Lương Minh Hiên ra mở cửa, cô cũng tiện thể nhìn thử.
Người đứng ngoài cửa là Giang Tuệ Chi, gần như không có gì quá bất ngờ.
Ngọn đèn bên kia sông rọi lên cửa sổ thủy tinh, phản chiếu bóng dáng cô ta bước vào.
Chiều nay, trước khi ra ngoài Giang Tuệ Chi đã thay đồ. Lúc này cô ta đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng được tô điểm bằng sợi chỉ bạc, trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng khách sạn trông như tràn ngập màu sắc lung linh vậy. Ngoài ra, cô ta còn ôm một bó hoa hồng vô cùng rực rỡ.
Trong một ngày, ban đêm là thời gian mà người ta xinh đẹp nhất.
Giang Tuệ Chi liếc mắt nhìn lên bàn, “Bữa tối dưới ánh nến à?”
“Bữa đêm dưới ánh nến.” Trác Sở Duyệt cười.
Ánh mắt Giang Tuệ Chi đuổi theo cô rồi di chuyển đến trên mặt Lương Minh Hiên, “Can I sit here?” (Em có thể ngồi đây không?)
Anh nói, “Mời.”
Giang Tuệ Chi đặt bó hoa hồng lên bàn rồi ngồi xuống, “Bánh bao chiên à? Em tưởng anh không bao giờ ăn đêm.”
Lương Minh Hiên khẽ cười, “Tôi còn chưa ăn tối.”
Hàm ý của anh là sau này đừng ai mời ăn đêm.
Trác Sở Duyệt vuốt ve cánh hoa hồng, tò mò hỏi, “Người khác tặng hoa cho chị ạ?”
“Nếu mà là em đi trên đường thì nhất định sẽ có người không kìm lòng được muốn tặng hoa, còn chị chỉ có thể tiện tay mua trong lúc đi dạo thôi.” Giang Tuệ Chi thở dài, “Có một cô bé đứng bán hoa ở đầu đường vào lúc đêm muộn như vậy, may mà gặp được vị sếp tốt của chị nên cô bé mới có thể về nhà sớm.”
Có thể tặng món quà gặp mặt đầy thành ý như vậy, Giang Tuệ Chi không chỉ đơn giản là người làm công nhận mức lương cao. Cho dù biết đây là chiến thuật lấy lòng, cô ta cũng không ngại dùng mấy trăm tệ để giúp đỡ những người nghèo khó.
Trác Sở Duyệt nghe xong thì bước đến hỏi anh, “Chú là vị sếp tốt ạ?”
Anh sảng khoái thừa nhận, “Không hề.”
“Em cũng thừa nhận là anh rất thích truy hỏi thật chi tiết, lại cực kỳ nghiêm túc khiến người ta khá lo sợ.” Giang Tuệ Chi thẳng thắn.
Trác Sở Duyệt tưởng rằng cô ta đang trêu đùa nên không để ý lắm, bỗng dưng nhớ ra phép tắc xã giao, cô vội tìm đôi đũa mới đưa cho cô ta, “Chị nếm thử không?”
“Cảm ơn em nhưng chị đã ăn no rồi.” Tuy giọng Giang Tuệ Chi khá êm ái nhưng cũng dày, mang lại cảm giác đáng tin cậy, cô ta lại hỏi, “Buổi chiều hai người đi đâu vậy? Vui chơi quên ăn tối à?”
“Em đi xem kịch nói.” Trác Sở Duyệt nói đúng sự thật.
“Tổng giám đốc Lương không đi cùng sao?”
Lương Minh Hiên đã buông đũa, đang định rót nước uống, anh đành phải lên tiếng, “Tôi đi xem bọn họ làm kế hoạch từ thiện.”
“Vở kịch nói về cái gì thế?” Giang Tuệ Chi quay sang hỏi cô, cô ta chẳng khác gì một đóa hoa giao tiếp biết chú ý đến xung quanh, còn vui vẻ gánh vác trách nhiệm.
Trác Sở Duyệt nhớ lại một chút rồi kể: “Câu chuyện về người đàn ông lạc lối.”
Giang Tuệ Chi vẫn đang chờ đoạn sau, nhưng thực ra Trác Sở Duyệt đã hoàn tất câu trả lời ngắn gọn này.
Im lặng một lúc, Lương Minh Hiên bỗng nhiên cụp mắt cười, không biết anh đang cười chuyện gì, nhưng nụ cười không vướng bận của anh có thể làm say mê biết bao phụ nữ bất kể tuổi tác.
