối.” Trần Tống Mạn hất hàm, “tôi xem qua nhật ký rồi, chắc chắn là anh.”
Augus nhìn thấy trong mắt cô có vài phần kinh ngạc: “Tôi không chối. Chỉ là tôi đang suy xét nên đem chuyện này nói với cô làm sao.”
Trần Tống Mạn tiếp tục nghẹn họng.
“Cơ mà.” Augus khép hờ mắt, “cô cũng nên hiểu, chuyện này đối với cô – biết quá nhiều sẽ không có lợi.”
“Đúng đúng!” Trần Tống Mạn chán nản gật đầu, “cho nên anh nên lấy lại con gấu đi, đừng gửi ở chỗ tôi thêm một giờ phút nào nữa. Tôi vất vả lắm mới thoát khỏi nó, cũng không muốn ôm bom hẹn giờ ngày qua ngày nơm nớp sợ sệt.”
Lúc Trần Tống Mạn nói ra, trong không khí có một luồng sương trắng, bay ngang mặt cô, khiến nhân ảnh trở nên có chút mông lung. Augus nhìn giây lát, ánh mắt tựa như cũng phủ đầy sương mù.
“Này!” Trần Tống Mạn đợi nửa buổi, chỉ thấy Augus lặng im. Cô vươn tay huơ huơ trước mặt Augus, “anh đang nghĩ gì hả?”
Rồi nhìn theo ánh nhìn của hắn, nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy ai mới quay đầu liếc Augus, dẫu dẫu môi nói: “Hôm nay trông anh không có cảm xúc gì.” Dứt câu, còn tự mình tỏ ra bí hiểm, “có phải vị tai to mặt lớn nào đó sẽ xuất hiện hay không?”
“Tai to mặt lớn cái đầu cô.” Augus không chút bận tâm đả kích Trần Tống Mạn.
Sự thật chứng minh, không cần quá nhiều lời, bởi vì nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Đập vào mắt Trần Tống Mạn đột nhiên xuất hiện một đôi tây trang giày da tai to mặt lớn – cô bỗng nhớ đến sứ mệnh được Trương Tiểu Hồng giao phó qua. Nhưng vấn đề là, Trần Tống Mạn không quá bận tâm lắm những tấm ảnh chụp, đồng nghĩa với việc cô chỉ nhớ được hai, ba ảnh. Tuy nhiên may mắn là, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra trong hàng đống chân dung của những vị tai to mặt lớn kia có một vị đang tản bộ trong đình viện cùng với Giang Hành đại bác sĩ.
Giang Hành đại bác sĩ mặc áo sơ mi màu mận chín, bên ngoài khoác áo bành tô đen, cảm giác anh như một chàng bá tước bóng đêm; và cách ăn vận trang phục này càng khiến khuôn mặt trắng noãn như ngọc của anh thêm nổi bật. Ngồi trong một đám lãnh đạo có nhan sắc tầm trung, quả thật giống với hạc trong bầy gà.
Trần Tống Mạn nhìn anh một lát, bỗng chốc mặt đỏ tai hồng.
“Bí thư Trương, đây là nơi mà bệnh nhân của chúng tôi thường sinh hoạt. Chúng tôi đều tận tâm tận lực đối đãi với bệnh nhân chu đáo, ví dụ như chiếc xích đu này, chính là vì để thân thiết hơn với bệnh nhân mà đặc biệt sắp xếp…”
Gió lạnh đem lời nói của viện trưởng và phó viện trưởng kia thổi vào tai Trần Tống Mạn, cô chợt ngẩng đầu nhìn bốn phía mới phát hiện ra, xích đu bên cạnh, thế nhưng chỉ có cô và Augus là tổng cộng hai người.
Trái phải cũng đều không tránh được.
Trần Tống Mạn vì muốn bệnh viện được lưu lại tiếng thơm, nghĩ ngợi một chút, chỉ còn cách kiên trì bước tới, cùng người đứng đầu hàng vừa béo vừa lùn kia cất lời chào hỏi: “Xin chào, viện trưởng…” Mặc kệ là chính hay phó, cứ gọi viện trưởng thì sẽ không sai.
Quả nhiên, nghe được lời chào của Trần Tống Mạn, viện trưởng cười đến là thân thương. Không đợi viện trưởng ân cần thăm hỏi, vì muốn thể hiện mình là lãnh đạo cấp cao đại diện cho nhân dân nên một người đàn ông trung niên liền bước ra đứng đối diện với Trần Tống Mạn.
“Cô gái nhỏ, cô tên là gì?” Vì hôm nay đến thị sát y đã căn dặn là bệnh nhân hoạt động trong viện đều có năng lực nhận thức ổn định, cho nên y cũng không lo lắng làm gì, mà ngược lại sẽ trực tiếp nói chuyện.
Trần Tống Mạn cười sáng lạn như hoa hướng dương: “Cháu tên Trần Tống Mạn, số thứ tự 1204.”
Quan to nghe xong liền sửng sốt một tẹo.
Trần Tống Mạn quan sát biểu cảm của y, trong lòng dâng lên một tia chua xót. Phỏng chừng vị quan to này hẳn cũng còn nhớ vụ án mạng chấn động toàn thành phố T, cho nên lúc nghe thấy tên cô mới có phản ứng như vậy.
