Editor: March PhạmBeta: An HiênHồi Trác Sở Duyệt học trung học, dù là đến trường hay về nhà đều phải đi qua một con dốc, giữa đường còn có một ngôi trường trung học trọng điểm với danh tiếng lâu đời.
Thời gian tan học của hai trường tương tự nhau, đây là cơ hội duy nhất mà các nữ sinh trong trường có thể gặp gỡ nam sinh cùng tuổi.
Thường xuyên có tin đồn các nữ sinh hẹn hò với nam sinh trường Tam Trung.
Trác Sở Duyệt không hâm mộ cho lắm vì nhìn đi nhìn lại cô không thấy nam sinh nào xuất sắc, trái lại có rất nhiều người cận thị hoặc còng lưng, thậm chí có người còn thấp hơn cô cả một cái đầu.
Vào một ngày thứ tư nọ, cô định đi học thêm tiếng Anh.
Lương Minh Hiên mở cửa, anh là một người đàn ông có phong cách ăn mặc đơn giản, thấu tình đạt lý và rất đẹp trai.
Thời tiết quá nóng, Trác Sở Duyệt ngồi trước bàn trà trong phòng khách ăn một bát salad trộn, cô chỉ tìm bánh mì nướng để ăn trong đống rau xà lách.
Lương Minh Hiên đang kiểm tra bài tập giúp cô, anh cầm quyển vở trong tay, thấy chỗ nào sai mới dùng bút sửa.
Trác Sở Duyệt uống một ngụm hồng trà rồi đặt tách trà xuống, tựa người vào vai anh hôn lên mặt anh một cái.
Anh giật mình, dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô.
Lương Minh Hiên gập quyển vở lại rồi nhét vào ba lô của cô, thái độ trở nên lạnh nhạt, “Cháu nên về nhà rồi.”
Đây là lần cô rời khỏi nhà anh sớm nhất, trời vẫn còn chưa tối hẳn. Trên đường đưa cô về nhà, Lương Minh Hiên cũng không nói câu nào.
Ngày hôm sau tan học, tài xế đón Trác Sở Duyệy trước cổng trường rồi đưa cô về nhà, bố cô bảo tài xế nhắn lại với cô rằng Lương Minh Hiên có việc phải ra nước ngoài nên trong khoảng thời gian này không cần đến tìm anh.
Trác Sở Duyệt không biết bản thân đã làm sai chỗ nào nhưng cô có cảm giác Lương Minh Hiên đã bị dọa chạy mất dép, cô lo anh sẽ không quan tâm đến mình nữa.
Một tuần lễ trôi qua, vào lúc ba giờ chiều, ánh nắng mùa hè gay gắt chiếu vào lớp học, trên lưng cô gái ngồi phía trước đổ mồ hôi nhiều đến nỗi có thể thấy cả đường nét của chiếc áo lót.
Trác Sở Duyệt dùng đầu bút chọc vào người cô ấy, nhỏ giọng nói, “Tiết cuối là môn âm nhạc.”
Giáo viên âm nhạc là một nhà nghệ thuật luôn tự cho mình thanh cao, từ trước tới giờ chưa từng điểm danh.
Khả Nhân nhẹ nhàng quay lại, “Cậu muốn trốn tiết sao?”
Cô cười, “Cậu không trốn hả?”
Tiết cuối, các cô gái ngồi uống nước ở trung tâm thương mại.
Khả Nhân nói, “Đồng hồ đẹp quá đi.”
Trác Sở Duyệt nâng cổ tay lên nhìn, “Người ta tặng cho đấy.”
Thật trùng hợp, khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại thì “người ta” lại xuất hiện ở cửa hàng trang sức cách đó không xa.
Lương Minh Hiên ngoảnh đầu lại thì thấy cô gái sắp đi tới trước mặt mình, anh nghi ngờ hỏi, “Hôm nay cháu không đi học à?”
