Trần Tống Mạn chạy đi, cũng không trở về phòng bệnh, mà là vọt vào phòng vệ sinh bên cạnh, tùy tiện tìm một gian còn mở cửa chui vào. Cô tựa vào gạch men sứ lạnh bang, ôm ngực mà trượt dài xuống sàn nhà, ngồi xổm, tầm mắt rơi vào khoảng không. Toàn bộ không gian chỉ còn nghe tiếng tim đập dồn dập vang lên nho nhỏ.
Phù, phù…
Mỗi lần thở đều khiến cô nhớ lại chuyện vừa phát sinh qua. Ngón tay cô run run chạm nhẹ đôi môi. Nơi này vừa rồi đã hôn môi anh, vậy mà cô còn do dự, đẩy anh ra khỏi người mình, tìm chỗ này để trốn tránh Giang Hành. Trần Tống Mạn nhớ lại lúc đó, cả người không còn chút sức lực. Cô ngồi xổm ôm lấy đầu, dáng vẻ giống như phạm nhân đang hối lỗi. Trong tâm trí cứ hiện lên hình ảnh anh và cô hôn nhau – Giang Hành khẽ chớp hang mi, ánh mắt thẳm sâu như biển, làn da đẹp đẽ không nhìn thấy khiếm khuyết nào, còn nói những lời lẽ hết sức ái muội.
Giống như là kịch độc lỡ nuốt vào người, nó không ngừng lan tỏa khắp kinh mạch, thấm từng chút vào tế bào, ăn sâu trong máu. Chỉ cần nhắc đến Giang Hành, cô sẽ kìm lòng không được, cả người run run.
Không thể!
Trần Tống Mạn lắc đầu liên tục. Cô vốn không nên như vậy. Sao cô có thể giống với một nàng hoài xuân thiếu nữ, ý nghĩ lúc nào cũng chỉ có tình lang?
Chờ đã, Trần Tống Mạn giật mình thảng thốt, vừa nãy cô nói cái gì? Tình lang? Cô đã đem Giang Hành trở thành tình lang của mình rồi ư? Trần Tống Mạn hung hăng tự gõ đầu, sau đó còn cúi đầu mắng bản thân không có tiền đồ gì sất. Tiếp theo, cô nhắm mặt lại, lẳng lặng đứng ở nhà vệ sinh, đắm chìm trong suy tư của chính mình.
“Rầm!”
Không biết từ đâu vang lên thanh âm kỳ lạ. Cô nghe thấy tiếng cơ thể va chạm vào tường và mặt đất. Trần Tống Mạn bừng tỉnh, hơi hơi mở to đôi mắt, cô phát hiện ra tiếng nổ tựa hồ cách cô rất gần. Cô miễn cưỡng đưa tay chống vào thành nhà vệ sinh, đứng dậy, khá ê ẩm. Cô xoa xoa bắp chân tê rần của mình – do ngồi một chỗ quá lâu nên khiến quá trình lưu thông máu bị tắc nghẽn, khập khiễng nhảy hai bước, áp tai vào tấm ngăn phòng vệ sinh mà nghe.
Tiếng ồn gần như biến mất, nhưng Trần Tống Mạn có thể xác định rằng, tiếng động kia phát ra từ gian phòng cách cô một gian. Rút kinh nghiệm từ lần trước, Trần Tống Mạn lần này không dám mở cửa mà lao ra. Cô ngừng thở, cố gắng không phát ra tiếng, một bên nghe động tĩnh phòng kia, một bên dùng sức vuốt ve bắp chân, kích thích máu tuần hoàn. Véo lung tung hơn mười phát vào chân, cuối cùng nó cũng trở lại như cũ, không tê nữa. Lá gan Trần Tống Mạn cũng theo đó to hơn, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Gian bên cạnh rỗng tuếch, mà cách một gian thì cửa đã đóng.
Trần Tống Mạn tóm lấy một cái sọt đựng rác, cẩn thận tiến đến nơi kia, nghe ngóng động tĩnh – mà dường như cái gì cũng đều không có. Cô nuốt nước bọt, trong mắt xẹt qua một tia kiên định. Thế đấy, chậm rãi vươn tay nắm lấy trái cửa, tay còn lại là cầm sọt rác giấu đằng sau. Kế hoạch này thì bao ngon, nếu tình hình có biến, cô liền a lê hấp tọng sọt rác vào trong rồi bỏ chạy bằng vận tốc ánh sáng. Dù sao phòng trực của Giang Hành cũng ở gần đây, sao phải sợ!