Hình như Giang Tuệ Chi không chú ý đến, chỉ tập trung hỏi cô, “Sở Duyệt, em là nhà thiết kế nội thất hả?”
Trác Sở Duyệt gật đầu. Không phải cô ta đã hỏi một lần rồi sao?
“Vậy tốt quá, chị có chút vấn đề muốn tham khảo ý kiến của em.”
Tối hôm đó, Giang Tuệ Chi mời cô đến phòng riêng của mình. Các phòng khách sạn ở cùng một tầng sẽ không khác nhau nhiều, ngoại trừ cách bố trí.
Giang Tuệ Chi mở laptop ra giới thiệu, “Đây là căn nhà chị mua ở Nhật Bản, tổng diện tích là 70 mét vuông, bởi vì tầng trên cùng quá cao nên bất kể chị mua nhiều đồ nội thất hay điều chỉnh bố cục thế nào vẫn thấy trống trải.”
Trác Sở Duyệt nhìn thấy cô ta dùng phần mềm thiết kế 3D.
Giang Tuệ Chi vui vẻ nói, “Chắc em thấy lạ vì chị không thuê người thiết kế.”
“Tại sao vậy chị?”
“Chị chỉ tin tưởng vào ánh mắt của bản thân.”
Trác Sở Duyệt nghiêm túc nghiên cứu căn phòng của cô ta rồi lên tiếng, “Em đề nghị chị nâng sàn nhà lên vài chục centimet, bên dưới dùng để cất đồ, còn ghế sofa, bàn trà và nhà vệ sinh đều nên làm thấp xuống.”
Giang Tuệ Chi ngẩng đầu lên suy ngẫm, sau đó nói, “Có thể tưởng tượng ra được là rất có trình tự.”
“Chị muốn em thay đổi nó không?”
Giang Tuệ Chi vô cùng mừng rỡ, “Bây giờ em là nhà thiết kế chị thích nhất, xin mời em.”
Trác Sở Duyệt hết sức chăm chú chỉnh sửa trên laptop, biểu cảm rất khác khi nói chuyện phiếm.
“Ban đầu chị rất tò mò vì sao tổng giám đốc Lương mở nhà hàng ở Thượng Hải, còn muốn tạo ra một thương hiệu mới hoàn toàn, về sau mới biết đó là quà sinh nhật anh ấy tặng em.”
Trác Sở Duyệt dừng tay lại, mắt vẫn nhìn màn hình, “Chú ấy chỉ mượn tên em thôi, em rất ít khi đến nhà hàng đó ăn, tốn tiền lắm."
Đến nay, cô chỉ tới đó hai lần, một lần là trước khi nhà hàng chính thức khai trương, lần khác là vì có hẹn với Trần Thi Mẫn.
“Em là người duy nhất, rất đặc biệt. Trước khi về nước, chị đoán mình có thể gặp em nên cực kỳ phấn khởi.”
Trác Sở Duyệt hoang mang nhìn cô ta.
“Một người đàn ông không những đẹp trai mà còn rất phong độ, lại là con trai duy nhất của Lương Trọng Thanh có gia tài đếm không xuể, sẽ có bao nhiêu người phụ nữ vây quanh anh ấy chứ? Anh ấy càng lờ đi thì càng thu hút nhiều ong bướm, anh ấy có thể biến mất trước mặt họ nhưng không thể ngăn chặn họ điều tra mình. Hiện giờ, chuyện anh ấy độc thân không phải là điều bí mật, nhưng anh ấy bí mật ở trong nước, ở Thượng Hải, cho nên mọi người đều nghi ngờ anh ấy có con gái đang học ở đây.”
Nếu Trác Sở Duyệt đang uống nước, chắc chắn cô sẽ bị sặc mất.
“Chú ấy không thể có con gái tầm tuổi như em được.”
“Em đừng tức giận, tại vì không biết rõ mọi chuyện nên mới đoán xuôi đoán ngược đấy.”
“Chuyện nhàm chán thế này không thể hỏi thẳng chú ấy sao ạ?”
“Ừ, trước mặt người khác, anh ấy không hòa nhã dễ gần như lúc ở trước mặt em đâu, hoàn toàn là hai người khác nhau.”
“Vậy ạ?” Trác Sở Duyệt miễn cưỡng trả lời, cô không muốn biết quá nhiều vì như vậy sẽ chỉ khiến bản thân suy nghĩ miên man.