Trác Sở Duyệt chột dạ bước tới kéo chiếc túi giấy của một nhãn hàng nổi tiếng anh đang xách, cúi đầu nhìn, “Chú mua gì…”
Tiếng một cô gái vang lên, “Sở Duyệt?”
Trác Sở Duyệt ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Cô gái kia bước tới rồi vươn tay ra, “Chào em, chị là Nghê Tuyết.”
Nghê Tuyết có ngũ quan cân đối, trông cực kỳ xinh xắn, đôi mắt không quá có thần, khi cười lúm đồng tiền trên má sẽ xuất hiện.
Trác Sở Duyệt không bắt tay cô ta, “Chị biết em ạ?”
Bất kể cô gái trước mắt thể hiện sự thân thiết thế nào, vào giây phút này, Trác Sở Duyệt không hề có chút cảm tình nào với cô ta.
“Minh Hiên nói rằng anh ấy đang làm gia sư cho một cô bé, chị nghĩ đó là em.” Nghê Tuyết nói xong thì nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Lương Minh Hiên giới thiệu với cô, “Đây là bạn của tôi.”
Cảnh tượng này thật ăn ý.
Họ gặp nhau trên máy bay. Nghê Tuyết định đến thăm người thân nên Lương Minh Hiên đi mua quà gặp mặt với cô ta, còn tham khảo những đề xuất anh đưa ra.
Hai tháng sau họ bắt đầu hẹn hò.
Một ngày nọ, Trác Sở Duyệt đang chờ trước cửa nhà Lương Minh Hiên, người mở cửa là Nghê Tuyết.
Nghê Tuyết đã chuyển đến nhà anh, khắp nơi tràn ngập hơi thở của phụ nữ.
Trác Sở Duyệt bỏ cặp sách xuống và ngồi trên ghế sofa.
Nghê Tuyết hỏi cô, “Em uống nước nhé?”
Không chờ cô trả lời, Nghê Tuyết đi vào phòng bếp báo cho Lương Minh Hiên rồi cầm một cốc nước ra, “Chị có cho thêm chút nước chanh, em uống thử xem có cần thêm mật ong không?”
Trác Sở Duyệt không đụng đến cốc nước, cô đang lục lọi balo thì trông thấy một chiếc túi xách của nữ vắt lên ghế sofa.
Cô quay sang nói với Nghê Tuyết, “Chị mua nhầm túi giả rồi.”
Cô giải thích tiếp, “Mẹ em cũng có chiếc túi này, bà ấy mua ở London đấy, nút thắt hay dây đeo đều không giống với chiếc này.”
“Sở Duyệt…” Nét mặt Nghê Tuyết rất đáng thương, “Chị không hiểu vì sao em lại ghét chị như vậy?”
Bị nói trúng tâm sự, Trác Sở Duyệt cảm thấy bực bội, “Em chỉ muốn nhắc nhở chị thôi, nếu chị xách chiếc túi này ra ngoài thì kiểu gì có người nhận ra, dù người ta biết nhưng chẳng nói đâu mà sau đó sẽ cười sau lưng chị.”
“Chị không nói đến chuyện này…”
Nghê Tuyết thật sự không biết phải làm sao, cho dù cô ta muốn lấy lòng Trác Sở Duyệt như thế nào thì cô bé đều giả vờ như không thấy hoặc rất miễn cưỡng..
Lương Minh Hiên bước ra khỏi phòng bếp và gọi Nghê Tuyết vào giúp đỡ mình.
Trác Sở Duyệt cũng đứng dậy, lặng lẽ đến gần phòng bếp nghe hai người nói chuyện.
Lương Minh Hiên an ủi cô ta, “Anh sẽ nói chuyện với con bé, em đừng để ý quá nhé.”
Nghê Tuyết lên tiếng, “Em cũng muốn không để ý nhưng vẫn rất băn khoăn, có phải anh… thích con bé không?”
