Yên Lặng Chờ Ba Bữa Cơm

Chương 52




Lương Minh Hiên liếc Trác Sở Duyệt rồi nói với mẹ mình, “Mẹ đừng nghe cô ấy nói bậy.”

“Đúng vậy ạ.” Trác Sở Duyệt lập công chuộc tội đáp.

Mẹ Lương hiểu ý mỉm cười, sau đó đứng dậy nói, “Mẹ về phòng nghỉ ngơi đây, các con chơi vui nhé.” Nói xong thì đi xuống tầng.

Lương Minh Hiên giả vờ nghiêm túc chăm chú nhìn Trác Sở Duyệt một lúc, nhưng rốt cuộc cũng chỉ véo mặt cô. Trác Sở Duyệt cầm cốc sữa bò bên cạnh lên hỏi anh, “Anh uống không?”

“Anh đánh răng rồi.” Lương Minh Hiên đi đến cạnh bàn bida, nhặt mấy viên bi đầy màu sắc cho vào trong khung tam giác.

“Bác gái và em nói chuyện về Nancy.” Trác Sở Duyệt nhìn thẳng vào Lương Minh Hiên, mở miệng, “Câu trả lời của anh không phải là không muốn bàn luận về chuyện này, mà anh bảo rằng vợ mình phải là người biết làm bà chủ gia đình.”

Lương Minh Hiên thản nhiên thừa nhận, “Đúng vậy, đó là tình trạng hôn nhân lý tưởng mà anh muốn.”

“Nếu vậy thì em làm cho tình trạng hôn nhân trở thành không lý tưởng nữa rồi.” Trác Sở Duyệt nói.

Lương Minh Hiên chuẩn bị xong bàn bida, chỉ đứng đó mà không nhìn cô, có vẻ anh đang suy nghĩ nên một lúc lâu sau không lên tiếng.

Trác Sở Duyệt tự hỏi có phải mình đã lỡ lời không.

Lương Minh Hiên bước tới bên cạnh Trác Sở Duyệt rồi ngồi xuống, anh áp bàn tay lên mặt cô, sau đó bắt đầu vuốt ve trán rồi nhìn vào mắt cô.

Anh chân thành nói, “Anh vẫn luôn có kế hoạch cho cuộc đời mình, em là một con quái vật nhỏ đột nhiên xông vào căn phòng nguyên tắc của anh, xới tung lên rồi đá văng tất cả, cuối cùng ngồi đó không chịu đi.”

Trác Sở Duyệt lớn lên với biết bao lời khen ngợi, chưa ai miêu tả cô như quái vật cả, nhưng điều kỳ diệu là anh biết cách làm cô rung động còn hơn bản thân mình, giờ phút này dường như có người đang bóp mũi khiến đôi mắt cô nóng lên.

Có lẽ Lương Minh Hiên được di truyền sự cố chấp của bố, nhưng cũng đồng thời di truyền sự dịu dàng của mẹ.

Trác Sở Duyệt không kìm lòng được mà ôm anh.

Lương Minh Hiên cúi đầu xuống hôn lên cổ cô, khoảnh khắc nhìn nhau, Trác Sở Duyệt hiểu ý anh.

Cô hơi do dự rồi lắc đầu từ chối. Cô không chỉ lo lắng cách âm không tốt mà bởi vì đây là nhà của mẹ anh, vậy nên không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Trác Sở Duyệt cực kỳ nghi ngờ hệ thống giấc ngủ của mình chỉ phân biệt được thời gian làm việc và ngày nghỉ, không nhận ra không gian và giường. Cho nên hôm sau cô ngủ đến buổi trưa mới dậy, đầu bếp tiếc nuối bảo rằng anh ta đã làm một bữa sáng rất ngon, Trác Sở Duyệt cảm thấy có lỗi và hứa sẽ dậy sớm vào ngày mai.

Cô ăn một ít trái cây, sau đó dùng bữa trưa đơn giản là sushi do tự tay mẹ Lương cuốn với thịt ngỗng và rau. Salad hải sản, tôm và vẹm đều được bóc vỏ.

Buổi chiều, bọn họ không đi ra ngoài mà ngồi phơi nắng ở nơi mặt trời có thể chiếu tới, Lương Minh Hiên tán gẫu với mẹ mình, còn Trác Sở Duyệt thì đọc sách, hai chân cô đều co lên ghế, tay cầm bát việt quất.

Mẹ Lương nhìn sang Trác Sở Duyệt, sau đó nghiêng người qua con trai mình, nhỏ giọng nói, “Mẹ biết lý do con mê con bé rồi, mẹ cũng rất hâm mộ khi thấy con bé sống an nhàn như vậy.”

Trác Sở Duyệt nghe tiếng trò chuyện lúc lớn lúc nhỏ khác thường nên ngẩng đầu lên nhìn.

Lương Minh Hiên nhìn cô, hỏi, “Tối nay chúng ta vào trung tâm thành phố hóng gió nhé?”

“Vâng ạ.”

