Yên Lặng Chờ Ba Bữa Cơm

Chương 50




Mười một giờ đêm, Quách Luân Vũ tiễn bọn họ ra tận cửa xe.

Hai gò má ông ta ửng đỏ do đã say mèm, ông ta vịn cửa xe hỏi, “Thật sự không cho chúng tôi đi uống vài ly sao? Cô Trác, cô keo kiệt quá.”

Trác Sở Duyệt trả lời cho qua chuyện, “Sáng mai anh ấy phải đi làm.”

Quách Luân Vũ không nói gì, chủ yếu là không tin lời nói nhảm của cô.

Lương Minh Hiên lên tiếng, “Sáng mai tôi thực sự có cuộc họp, cảm ơn anh vì đã chiêu đãi, hẹn gặp lại lần sau.”

“Được được được, lần sau gặp nhé.” Quách Luân Vũ đáp lời, sau đó quay sang Trác Sở Duyệt nói giống như bậc cha chú, “Lần sau cô không được keo kiệt như thế đâu nhé, tôi sẽ tặng cô món quà mà các cô gái nhỏ đều thích.”

Trác Sở Duyệt vui vẻ nói, “Tôi chờ đấy.”

Chiếc xe phóng ra khỏi vườn hoa của căn biệt thự, đi về khu rừng được đô thị hóa của thành phố.

Lương Minh Hiên uống nhiều rượu nên phải nằm ngửa đầu lên ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu và hỏi, “Quay về đại lộ Lâm Giang phải không ạ?”

“Đúng rồi.” Trác Sở Duyệt trả lời. Cô rất tỉnh táo vì chỉ có mình cô là không uống một ly rượu nào trong bữa tiệc tối nay.

Ánh đèn ở bên ngoài rọi vào trong xe, thấy cổ của Lương Minh Hiên hơi đỏ, Trác Sở Duyệt đè mu bàn tay của mình lên, định làm mát cho anh nhưng lại bị anh nắm lấy.

Trác Sở Duyệt mở lời, “Trước mắt vợ Quách Luân Vũ là khách hàng của em, chúng em chỉ trao đổi thông qua thư ký của bà ta nên chưa gặp mặt nhau, em đoán là bà ta không biết quan hệ giữa em và anh, ban đầu em định tối nay sẽ hỏi ý kiến cụ thể của bà ta về buổi biểu diễn thời trang, nếu em làm vậy thì có khiến anh mất mặt không?”

Lương Minh Hiên mở mắt ra, nhìn lên trần xe, lưỡng lự không lên tiếng.

May mắn là cô không đề cập đến chuyện này với Quách Luân Vũ.

“Em sẽ rút khỏi dự án này.” Trác Sở Duyệt lên tiếng.

“Anh đã cam đoan với mẹ em rằng sẽ không để em phải từ bỏ công việc của mình.” Lương Minh Hiên nhìn cô, dịu dàng hỏi, “Anh hỏi giúp em nhé?”

Trác Sở Duyệt lắc đầu, “Lúc đầu bà ta không đưa ra yêu cầu một cách rõ ràng, đến khi bắt đầu thi công thì lại nói không ưng ý bất kỳ chỗ nào, sau đó yêu cầu dỡ bỏ tất cả, hình như bà ta muốn chơi em, em bực mình lắm.”

“Thật sao?” Lương Minh Hiên hơi nghi ngờ.

Trác Sở Duyệt nở nụ cười để lộ những chiếc răng nhỏ, “Giả đó, anh thấy em giận được mấy lần nào? Nhưng em rất vui vì anh đã nhượng bộ.”

Lương Minh Hiên vuốt ve bàn tay của cô, suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên nói, “Nếu em không muốn xuất hiện trong những trường hợp thế này thì không cần miễn cưỡng đâu.”

Trác Sở Duyệt nhướng mày, “Em mà không đến thì để bọn họ kéo anh đi hộp đêm à?”

Lương Minh Hiên cười, “Anh sẽ không đi đâu.”

“Thật sự em cũng muốn đi, tại Quách Luân Vũ không mời em.”