“Anh chỉ quan tâm đến Sở Duyệt thôi, con bé là một đứa trẻ ngoan.”
Trác Sở Duyệt quay trở lại ghế sofa.
Nhiều năm sau, suy nghĩ của cô đã trưởng thành hơn, khi nghĩ về sự xuất hiện của Nghê Tuyết, vì một số lý do, có thể Lương Minh Hiên muốn nói với cô rằng anh chỉ là một người đàn ông bình thường, lúc trẻ chưa từng gặp tổn thương gì trong tình cảm, sẽ không nảy sinh dục vọng với một đứa trẻ còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Nhưng bây giờ Trác Sở Duyệt chỉ thấy tức giận chứ không buồn lắm.
Giống như người bạn tốt nhất đột nhiên chơi với người khác vậy, hai người đó có bí mật với nhau, mà cô thì bị cho ra rìa.
Tối hôm đó, trên đường Lương Minh Hiên lái xe đưa cô về nhà.
Anh nghiêm túc nói, “Nếu như cháu muốn được tôn trọng, trước tiên cháu phải tôn trọng người khác.”
Trác Sở Duyệt biết anh nói “người khác” này là ai.
“Cháu không cần chị ta tôn trọng, bởi vì cháu không muốn nói chuyện với chị ta tí nào.”
Lương Minh Hiên cảm thấy không hài lòng nhưng cũng không nổi giận, “Cho đến bây giờ, tôi luôn nghĩ rằng cháu không giống những đứa trẻ cùng tuổi khác, cháu biết cách đối xử với mọi người hơn.”
Cô nói, “Cháu thích chú, coi chú như bạn tốt của mình nên cháu mới đối xử rất tốt với chú, nhưng cháu không thích chị ta, cháu sẽ đối xử không tốt với chị ta, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Nếu cháu cảm thấy chúng ta là bạn bè thì cháu phải suy nghĩ đến tâm trạng của tôi chứ.”
Trác Sở Duyệt im lặng.
Lương Minh Hiên nói tiếp, “Có lẽ tôi cũng đoán được suy nghĩ của cháu, tôi có thể đồng ý với cháu, chỉ cần cháu muốn, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè.”
Trác Sở Duyệt lại im lặng một lúc, cuối cùng chấp nhận thỏa hiệp, “Được rồi ạ.”
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe rồi nói, “Cháu sẽ cố gắng coi chị ta như bạn bè.”
Vài ngày sau, Nghê Tuyết dẫn cô đến một căn biệt thự tư nhân được sửa lại thành khách sạn để uống trà chiều.
Đây là lâu đài trong mơ mang phong cách hoài cổ, bức tường bên ngoài được xếp từ những lát gạch nhỏ, cửa sổ làm bằng loại thủy tinh có hình vẽ màu, kiểu dáng rất được các cô gái trẻ yêu thích.
Nghê Tuyết nói, “Minh Hiên dẫn chị đến đây đấy, anh ấy luôn tìm được mấy chỗ thơ mộng như thế này.”
Trác Sở Duyệt gật đầu.
Nghê Tuyết không phải người địa phương, trò chuyện một lúc, hai người bắt đầu nói đến quê hương của cô ta.
Trác Sở Duyệt bỗng nhiên nói, “Em rất hâm mộ chị.”
Cô ta sững sờ.
“Em không muốn bị mắc kẹt mãi ở nơi này, mỗi ngày chỉ có một con đường để đi.”
Nghê Tuyết thở dài một hơi rồi nói, “Không cần hâm mộ chị đâu, em còn rất nhiều thời gian mà, không những em có thể đến một nơi mà sẽ được đi rất nhiều nơi khác nữa.”
Trác Sở Duyệt nhìn cô ta, “Tuần sau mẹ em đi Zürich (1), chị có muốn mua gì không?”
(1) Zürich là thành phố lớn nhất của Thụy Sĩ và là thủ đô của bang Zürich.
