Yên Lặng Chờ Ba Bữa Cơm

Chương 46




Lương Minh Hiên trả lời xong thì Trác Sở Duyệt đặt cốc trà xuống, lễ phép ngồi thẳng lưng.

Mẹ cô tỏ vẻ bình tĩnh, “Quen nhau bao lâu rồi?”

Lương Minh Hiên tiếp tục trả lời, “Một tháng ạ.”

Mẹ cô cảm thấy bất ngờ, nhướng mày hỏi, “Bố con bé biết chưa?”

Trác Sở Duyệt lên tiếng, “Bố chưa biết ạ.”

Bà cụp mắt, chợt mỉm cười, “Hai người sẽ làm ông ấy sợ đó.”

Lương Minh Hiên lên tiếng, “Do em suy nghĩ không chu đáo.”

“Tối nay bố con bé đã đặt nhà hàng, đến lúc gặp ông ấy em phải khai báo rõ ràng nhé.”

“Vâng, chắc chắn rồi.”

Dễ dàng qua ải bởi vì đơn giản việc hẹn hò chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ còn chưa nói ra mục đích chính khi về thăm bố mẹ lần này, cũng hoàn toàn không có gợi ý nào về chuyện này cả vì trên tay Trác Sở Duyệt còn chưa đeo nhẫn.

Nói về khả năng kinh tế của Lương Minh Hiên thì tặng cô một chiếc nhẫn làm người ta lóa mắt là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng không có chiếc nhẫn nào chứ đừng nói đến việc quỳ một chân xuống hứa hẹn suốt đời không thay đổi.

Những việc này cô hy vọng sẽ không xảy ra, tất nhiên không phải vì anh không đủ thời gian chuẩn bị.

Còn nhớ, lúc trước khi bọn họ ở bên nhau, có một đêm Trác Sở Duyệt đang nằm mơ thì tỉnh dậy, lúc đó là buổi sáng ở Pháp nhưng cô không chút đắn đo bấm điện thoại gọi cho Lương Minh Hiên.

Trong điện thoại Trác Sở Duyệt nói mình nằm mơ thấy một người đàn ông đốt pháo hoa trong đêm, ở đó ngập tràn bóng bay màu hồng, anh ta mời một nhóm người thân bạn bè đến làm chứng rồi quỳ xuống cầu hôn cô. Trác Sở Duyệt rất muốn thoát khỏi cảnh tượng tầm thường đó, nhưng tất cả mọi người vây quanh làm cô không tìm được lối thoát. Đó chắc chắn là một cơn ác mộng.

Lương Minh Hiên nghe xong thì cười hỏi, “Tại sao em không từ chối?"

“Giấc mơ không theo ý em.” Trác Sở Duyệt nói tiếp, “Cho dù thật sự xảy ra như thế, em từ chối xong cũng không bỏ đi được, bọn họ chắc chắn sẽ hỏi lý do, em không thể nói rằng “Quá dung tục, cảm xúc của anh và em đối với mọi thứ hoàn toàn khác nhau, nếu anh hiểu em thì anh sẽ không làm thế này”.”

Giống như kim cương vậy, Trác Sở Duyệt thích kiểu dáng nhỏ nhắn xinh xắn, kim cương càng to cô thấy càng thô tục.

Lương Minh Hiên lên tiếng, “Có thể anh ta cần nhiều người làm chứng để có thêm can đảm bước vào hôn nhân.”

“Không phải, anh ta không bàn bạc với em trước thì tất cả đều chỉ là niềm vui của riêng anh ta.”

“Vậy phải làm thế nào em mới thấy ngạc nhiên và vui vẻ?”

“Em không thích sự ngạc nhiên hay vui vẻ.”

Lương Minh Hiên dịu dàng nói, “OK, anh hiểu rồi.”