Lòng bàn tay cô rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhích về phía trước một bước, sau đó hít vào một hơi thật sâu, cô mạnh mẽ tông cửa ra, đồng thời lui về sau vài bước. Tay trái cầm sọt rác chờ hạ gục kẻ đáng nghi, nhưng mọi thứ lại diễn ra ngoài ý muốn…
Trần Tống Mạn mở to đôi mắt nhìn, môi xinh khẽ hé, đồng tử giãn ra. Bên trong là một người đàn ông trung niên ngồi dưới đất, tựa vào tường, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Tống Mạn, không có chút sinh khí – giống như đã chết từ lâu rồi. Người này Trần Tống Mạn biết, hơn nữa lại vô cùng quen thuộc, y chẳng ai khác ngoài cậu cô – Chúc Thần.
Chúc Thần mặc quần áo bệnh nhân thật dày, trên tay cái gì cũng chẳng có. Chẳng có lưỡi dao, chẳng có đồ vật mang tính sát thương. Y chỉ ngơ ngác ngồi dưới đất, bên cạnh là sọt rác đổ. Thực rõ rang, cô nghe thấy “rầm” một tiếng, chính là cậu cô ngã sấp xuống sàn, theo sau là sọt giấy. Dĩ nhiên là cậu!
Trần Tống Mạn thật không ngờ mình lại nhìn thấy Chúc Thần, dĩ nhiên là tại một hoàn cảnh như thế, cảnh tượng y đúc, đồng dạng hai người. Lần trước bởi vì cô sợ hãi nên không có nhìn y, nhưng lần này, ánh mắt cô rơi xuống trên mặt Chúc Thần, không có dời đi. Chúc Thần ngồi dưới sàn gạch, dựa vào tường, đôi tay vô lực ôm lấy đầu gối, ánh mắt nhìn chăm chú cô. Môi y run run, như đang lầu bầu lẩm bẩm điều gì.
Trần Tống Mạn đi tới, thử gọi một tiếng: “Cậu.”
Chúc Thần không có lên tiếng, phản ứng vẫn như lần trước gặp mặt.
“Con là Mạn Mạn, lần trước con với cậu từng gặp nhau rồi, cậu còn nhớ sao?” Trần Tống Mạn bạo gan đi gần hơn một bước, hơn nữa vươn một bàn tay huơ nhẹ trước mắt y.
Y vẫn thừ ra như vậy.
Kỳ quái, Trần Tống Mạn nhíu mày, cậu làm sao mà trốn được sự quản lý của y tá để tự mình chạy đến nơi đây? Vẫn là hai lần, vẫn là cậu ruột! Nhắc tới cậu ruột, trong đầu Trần Tống Mạn chợt lóe lên một tia sáng nhỏ nhoi. Cô ngồi thẳng nhìn Chúc Thần, chậm rãi nói: “Con, biết, Chúc Thanh, cậu… cậu biết Chúc Thanh sao?” Cô cố tình nhấn mạnh chữ Chúc Thanh.
Quả nhiên giống như lần trước, vừa nghe đến tên Chúc Thanh, trong mắt Chúc Thần lập tức vụt sáng, hơn nữa đầu khẽ động, trong cổ họng phát ra âm thanh khan khàn: “Chúc Thanh…”
Trần Tống Mạn mừng rỡ.
Nhắc tới Chúc Thanh, cô không bị ăn đá như lần trước. Quả nhiên sự tình y phát bệnh lần trước không phải do y nghe thấy cái tên này. Vậy nguyên nhân khiến cậu đột nhiên phát cuồng, lại còn không khống chế được hành động của bản thân là do đâu? Trần Tống Mạn hồi tưởng chính mình hôm ấy đã nói gì, nhưng cũng vẫn mờ mịt như cũ. Ánh mắt của cô lại rơi xuống người y, lấy quyết tâm rèn sắt khi còn nóng: “Con, là con gái của Chúc Thanh.” Cô quan sát chuyển biến trong đôi con ngươi cùa y.
Chúc Thần im lặng nửa ngày, hỗn độn trong ánh mắt bỗng xuất hiện vài phần tỉnh táo: “Cô là… con gái của Chúc Thanh.” Y vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt lướt qua một tia hiểu rõ, “cô là… Mạn Mạn…”
“Thật tốt quá!” Trần Tống Mạn suýt thì kích động bật dậy, ánh mắt cô cong thành trăng non, “cậu, cậu nhớ ra con rồi!”