Ngày hôm sau, hai người xách hành lý chuẩn bị rời đi. Mẹ Lương tiễn bọn họ đến tận cửa ra vào, bà nói với Trác Sở Duyệt, “Cháu đừng sợ, bố nó chỉ là một lão già ngoan cố thôi.”

Bay đến thành phố Los Angeles, Lương Minh Hiên không về thẳng nhà bố anh mà thuê khách sạn để ở, Trác Sở Duyệt cũng không hỏi lý do.

Cô chỉnh lại quần áo, sau đó soi gương chải tóc, buộc tóc lên cảm thấy không hài lòng lắm nên lại thả xuống, cuối cùng búi tóc lại thành một búi trên đầu như mấy cô gái múa ba lê.

Nhìn ra ngoài cửa kính khách sạn thì thấy một chiếc Bentley màu đen bóng loáng, tài xế mặc vest đi giày da đang đứng đợi bọn họ.

Khoảng thời gian ở nhà mẹ Lương đã làm tăng thêm lòng can đảm của cô, Trác Sở Duyệt thật sự nghĩ rằng sẽ không có gì đặc biệt về ông lão cô sắp gặp mặt, nên khi ngồi vào trong xe cô chỉ chăm chú thưởng thức phong cảnh hai bên đường.

Xe chạy vào khu nhà giàu nổi tiếng, có thể thấy rất nhiều xe hơi sang trọng trên đường, giữa hai làn đường là vườn hoa, không biết đó là loại hoa gì nhưng nó hay được đính đầy trên làn váy cưới trắng tinh. Hai bên vỉa hè là những cây cọ to lớn và các cửa hàng đồ hiệu sang trọng, chỉ có rải rác vài người qua lại.

Trác Sở Duyệt nghĩ, sở dĩ nơi đây có cảm giác cao ngạo và nghệ thuật đầy hào nhoáng là bởi vì có ít người, càng đông người thì không khí cũng sôi nổi hơn.

Nghệ thuật là lạnh lùng, không giống bình thường đâu.

Giống như bố của anh, một nhà tư bản chính cống, Lương Trọng Thanh.

Khi Trác Sở Duyệt bước vào tòa kiến trúc này, không sai, nó không giống một ngôi nhà chút nào mà giống công trình kiến trúc hơn, đến đây mới cảm thấy ngôi nhà nhỏ của mẹ Lương thật ấm áp.

Người giúp việc dẫn họ đến phòng sách, nơi này rộng đến nỗi có thể đủ chỗ cho mọi người thoải mái nhảy tango.

Một ông lão ngồi trên ghế sofa bằng da và đang cắt điếu xì gà, vừa thấy họ thì ra hiệu cho hai người ngồi xuống. Ông cắt điếu xì gà một cách từ tốn, sau đó đặt vào hộp thuốc lá rồi mới lên tiếng, “Chào cô Trác.”

“Bác có thể gọi cháu là Sở Duyệt ạ.”

Ông không trả lời cô mà quay sang hỏi Lương Minh Hiên, “Con không để ý nếu bố nói chuyện với con bé chứ?”

Lương Minh Hiên gật đầu, nhưng không thấy ai định rời đi nên Trác Sở Duyệt cảm thấy yên tâm hơn.

Bố Lương hỏi thẳng vào vấn đề, “Xin lỗi cho tôi hỏi thẳng, cô Trác mang thai à?”

Trác Sở Duyệt sững sờ, “Không ạ.”

“Thế tại sao hai người muốn kết hôn?”

Bởi vì cô muốn sống với anh mãi mãi nên cuối cùng cũng phải đối mặt với hôn nhân, nhanh chóng giải quyết để sớm giải thoát.

Trác Sở Duyệt suy nghĩ một lúc mới trả lời, “Cháu yêu anh ấy ạ.”

Lương Trọng Thanh khẽ nở nụ cười, cười đến khi cô phát hiện ra ông ấy và mẹ Lương là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Yêu à? Tình yêu rất tốt đẹp, nhưng chắc cô đã từng nghe câu ông bà ta thường nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu chứ?” Bố Lương hỏi.

“Cháu không nghĩ như vậy.”

“Cô còn trẻ.” Bố Lương khiến cô không thể phản bác được, ông có tư cách để nói câu này hơn Lương Minh Hiên.

“Nhân cơ hội còn trẻ trung, cô có thể làm nhiều việc như du lịch vòng quanh thế giới, thưởng thức những món ngon, thú vị nhiều không đếm xuể, nếu cô cảm thấy không ý nghĩa thì có thể mở phòng tranh làm họa sĩ, còn nếu cô vẫn không thích thì tôi có thể tặng một trung tâm mua sắm để cô thử bắt đầu kinh doanh… Cô thấy thế nào?”

Trác Sở Duyệt thấy hơi mông lung. Ông ấy đang ngụy trang việc viết séc để cô cầm tiền rời khỏi con trai ông ấy ư?

Bố Lương còn nói, “Dĩ nhiên, dĩ nhiên không phải tôi muốn chia rẽ hai người, ngược lại tôi rất hoan nghênh cô và Lương Minh Hiên thường xuyên về nhà ăn cơm, nhà chúng tôi có thêm một người bạn nhỏ thì càng thêm náo nhiệt.”