Lương Minh Hiên nhíu mày, giơ tay gõ lên đầu cô.

Trong màn đêm, những tòa nhà lộng lẫy xa hoa nối tiếp nhau.

Trác Sở Duyệt say sưa ngắm cảnh bên ngoài xe rồi lẩm bẩm, “Em biết mà, về sau những trường hợp tương tự thế này ngày càng nhiều, em nên làm quen dần.”

“Không tốt sao? Không cần em phải nịnh nọt bất cứ người nào, ai cũng tâng bốc và khen ngợi em, ngoài ra còn có nhiều món ngon vật lạ, em có thể thỏa thích tận hưởng.”

Trác Sở Duyệt vẫn tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa xe, nhẹ nhàng thốt lên, “Tầm thường.”

Lương Minh Hiên nghe được thì thản nhiên lên tiếng, “Nhưng anh chính là một người đàn ông tầm thường.”

“Anh không phải.”

Nếu anh là người như vậy thì sẽ không kết hôn với cô, một người không môn đăng hộ đối chẳng có gì ích cho sự nghiệp của anh cả.

“Phải.” Lương Minh Hiên kiên trì nói.

Trác Sở Duyệt hơi sững sờ, sau đó cười, “Anh uống nhiều rồi đó.”

“Cũng có thể.”

Lương Minh Hiên giơ cánh tay ra sau vai, kéo cô vào lòng mình rồi nói tiếp, “Nếu anh là một người cao cả rộng lượng thì sẽ không cần phải có được em, mà chỉ cần em… luôn khỏe mạnh và vui vẻ thôi.”

Trác Sở Duyệt ngẩng đầu, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, “Theo lời anh nói thì em cũng là một người tầm thường, bởi vì em muốn buổi sáng thức dậy ăn sáng với anh, nghe anh phàn nàn về công việc, muốn nghe thấy anh bảo em dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, muốn anh ôm và hôn em.”

Lương Minh Hiên khẽ cười.

Ngày hôm sau, Trác Sở Duyệt đến công trường gặp Cao Hải Khoát.

Xe từ bên ngoài đến không được phép đi vào nên cô chỉ có thể xuống xe cuốc bộ, xung quanh tràn ngập tiếng ồn, đất đá bay mù trời, Trác Sở Duyệt phải lấy sấp tài liệu che đầu.

Cao Hải Khoát vừa nhìn thấy Trác Sở Duyệt thì đã ném cho cô chiếc mũ bảo hộ.

Sợ anh ta không nghe rõ, Trác Sở Duyệt lớn tiếng nói, “Thầy ơi, em đã sửa lại dự án triển khai buổi trình diễn thời trang rồi, nhưng em sẽ không làm tiếp nữa.”

Để lấp đầy cảm giác tội lỗi, cô đã thức đêm để sửa cho xong bản kế hoạch.

Cao Hải Khoát trợn mắt nhìn cô rồi đi về phía công trình, “Tốt nhất là hãy cho tôi lý do hợp lý.”

Trác Sở Duyệt đuổi theo, “Em muốn xin nghỉ phép để đi nước ngoài.”

Anh ta tiếp tục bước về phía trước, “Cô đi nước ngoài làm gì?”

“Em đi gặp bố mẹ của bạn trai để chuẩn bị kết hôn ạ.”

Cao Hải Khoát xoay người lại, “Cái gì? Cô có bạn trai khi nào?”

Trác Sở Duyệt đứng lại trả lời, “Hai tháng trước ạ.”

Lại bổ sung thêm, “Nghiêm túc mà nói là hơn một tháng trước.”

Cao Hải Khoát buồn cười hỏi, “Khác gì nhau à?”

Họ bước vào chiếc thang máy thô sơ của công trường, trong khi di chuyển lên trên, bốn mặt của thang máy đều hở. Cao Hải Khoát nhìn xuống phía dưới, nói, “Không phải cô ấm đầu đến phát sốt chứ, hôn nhân chớp nhoáng thì hậu quả khó lường lắm.”