“Cũng không phải tất cả sự ngạc nhiên và vui vẻ đều làm em thích thú…” Cô nhìn thẳng lên trần nhà, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng, “Tóm lại là do em không thích người đàn ông trong mơ kia.” Mặc dù gương mặt anh ta thế nào cô cũng không rõ.

Lương Minh Hiên bật cười.

Trác Sở Duyệt nghiêm túc nói, “Nếu thật sự có một ngày như vậy, anh phải đến cứu em đó.”

“Được, em yên tâm đi, anh sẽ cứu em.”

Trác Sở Duyệt ngồi không yên, đứng dậy nói, “Em cất hành lý vào phòng đây.”

Trác Sở Duyệt hy vọng sau khi mình tránh đi, Lương Minh Hiên sẽ trò chuyện vui vẻ với mẹ cô, đến khi cô quay lại thì mọi việc đã xong xuôi và mẹ sẽ không kiểm tra lòng quyết tâm của cô nữa.

Nhưng khi Trác Sở Duyệt mở cửa phòng của mình ra thì lập tức ngẩn người.

Chiếc giường của cô đã biến mất, thay vào đó là từng dãy quần áo và chiếc gương dựng đứng to lớn, cộng thêm tủ đựng đồ trang sức.

Trác Sở Duyệt xoay người quay lại phòng khách, kêu to: “Mẹ ơi…”

Mẹ cô thấy cô đi từ trong phòng ra thì giật mình thốt lên, “Ôi mẹ quên mất.”

Lương Minh Hiên không nắm được tình hình, hỏi, “Chuyện gì vậy em?”

“Phòng của em đã biến thành phòng thay đồ rồi.”

Mẹ cô lên tiếng, “Mẹ sơ suất quá, trong lúc nhất thời mẹ đã sửa sang lại…”

Lương Minh Hiên đề nghị, “Hay là hai ngày này Sở Duyệt sẽ ở chỗ khác.”

Đúng lúc này có người ấn chuông cửa, Trác Sở Duyệt đứng gần đó nên tiện tay mở cửa, người đến là dì út.

Bà mặc áo len cổ cao kết hợp với áo khoác da, trên đầu quấn khăn lụa và đeo kính râm, lại còn dắt theo một bé trai.

Trác Sở Duyệt ôm chầm lấy cậu nhóc, hỏi: “Em còn nhớ chị không?”

Dì út tháo kính râm xuống, ngạc nhiên lên tiếng, “Cậu Lương đấy à, đã lâu không gặp.”

Lương Minh Hiên mỉm cười, “Dạo này chị khỏe chứ?”

“Cũng không tệ lắm.” Dì út vừa trả lời vừa đưa hộp dâu tây mới mua cho Trác Sở Duyệt, “Dì thấy dâu tây khá ngon nên mua mấy hộp, nếu ăn đến phát ngán thì có thể dùng làm mứt.”

Trác Sở Duyệt buông cậu nhóc xuống, vội nhận lấy, “Cháu cảm ơn dì.”

“Không phải hôm nay cháu dẫn bạn trai về à? Người đâu?”

Trác Sở Duyệt quay đầu về phía ghế sofa, định chỉ vào Lương Minh Hiên.

Dì út bỗng nhiên sáng tỏ, lên tiếng trước, “Ồ, thật là không hồi hộp gì cả.”

Trác Sở Duyệt chỉ cười, cô ngượng ngùng cầm túi ni lông lên rồi nói, “Cháu sẽ đi rửa một hộp để ăn.”

Sau khi nhờ người giúp việc pha trà mời dì út, Trác Sở Duyệt xắn tay áo lên mở hộp dâu tây.

Quả dâu tây trông rất đẹp, màu đỏ tươi sáng lóng lánh và không có quả nào bị biến dạng, cô rửa từng quả rồi bỏ vào bát thủy tinh.

Dì út thong thả bước tới, nhỏ giọng hỏi, “Con nhóc thông minh này, sao cháu lừa được người ta vào tay vậy?”