Tuy nhiên, quan to chính là quan to, từng trải việc đời nên chỉ sửng sốt vài giây ngắn ngủi. Sau đó y khôi phục biểu cảm hòa ái dễ gần, nhìn sang Augus: “Cậu bé, trông không tồi đâu.”
Cậu bé Augus căn bản không quan tâm y, tay sọt túi quần, đầu hơi động đậy, phớt lờ lời y một cách bình thản.
Trên mặt quan to cũng không ngượng ngập: “Ha ha, cậu bé không quan tâm tới lão già đây, nhưng lại thích cùng cô bé kia trò chuyện.”
Viện trưởng ở cạnh cười thật vui vẻ: “Nhờ bệnh viện chúng tôi khai sáng mà bọn họ cũng sẽ có tình cảm với nhau. Tuy rằn vẫn còn bệnh, nhưng nhìn chung họ vẫn là nam nữ bình thường. Nếu phát sinh tình cảm, chúng tôi cũng là thuận theo tự nhiên.”
Quan to nhìn vài lần bọn họ, đột nhiên cười nói: “Bác thấy hai cháu cũng xứng đôi lắm, nói không chừng hai cháu là một đôi nổi tiếng ở đây phải không? Ha ha ha!”
Trần Tống Mạn nghe xong, lòng bàn tay dâng lên một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Giang Hành. Quả nhiên, vừa ngẩng đầu nhìn đã bắt gặp một đôi con ngươi sâu không thấy đáy. Tuy rằng khoảng cách hai người khá xa, nhưng Trần Tống Mạn vẫn có thể cảm giác được loại áp lực vô hình này đang dần dần khuếch tán, mở ra một luồng oán khí vây quanh.
Nháy mắt, lưng cô đổ mồ hôi lạnh. Toan quay đầu định phủ nhận thì bắt gặp ánh mắt viện trưởng ngụ ý rằng: đem sự thật mà nuốt trở vào trong.
Sau đó, quan to hỏi linh tinh vài thứ, ví như “có thói quen gì ở trong viện”, “bác sĩ với y tá đối với cháu ra sao”; vài vấn đề nhàm chán, Trần Tống Mạn cũng đều lịch sự đáp lời, đưa hình tượng của viện trưởng và bệnh viện lên hẳn một tầm cao mới. Nhìn mà xem, viện trưởng mặt mày hớn hở, trước khi rời đi bà ta còn len lén giơ ngón cái với cô. Nhưng tiếc là Trần Tống Mạn cảm thấy không vui, bởi vì khi bọn họ đi rồi, Giang Hành cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Đó là báo động đỏ. Nếu như lúc trước, kẻ luôn trốn tránh Giang Hành – là cô, nhất định sẽ tận dụng cơ hội này để giữ khoảng cách với Giang Hành. Nhưng hiện tại tâm tư Trần Tống Mạn lại nổi lên một hồi biến hóa. Chẳng hiểu vì sao, cô hi vọng Giang Hành không hiểu lầm về mối quan hệ giữa cô và Augus. Quan to đi rồi, Trần Tống Mạn vẫn sa sút tinh thần như cũ.
Augus đứng bên cạnh nhìn cô, thấy vẻ mặt cô chẳng khác nào bị chó cắn lại khiến hắn có phần khó chịu.
“Nhật ký của tôi vẫn để chỗ cô.” Augus đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Trần Tống Mạn hơi hoảng hốt, “vì sao vậy?”
Augus mím môi: “Để ở chỗ tôi không an toàn, ngược lại chỗ cô sẽ không bị người khác dễ dàng phát hiện.” Dứt lời, hắn còn bổ sung thêm, “cô yên tâm đi. Nếu bị lộ, tôi sẽ nói nhật ký đã được giấu trong con gấu từ trước, cô không can hệ gì, cũng không hay biết.”
Trần Tống Mạn vẫn đang do dự.
“Xem như giúp tôi.” Hắn lại thêm vào.
Trần Tống Mạn không quá băn khoăn, sau đó cô nghiêm túc gật gật đầu. Cô tình nguyện giúp hắn việc này với tư cách là bè bạn. augus xoa cằm, rồi đột nhiên đưa bàn tay chạm vào đầu cô, xoa xoa mái tóc dài tán loạn. Hắn cũng không chờ Trần Tống Mạn có phản ứng, liền sử dụng ưu điểm chân dài, tốc độ chạy xé gió của hắn mà lượn đi thật xa. Trần Tống Mạn nhìn theo bóng Augus, tự cười một mình.
Vào bệnh viện, Trần Tống Mạn không có trở về phòng mình, ngược lại cô cùng Trương Tiểu Hồng đi tới phòng bác sĩ trực ban. Trong phòng trực ban hiện đang có mặt Hoàng Nhạc, hắn nhìn thấy cô gái đang do dự xem có nên mở cửa vào hay không thì bèn vui vẻ vẫy tay: “Này, là cô hả? Còn không mau vào!”
Trần Tống Mạn không từ chối, mượn nước đẩy thuyền bước vào bên trong.