“Không, không phải đâu ạ, mới hẹn hò được hai tháng mà đã kết hôn thì nghe cũng mạo hiểm thật đấy, nhưng trên thực tế chúng em quen biết nhau mười một năm rồi.” Cô giải thích.

“Mười một năm, thanh mai trúc mã à?”

“Không phải ạ.” Chắc là gia sư và học sinh.

“Anh ấy là cuốn sách kia à?”

Trác Sở Duyệt suýt nữa không nhớ ra, bọn họ đã từng thảo luận về quan điểm chọn bạn đời. Vào thời điểm đó, người trong đầu cô là Lương Minh Hiên, bây giờ nghĩ lại…

Thang máy dừng lại thì rung lên một cái khiến trái tim cô cũng rung lên theo, dòng suy nghĩ đột ngột dừng lại.

Cao Hải Khoát theo thói quen đi vào con đường lộ ra giữa tầng một trống trải, “Cô đi nước nào?”

“Nước Mỹ ạ.”

“Người Mỹ à?”

“Hoa kiều ạ.”

“Cô điều chỉnh thời gian nhanh hơn một chút thì không phải cũng coi như hoàn thành công việc sao?” Cao Hải Khoát đang chuyển đổi giữa chuyện công việc và hóng hớt.

“Không được đâu thầy ơi, thời điểm này cực kỳ quan trọng trong cuộc đời em, thầy tha mạng cho em đi.”

Cao Hải Khoát giật lấy tập tài liệu cô cầm trên tay, giả vờ muốn đánh cô, biết anh ta chỉ định dọa mình nhưng Trác Sở Duyệt vẫn theo bản năng tránh sang một bên.

Anh ta ném tập tài liệu lên một chiếc bàn cũ, bên cạnh là hộp cà phê và bao thuốc lá đã đang mở sẵn.

Cao Hải Khoát châm một điếu thuốc, nhàn rỗi hỏi, “Hai người có cãi nhau không?”

Trác Sở Duyệt trả lời mà không cần nghĩ, “Không ạ, chỉ chiến tranh lạnh thôi.”

“Thế chiến tranh lạnh bao lâu?”

“Một năm ạ.”

Anh ta bó tay, nhả một ngụm khói rồi nói, “… Hay thật, còn dài hơn thời gian hẹn hò.”

Lần cuối cùng Trác Sở Duyệt ra nước ngoài là hồi còn nhỏ, cả nhà bay đến Tây Ban Nha du lịch, những món đồ kỷ niệm cô mua lúc đó đến bây giờ đều mất hết chứ đừng nói tới cảm xúc khi ở nước ngoài, cô đã quên lâu rồi.

Đến buổi chiều, bọn họ bước lên khoang hạng nhất, bởi vì ghế sofa khá rộng rãi nên cô bọc mình trong chăn, nằm dựa vào Lương Minh Hiên ở bên cạnh để xem phim, cô ngẩng đầu khỏi vai anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lại là màn đêm tối đen. Bữa tối của Trác Sở Duyệt chỉ có phở xào với một ít thịt cua, tiếp viên dọn dẹp bát đũa bẩn rồi bưng bát đậu đỏ rưới nước cốt dừa lên.

Tất cả đèn đóm xung quanh đều tối dần, Trác Sở Duyệt buồn ngủ đến nỗi quên quay về chỗ của mình, cô chui vào giường của Lương Minh Hiên để ngủ. Giường rất chật, chỉ có thể chứa được một người.

Ngủ một giấc thức dậy, Trác Sở Duyệt cảm thấy hơi chóng mặt, chợt thấy Lương Minh Hiên ngã đầu lên ghế sofa ngủ say sưa. Cô lặng lẽ ngồi xuống hôn lên mặt anh, lúc này anh mới mơ màng tỉnh dậy.

Trác Sở Duyệt khẽ nói, “Anh lên giường ngủ một lát đi, còn mấy tiếng nữa mới tới.”

Lương Minh Hiên hít một hơi thật sâu rồi mới đứng dậy đi về chỗ của mình nằm xuống.

Ba giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế O"Hare tại Chicago.