“Chúng cháu tự nguyện mà dì, cháu có lừa gạt gì đâu?”

Dì út nhặt một quả dâu tây bỏ vào miệng, nghi ngờ hỏi, “Không phải vì mấy câu lúc trước của dì mà cháu quyết định hẹn hò với cậu ấy chứ?”

Trác Sở Duyệt sững sờ, lúc trước dì út từng bảo rằng đừng mong tìm được người nào đối xử tốt với cô như Lương Minh Hiên.

Có lẽ do dì út vạch trần quá sớm, dù Trác Sở Duyệt còn chưa tới tuổi có thể hiểu được nên không để trong lòng, nhưng sau này cô cũng đã nhận ra.

Vậy nên Trác Sở Duyệt trả lời, “Không phải đâu ạ.”

Dì út nhẹ nhõm hẳn, bà nói về một vấn đề vướng mắc khác, “Mặc dù… dì không nghĩ rằng tuổi tác là trở ngại, nhưng không thể phủ nhận điều đó tạo nên sự khác biệt về tư tưởng, có lẽ sau một thời gian dài cháu sẽ cảm thấy rằng hai người sống ở hai thế giới khác nhau, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Dạ không.” Trác Sở Duyệt mỉm cười, “Suy nghĩ cũng vô dụng thôi dì ạ, bất kể là vấn đề gì, không phải cháu suy nghĩ thì đều có thể tránh được.”

“Tại sao không thể? Nếu cháu suy nghĩ kỹ thì không nhất thiết phải ở bên cậu ấy.”

“Như vậy sẽ trở thành vấn đề khác dì ạ, không có anh ấy cháu sẽ rất đau khổ, thậm chí nỗi tiếc nuối này sẽ theo cháu như hình với bóng, nếu cháu ở bên cạnh người đàn ông khác, đến lúc không vừa ý thì hình bóng anh ấy lại xuất hiện trong đầu cháu, lúc đó không biết sẽ có hậu quả gì nữa. Cuộc sống đâu thể chọn đi chọn lại, cháu không thể so sánh được giữa việc bỏ lỡ anh ấy và hối hận khi không ở bên anh xem cái nào nghiêm trọng hơn.”

Dì út thở dài, “Cháu nói cũng có lý.” Bà vừa định rời khỏi phòng bếp thì đột nhiên quay trở lại và dí ngón tay lên đầu Trác Sở Duyệt, “Con nhóc này thông minh thật đấy!”

Một tiếng trôi qua, đến giờ ăn tối nên bọn họ đi đến nhà hàng.

Dì út không đi chung, dù mẹ cô đã mời thêm lần nữa nhưng bà vẫn kiên quyết bảo rằng muốn giữ dáng, đặc biệt là ở tuổi này, nếu buông thả một chút, nếm được sự tuyệt vời khi buông thả thì cuối cùng sẽ rất khó khăn để quay lại như cũ.

Nhà hàng tọa lạc giữa sườn núi, cảnh đêm rất đẹp, phong cách trang trí tao nhã, mỗi bàn cách nhau khá xa. Không uổng công Trác Khải Chấn là người trong giới thượng lưu suốt một thời gian dài, điều này đã hun đúc nên sự thưởng thức của ông.

Trác Khải Chấn đến muộn, “Ngại quá.”

Đến khi thấy rõ người đang ngồi, ông khá giật mình, “A Hiên?”

Phản ứng của bố và mẹ cô thật giống nhau, đầu tiên là cảm thấy không tưởng tượng nổi, sau đó lại ngầm hi vọng đó là sự hiểu lầm.

Bố cô điềm tĩnh ngồi xuống và hỏi thăm Lương Minh Hiên, sau đó uống nước cho nhuận giọng rồi nhìn về phía mẹ con Trác Sở Duyệt, “Hai mẹ con chọn món đi.”