Đôi mắt Chúc Thần khác với vẻ hoang mang ban nãy, mà lúc này ngập tràn nhân ái: “Tôi… nhớ được con. Lúc con còn nhỏ, tôi thường ôm con đi chơi…”
Thanh âm y khàn khàn như là thật lâu không có nói chuyện: “Con đã lớn như vậy… tôi nhớ con khi đó mới…” Y dùng lực nâng tay lên, ở trong không trung khoa tay một chút: “con cao như này.”
Trần Tống Mạn vừa rồi còn đang cười, hiện tại lại chặn môi mình, sợ hãi bản thân sẽ khóc thành tiếng. “Cậu!” Giọng cô rõ ràng nức nở, lọt vào tai Chúc Thần đột ngột khiến y có chút nghi hoặc trong đầu.
“Cậu, bảy tám năm nay chúng ta không gặp lại rồi!” Trần Tống Mạn cố gắng trấn tĩnh, mỗi lần nói ra một câu đều phải lặp lại nhiều lần, mỗi chữ đều cẩn thận quan sát đến biểu cảm trên mặt y.
“Tám năm…” Chúc Thần ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, “đã qua… lâu như vậy sao?”
Trần Tống Mạn gật đầu rối rắm. Cô có vấn đề luôn muốn hỏi, không biết có nên hay không, bởi cô có một loại linh cảm nếu trót hỏi ra sẽ có thể khiến cậu cô phát bệnh. Do dự một hồi, Trần Tống Mạn chậm rãi đứng dậy, từ ngồi xổm trở thành đứng lên, khởi động từng mạch máu tế bào – sẵn sàng cho việc tùy cơ ứng biến. Nhỡ mà ăn đạp thì còn tránh được.
“Cậu, mấy năm nay, cậu đi đâu ạ?” Cô ngập ngừng hỏi, ngay cả hơi thở cũng đè lại.
Ngoài dự kiến, Chúc Thần nghe xong câu hỏi, ánh mắt cũng không có kịch liệt chuyển biến, không có dấu hiệu phát cuồng. Y dường như lâm vào thật sâu giữa những hồi ức, đôi đồng tử dần dần mê mang. Một phút sau, y mới quay đầu, biểu cảm tựa như đứa bé lạc đường, nói: “Cậu không nhớ rõ…” Y cúi đầu, thấy đôi tay đã nắm chặt thành quyền, “tôi không nhớ, không nhớ rõ! Không nhớ rõ! Không nhớ!”
Ánh mắt y càng ngày càng hoang mang, giọng điệu cũng càng ngày càng hung bạo, hai tay đưa lên dùng sức đập xuống sàn, miệng còn không ngừng lặp đi lặp lại, “tôi không nhớ rõ! Tôi không nhớ rõ!”
Trần Tống Mạn thấy thế liền xông lên, giằng lấy hai tay của y, khiến y nghe lời cô. Cô nói: “Không sao, không sao mà, không nhớ thì không nhớ. Đừng nghĩ nhiều, chuyện cỏn con, không quan trọng để nhớ!”
Cô vươn tay vỗ nhẹ lưng y, nhẹ giọng trấn an: “Không sao, ngoan, chẳng có việc gì cả.”
Cô nhớ lại thuở nhỏ, cậu cô cũng dỗ cô như thế, bảo cô nhanh chóng đi ngủ. Còn hiện tại, bọn họ đổi ngôi, đổi thành cô đang dỗ Chúc Thần, như là dỗ một đứa bé đang giận dỗi.
Sau đó, Chúc Thần trỡ nên an tĩnh.
“Cậu, con là ai?” Trần Tống Mạn nhìn y, hỏi.
Chúc Thần quan sát cô, khóe mắt có dấu vết bị thời gian tàn phá khiến cô có chút đau lòng. “Mạn Mạn…”
Trần Tống Mạn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng đối diện cùng y một lần nữa. Cô đã biết, tám năm kia nhất định có liên quan rất lớn tới việc y bị tâm thần như bây giờ. Hơn nữa y theo bản năng lãng tránh những đoạn ký ức ấy.
Đã không nhớ được chuyện cũ, chi bằng…
“Cậu…”
“Trần Tống Mạn!”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hô to, sau đó cả người cô bị ôm vào trong ngực, ôm đi. Cô chỉ còn biết trơ mắt nhìn xem cậu mình ngày càng ngày cách xa, cuối cùng khuất hẳn.