Bố mẹ Lương Minh Hiên ở hai nơi khác nhau, lát nữa họ chỉ đi gặp mẹ anh.

Ở trong xe, Trác Sở Duyệt lại bắt đầu hồi hộp, vì không muốn thể hiện ra mặt nên cô liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng lại không chú ý nhiều đến phong cảnh.

Xe chạy đến siêu thị, cô chọn những loại trái cây tươi nhất, suy nghĩ hồi lâu rồi lấy thêm một hộp tổ yến.

Ngôi nhà mà mẹ Lương Minh Hiên ở có trồng cây bạch dương ở hai bên cửa trước và cửa sau, đến thời điểm thích hợp, dưới mặt đất bên ngoài bức tường gạch đỏ sẽ phủ đầy lá vàng, đẹp không sao tả xiết.

Một người đàn ông trung niên với gương mặt đậm nét Châu Á mở cửa, ông ấy cười rạng rỡ mời họ vào nhà, sau đó nói bằng tiếng Anh và bảo họ không cần cởi giày.

Lương Minh Hiên cúi đầu nói, “Đó là quản gia.”

Trác Sở Duyệt giật mình, gật đầu cười.

Tường nhà sơn màu trắng trang nhã, sàn nhà làm bằng gỗ sưa, bình hoa được cắm đầy hoa hồng, mỗi đóa hoa đều nở rộ một cách đẹp đẽ.

Lúc này, một người phụ nữ bước ra, không thể dùng từ “già” để miêu tả vì đó là vẻ đẹp tự nhiên khi tuổi trẻ đã qua, vẻ mặt bà đầy ngạc nhiên và mừng rỡ, “Nhìn xem ai đây nào? Sở Duyệt phải không?”

Trác Sở Duyệt không cố tình ăn mặc để làm vừa lòng người lớn tuổi, cô mặc chiếc gi-lê len màu nâu kết hợp với váy dài có cổ áo sơ mi và một đôi bốt da màu nâu đỏ cao đến đầu gối.

Trác Sở Duyệt mỉm cười rạng rỡ, còn hơi ngại ngùng lên tiếng, “Cháu chào bác, cháu có mua một ít trái cây mang đến ạ.”

“Cháu có lòng rồi.” Mẹ Lương ra hiệu cho quản gia nhận lấy giỏ trái cây, sau đó nhìn thẳng vào cô, bà lặng lẽ đánh giá, còn sờ lên gáy của cô, “Quả là một đứa trẻ xinh đẹp.”

Mẹ Lương bảo Lương Minh Hiên cất hành lý rồi kéo cô đi, “Đến đây nào…”

Ra khỏi phòng khách thì đến một nơi giống như nhà kính, có thể nhìn xuyên qua bức tường kính đến sân sau. Ở đó có hai người phụ nữ đang ngồi.

Trác Sở Duyệt nghe thấy mẹ Lương giới thiệu, “Đó là dì Phân và cô con gái Nancy, họ đến đây để giải sầu với bác.”

Người lớn tuổi chắc là dì Phân. Người trẻ tuổi còn lại là Nancy, cô ta khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc áo khoác len màu hồng nhạt kết hợp với chiếc váy ngắn có một hàng nút phía trước, ánh mắt đầy vẻ tò mò nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.

Mẹ Lương giới thiệu Trác Sở Duyệt, “Đây là con dâu của tôi, Sở Duyệt.”

Trong lòng Trác Sở Duyệt thầm giật mình, điều này hoàn toàn khác với dự đoán của cô.

Dì Phân lên tiếng, “Chị có phúc ghê, con dâu còn trẻ và đáng yêu quá nhỉ.”

Trác Sở Duyệt nghĩ rằng họ biết hôm nay cô sẽ xuất hiện vì trông họ cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Mẹ Lương mỉm cười giục Trác Sở Duyệt ngồi xuống, bà vừa bảo cô ăn cam vừa nhiệt tình định bổ cam giúp cô.

Nancy cúi người đè tay của bà lại rồi cười với Trác Sở Duyệt, “Xin chào.”