Trác Sở Duyệt mở thực đơn ra nhưng lại dỏng tai lên nghe ngóng.

Bố cô hỏi, “Ông cụ có khỏe không?”

“Sức khỏe không tệ, tinh thần cũng rất tốt.”

Nhân viên phục vụ bắt đầu mở chai rượu vang đỏ.

Bố cô ngượng ngùng lên tiếng, “Anh cứ nghĩ Sở Duyệt sẽ dẫn một chàng trai trẻ chưa hiểu sự đời về nên mới mang loại rượu không ngon lắm đến đây, em uống tạm nhé.”

Lương Minh Hiên cầm ly rượu lên ngửi, “Ồ, anh Khải Chấn khách sáo quá, mùi thơm lắm.”

Nghe cách xưng hô quen thuộc, bố cô có vẻ thoải mái hơn, “Nghe nói gần đây em đầu tư vào khách sạn phải không?”

“Đúng vậy, bởi vì em thích triết lý hoạt động của công ty The Ritz-Carlton (1), hơn nữa họ có đến ba mươi thương hiệu nên không gian để phát triển rất lớn.”

(1) The Ritz-Carlton là một công ty đa quốc gia của Mỹ điều hành chuỗi khách sạn sang trọng. Công ty có 108 khách sạn và khu nghỉ dưỡng cao cấp trên toàn thế giới. The Ritz-Carlton là công ty con của Marriott International.

Thực đơn tối nay do mẹ cô quyết định, món khai vị không có bánh mì.

Cả ngày nay Trác Sở Duyệt không ăn gì nên hơi đói bụng, cô không muốn đụng vào món sashimi hay salad lạnh, thật vất vả mới đợi được món thịt bò Kobe nướng thái lát mỏng.

Lương Minh Hiên bỗng lên tiếng, “Lần này em trở về là vì muốn nói với hai người rằng em định kết hôn với Sở Duyệt.”

Trác Sở Duyệt đành phải buông dao nĩa xuống, chấp nhận sự thẩm tra và phán quyết của bố mẹ.

Phát hiện ánh mắt tủi thân của cô, Lương Minh Hiên hiểu được, nét mặt trở nên khó chịu, anh khẽ nói, “Xin lỗi em.”

Trác Sở Duyệt nắm lấy tay anh dưới bàn, Lương Minh Hiên nắm ngược trở lại, bàn tay anh vừa ấm áp vừa to lớn làm cô cảm thấy rất yên tâm.

Sau đó, bàn ăn trở nên yên lặng khoảng một, hai phút.

Không có câu nào để hỏi.

Có lẽ bố mẹ còn biết rõ về gia cảnh của Lương Minh Hiên hơn cô.

Cuối cùng, bố cô lên tiếng, “Quan điểm của bố mẹ em thế nào?”

“Bọn họ rất vui khi thấy em lập gia đình.”

“Em đã đưa con bé đi gặp bố mẹ chưa?”

Lương Minh Hiên trả lời, “Em tới gặp hai người trước.”

“Sở Duyệt không biết nhiều về những thành viên trong gia đình em, tính cách con bé khá thẳng thắn, gia đình em có quá nhiều khúc mắc và truyền thống trói buộc, con bé ắt sẽ phản kháng, anh e rằng nó không thể gắn bó với người nhà em được.”

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt bố cô nhìn về phía cô giống như nhắc nhở.

Trác Sở Duyệt cảm thấy sốc, cô siết chặt tay Lương Minh Hiên, vô thức dựa dẫm vào anh.

Lương Minh Hiên trả lời, “Cuộc sống sau này của chúng em sẽ không quá gần gũi với gia đình.”

“Dù sao cũng cần phải giao tiếp, mỗi người không thể tách rời gia đình của mình, nếu không thì con người đến từ đâu?”

Lương Minh Hiên cười khổ, “Anh Khải Chấn à, anh phải nhớ rằng người đầu tiên chống lại gia đình em chính là em.”