Giang Hành khoanh tay trước ngực: “Cô hỏi làm chi?”
Trần Tống Mạn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đem suy đoán của bản thân nói cho Giang Hành biết.
Chỉ thấy anh nhẹ nhàng cười: “Cô tưởng đây là phim hành động à? Mỗi ngày đều nghĩ vẩn vơ, khó trách đầu óc luôn bất ổn.” Anh nhìn Trần Tống Mạn, “về điểm này tôi có thể nói cho cô, theo tôi nghe được, công ty Dân An có 1% cổ phần, hơn nữa toàn bộ đều do cha cô lúc sinh thời nắm giữ.”
“Nhưng sau khi cha cô mất, cổ phần trong công ty đều chuyển đến mẹ kế của cô trên danh nghĩa, bà ta muốn làm gì, tôi cũng chẳng biết.” Anh nói.
Trần Tống Mạn ừ một tiếng: “Chắc chắn bà ta muốn hại tôi, bà ta xem tôi như chướng ngại vật đáng gờm vậy.”
Giang Hành phẩy tay: “Cô suy diễn nhiều.”
Trần Tống Mạn: “…” Quên đi, đừng thảo luận với anh ta.
Trong lúc nhất thời, cô và Giang Hành không nói năng gì, cô ghé đến trên bàn, vẻ mặt rất không cam tâm: “Còn vài hôm nữa là tới ngày biểu diễn, bà ta cũng sẽ tới, tôi cảm thấy ghê tởm quá.”
Ánh mắt của Giang Hành bất giác mềm mại hơn rất nhiều, anh vươn bàn tay vỗ nhẹ đầu Trần Tống Mạn: “Đừng lo, chắc gì bà ta sẽ đến!”
Trần Tống Mạn ồ lên, kinh ngạc ngẩng đầu, mắt to chớp chớp: “Sao anh biết?”
Giang Hành mở ngăn kéo, lấy ra một tờ báo ngày hôm qua, nhìn sơ lược rồi trỏ vào góc nào đó. Trần Tống Mạn nheo mắt nhìn, mặt trên tiêu đề là “Tập đoàn Dân An khai mạc nghi thức cắt băng”, bên dưới còn viết thêm thời gian bắt đầu là ngày một tháng mười.
Trần Tống Mạn hừ một tiếng phát ra trong xoang mũi: “Bà ta hay thật đấy.”
Đã một chuyến đến phòng bác sĩ trực ban, Giang Hành cũng không nhàn rỗi, đem nhiệt kế đo huyết áp ra đo cho cô. Anh một bên nhìn cây nhiệt kế, một bên nhíu mày: “Huyết áp cô hơi thấp, sao vậy?”
Trần Tống Mạn sửng sốt: “A, tôi cũng không biết.”
Giang Hành ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm có phần rối rắm: “Cô luôn làm người ta lo lắng.” Sau đó lật quyển bệnh án ra, “ban ngày có cảm thấy đau đầu choáng váng, mệt mỏi gì không?”
Trần Tống Mạn nghĩ nghĩ, gật đầu: “Có, gần đây là buổi tối trở lại phòng bệnh, thấy tương đối mệt.”
“Lúc lạnh lúc nóng, chân tay uể oải?” Giang Hành tiếp tục hỏi.
Trần Tống Mạn: “Này thì không rồi.”
Giang Hành: “Mẫn cảm với cái gì?”
Trần Tống Mạn: “Dị ứng với trứng gà.”
Giang Hành siết khẽ chiếc bút trong tay: “Tôi nhớ bữa sáng trong bệnh viện đều có trứng gà.”
“Đúng vậy.” Trần Tống Mạn nhún vai đáp, “cho nên bình thường tôi đều đưa Abel ăn, anh ta đúng là khỏe mạnh, ăn gì cũng chẳng sao.”
“Hắn ăn nhiều chẳng sao, còn cô ăn ít có sao đấy.” Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt lướt nhìn Trần Tống Mạn từ trên xuống dưới, “dị ứng chỗ nào, đưa tôi xem?”
Trần Tống Mạn chìa ra chiếc cổ trắng ngần, bởi vì tóc dài che khuất nên cô phải vén tóc lại cho ngay ngắn, để Giang Hành xem vết hồng đằng sau cổ.
Giang Hành đứng dậy bước đến cạnh cô, thản nhiên vươn tay giữ tóc cô lại, dịu dàng nắm trong tay. Đang nhìn tóc đen mướt bỗng chuyển sang chiếc cổ trắng nõn khiến Giang Hành trở nên sửng sốt.
“Anh xem, chỗ này này.” Thiếu nữ chẳng biết phát sinh cái gì, còn gấp gáp đưa ngón tay thon thả điểm vào vệt hồng ấy, “phía dưới còn có một mảng thật lớn.
Thiếu nữ còn định xốc áo đằng lưng cho Giang Hành thấy rõ một chút. Ánh mắt anh vô tình va chạm với tấm lưng xinh đẹp kia.
Anh vội vàng đem tay cô giữ lại, ngăn cô tiếp tục… khiêu khích anh: “Được rồi.” Anh ngừng một chút, “tôi đã thấy.”
“Có phải rất nghiêm trọng hay không?” Trần Tống Mạn bĩu môi, âm thanh có phần yếu ớt, “ban ngày không có gì, nhưng tối đến rất ngứa.”
Vừa dứt lời, cô liền cảm giác được hơi lạnh ở đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm trên vệt hồng.
Trần Tống Mạn thở dài thoải mái.
Lúc ngón tay Giang Hành tiếp xúc với làn da, tựa như bản thân có ý thức giống nhau, thế mà không tự chủ được còn chậm rãi sờ nhẹ, sờ nhẹ vào cổ cô. Sờ đến khi cảm thấy đủ mới nhìn lại, da thịt thiếu nữ bóng loáng, xúc cảm lạ lùng, hơn nữa sự trắng trẻo của làn da chiếu vào đáy mắt anh khiến anh bất giác rung động trong lòng.
“Sao rồi?” Nửa ngày Giang Hành vẫn im lặng, Trần Tống Mạn thấy hơi kỳ quái nên bèn hỏi, “nghiêm trọng lắm hả anh?”
Giang Hành thu tay lại, bắt buộc bản thân đừng suy nghĩ đến chuyện ban nãy nữa, năm ngón tay bất giác nắm chặt thành quyền. Anh vòng ra trước, nhìn Trần Tống Mạn ngập tràn sự tò mò trong ánh mắt. Anh thản nhiên đến ngăn tủ, chợt sửng sốt một giây, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
“Khụ…” Anh viết một dòng, “lát nữa cô theo tôi đi lấy thuốc, một ngày hai lần, tôi sẽ giao cho Trương Tiểu Hồng quản lý.”
Trần Tống Mạn: “Ừ.”
Giang Hành đứng dậy hướng ra phía cửa, bước được hai bước liền dừng lại: “Đi lấy thuốc, nhanh.”
Trần Tống Mạn ngoan ngoãn theo anh.