Trác Sở Duyệt biết đây là một cái bẫy.

Tuy nhiên, quan sát kỹ gương mặt ông lão thì thấy Lương Trọng Thanh khá giống Lương Minh Hiên nhưng có phần gian ác hơn, thực tế thì Lương Minh Hiên đã sớm thuyết phục cô rồi.

Trác Sở Duyệt đảo mắt nhờ Lương Minh Hiên giúp đỡ.

Lương Minh Hiên khẽ thở dài, sau đó lên tiếng, “Đối với hôn nhân của con, không ai trở thành mẹ con, cũng không ai trở thành Anita.”

Trác Sở Duyệt không hiểu anh nói gì, nhưng chợt cảm thấy bầu không khí lạnh hẳn.

Bố Lương nhìn anh một cách nghiêm khắc và cay nghiệt, “Bố không hiểu, bên cạnh con có biết bao nhiêu phụ nữ, vậy mà con lại quyết định kết hôn với loại người mà…”

Lương Minh Hiên ngắt lời, “Con biết rất rõ, nhưng Sở Duyệt là một cô gái tốt.”

“Cô gái tốt ngu ngốc, tôi thấy cô Trác rất thông minh, cô yêu Minh Hiên thì cũng không cần phải kết hôn với nó, hai người cứ ở bên nhau thật vui vẻ đi, chuyện khác đừng để ý, hôn nhân của nó là một tờ hợp đồng, ký với ai rất quan trọng, cô cũng được lợi nhiều hơn…” Bố Lương cũng không dùng giấy gói kẹo bọc lấy sự thật nữa mà nói thẳng luôn.

Lương Minh Hiên vội lên tiếng, “Không cần đâu, cuối cùng tất cả tài sản của con cũng thuộc về cô ấy.”

Không chỉ bố Lương mà Trác Sở Duyệt cũng ngơ ngác.

“Con nhất định phải làm như vậy sao?”

“Có gì không thể ạ?”

Bố Lương cụp mắt, nắm tay lại thành nấm đấm rồi gõ lên trán mình, nói, “Bố không đồng ý, con là đứa con bố quan tâm nhất và nhận được nhiều tài sản của bố nhất, vậy mà con muốn cho con bé này hết.”

Lương Minh Hiên dịu dàng nói với Trác Sở Duyệt, “Em ra ngoài đi dạo một lát đi, lát nữa anh sẽ tìm em.”

Trác Sở Duyệt gật đầu, nhìn bố Lương rồi im lặng đi ra khỏi phòng sách.

Cô không có hứng thú nghe lén bố Lương chê bai mình nên nhàn nhã đi đến bệ cửa sổ tầng hai, nhìn ra ngoài vườn hoa tư nhân, từng khóm cây được cắt tỉa gọn gàng, ba khóm cây nối tiếp nhau đến bể bơi.

Trong mắt Lương Trọng Thanh, cô không phải phụ nữ, cô gái nhỏ hay giai cấp vô sản, không phải, mà chính là quỷ hút máu.

Không không, không có con quỷ nào có sức uy hiếp đáng sợ như vậy, cùng lắm là sâu hút máu nhỉ?

Trác Sở Duyệt dựa người vào bệ cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ, không biết bao lâu sau chợt có tiếng nói gọi hồn cô về.

“Này…”

Trác Sở Duyệt nhìn xuống.

Có một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đang đứng trên bãi cỏ, làn da màu lúa mạch, cậu ta đưa tay lên trán để che nắng và nhìn cô.

Cậu ta cao giọng nói, “I must be in heaven, because you’re an angle.” (Chắc hẳn tôi đang ở thiên đường, bởi vì em chính là thiên thần)

Trác Sở Duyệt không chịu nổi cơn buồn nôn, lên tiếng hỏi, “Cậu là ai?”

Sau đó, một người phụ nữ bước ra dưới mái hiên, bà ta mặc áo khoác len, bên trong là chiếc váy gấm dệt nổi, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trác Sở Duyệt thì vẻ mặt thoáng bối rối, sau đó khẽ mỉm cười.

Vì lễ phép nên Trác Sở Duyệt quay người đi xuống tầng, dù không biết là ai nhưng bọn họ xuất hiện trong tòa nhà này thì cô cần phải gặp mặt chào hỏi.

Đúng lúc này Lương Minh Hiên bước ra khỏi phòng sách, anh giới thiệu với cô, “Lương Tư Khai…”

Chàng trai này họ Lương, có dáng người cao lớn và vẻ ngoài đẹp trai như ánh mặt trời, cậu ta cong môi cười với cô, có vẻ là kiểu người khá vô tư.

Lương Minh Hiên tiếp tục giới thiệu người phụ nữ xấp xỉ tuổi mẹ cô, “Anita.”

Lương Tư Khai thuận miệng bổ sung, “Mẹ tôi.”

Trác Sở Duyệt bỗng có cảm giác bừng tỉnh vì sáng tỏ.