Cô ta mỉm cười.
Nghê Tuyết là kiểu người kiên nhẫn, xinh đẹp và thanh nhã, cần thưởng thức một cách chậm rãi.
Điều này chứng tỏ ánh mắt Lương Minh Hiên không tệ.
Nghê Tuyết pha soda chanh cực kỳ ngon, cách ăn mặc cũng khá ổn, có trình độ nghiên cứu nhất định về nhiếp ảnh, là một người cư xử khéo léo, rất thích hợp để trò chuyện.
Thời gian đã khiến Trác Sở Duyệt quen với sự tồn tại của Nghê Tuyết, cho dù đột nhiên nghe tin kết hôn của hai người thì cô cũng không kinh ngạc lắm.
Nhưng chuyện kết hôn này mãi vẫn chưa xảy ra.
Chớp mắt đã gần đến sinh nhật mười sáu tuổi của Trác Sở Duyệt, mong ước của cô là được đi du lịch một mình.
Trác Sở Duyệt phải nhõng nhẽo mãi thì bố mẹ mới đồng ý cho cô đi du lịch đến một thành phố khác trong nước.
Bố mẹ chỉ giúp cô đặt phòng khách sạn, cho tiền và tặng cô một chiếc điện thoại di động đời mới nhất.
Trước giao thừa, tài xế đưa cô đến nhà Lương Minh Hiên để tặng quà.
Lương Minh Hiên nói, “Nhớ cảm ơn bố mẹ cháu giúp tôi nhé.”
Trác Sở Duyệt gật đầu rồi nhìn xung quanh: “Chị Nghê Tuyết đâu ạ?”
“Cô ấy về quê ăn Tết rồi.”
“Chú không về quê với chị ấy ạ?”
Anh cười có vẻ miễn cưỡng, khẽ lắc đầu.
Trác Sở Duyệt không hỏi nữa, nhẹ giọng nói, “Cháu không ở nhà vào ngày sinh nhật.”
“Tại sao?”
“Cháu phải đi tỉnh Vân, thành phố Ninh.”
“Đi du lịch hả?”
“Vâng!” Cô vui vẻ nhấn mạnh thêm, “Cháu đi một mình.”
Nụ cười của Lương Minh Hiên rất chân thành, “Chú ý an toàn nhé.”
“Đúng rồi.” Cô chợt nhớ ra, “Cháu có điện thoại rồi, chúng ta trao đổi số đi ạ.”
Tối hôm đó, khi Trác Sở Duyệt quay về nhà thì phát hiện chiếc balo mình đeo sau lưng đi học thêm có gì đó hơi lạ, cô mở balo ra và thấy bên trong có một chiếc hộp.
Trác Sở Duyệt mở hộp, hóa ra là một lọ nước hoa.
Mãi đến sau này, khi Trác Sở Duyệt không thể thiếu được nước hoa, cô mới biết đó là lọ nước hoa Guerlain Shalimar sản xuất năm 1952.
Lúc đó cô hơi khó hiểu, chỉ có thể dùng thử chiếc điện thoại mới.
Thế là cuộc gọi đầu tiên trên chiếc điện thoại mới của cô là gọi cho Lương Minh Hiên.
Bên kia nghe máy, cô cẩn thận nói, “Xin chào.”
Giọng anh tràn ngập ý cười, “Xin chào, có chuyện gì thế?”
“Trong balo của cháu có một lọ nước hoa…”
“Đó là quà sinh nhật sớm mà tôi tặng đấy.”
Quả nhiên là như vậy.
Cúp máy chưa được vài phút, cô lại nhận được tin nhắn của Lương Minh Hiên: “Mỗi người đều phải có chút trải nghiệm để tự mình trưởng thành, phân biệt được những hương vị khác nhau, học cách tận hưởng cuộc sống, chúc cháu có một hành trình vui vẻ.”