“Chị hỏi điều này vì muốn xác nhận một chút, hai người chỉ là bạn bè thôi sao?”
“Vâng, không có quan hệ huyết thống.”
“Nếu vậy thì chị muốn nhờ em một việc.” Giang Tuệ Chi nói, “Chị có rất nhiều vấn đề muốn hỏi em về Lương Minh Hiên.”
Giang Tuệ Chi không gọi anh là "Tổng giám đốc Lương" chắc chắn không phải do muốn thả lỏng, nhất định là có hàm ý khác, cô ta đang bỏ qua quan hệ công việc.
“Em sửa xong rồi, ngoài ra em không thể giúp chị được đâu.”
Trác Sở Duyệt đứng dậy và bước ra khỏi phòng của Giang Tuệ Chi.
Có giống như đang tuyên chiến không?
Cô không có ý này, không dám có.
Vẫn trong đêm đó, gần rạng sáng, Lương Minh Hiên lái xe đưa cô về nhà.
“Một mình cháu đi xem kịch à?” Anh hỏi.
“Cháu đi với bạn.” Cô bổ sung thêm một câu, “Bạn bình thường.”
Lương Minh Hiên bật cười trước sự cẩn thận khó hiểu của cô, “Khai báo rõ ràng quá nhỉ, bạn nam à?”
Trác Sở Duyệt nghe vậy thì hơi căng thẳng quay sang anh, “Vâng.”
Anh nhìn đường, “Hãy xem nhiều kịch nhiều phim vào, đừng khiến bản thân buồn phiền vì công việc.”
Trác Sở Duyệt nhận ra chút vui vẻ trong giọng nói của Lương Minh Hiên, anh hoàn toàn không thèm để ý xem cô có niềm vui mới không.
Cô ngả người ra ghế, “Chú không tò mò cháu kết bạn với kiểu con trai gì ạ?”
Lương Minh Hiên cười, “Tò mò chuyện gì? Cháu quyết định kết bạn với ai thì đều sẽ báo cho tôi biết mà, phải không?”
Sáng sớm hôm sau, Trác Sở Duyệt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mang dụng cụ làm việc của mình đến phòng khách sạn của Lương Minh Hiên để thuận tiện nghe ý kiến từ anh.
“Chị Giang đâu ạ?” Cô hỏi.
Lương Minh Hiên ngồi trên ghế sofa uống cà phê đen nguyên chất do nhân viên phục vụ mang lên, “Sáng sớm mà thấy cô ấy ở trong phòng tôi mới kỳ lạ đấy.”
“Cháu thấy có người đang dọn phòng của chị ấy mà.”
“À, cô ấy đi Lễ Châu với bạn rồi.”
“Chị ấy sẽ về chứ ạ?”
“Cháu nhớ cô ấy à?"
Trác Sở Duyệt im lặng hồi lâu rồi mới nói, “Cháu có mua quà tặng chị ấy, muốn đưa trực tiếp mà không muốn gửi qua bưu điện.”
“Để ở chỗ tôi đi, tôi sẽ đưa giúp cháu.”
Cô quyết đoán từ chối, “Không, cháu sẽ tự mang đi gửi bưu điện, để chú chuyển giúp nhỡ người nào không biết mà thấy sẽ tưởng chú tặng chị ấy.”
Không chừng Giang Tuệ Chi cũng nghĩ như vậy.
Anh không nhanh không chậm nói, “Ý tôi là giao cho nhân viên khách sạn, bọn họ có thể đưa cho cô ấy dưới danh nghĩa của cháu."
Trác Sở Duyệt không có ý kiến gì, cô quay sang laptop của mình, "Chú đến đây nghe một chút ý tưởng của cháu nhé?”
Lương Minh Hiên chậm rãi nói, “Thời gian của tôi rất quý báu.”
“Buổi tối cháu mời chú ăn cơm.”
Lương Minh Hiên sẽ không đưa ra những ý kiến thực tế như các chuyên gia, nhưng vài lời nói trong lúc vô tình của anh đều làm thay đổi hướng suy nghĩ của cô.
Đến giữa trưa, anh mua một ít đồ ăn Đông Nam Á rất ngon, trong đó có món Tom Yum (1) khá ngon, kết hợp với cơm Thái Lan, cô ăn hết sạch sành sanh. Trác Sở Duyệt ngồi trên tấm thảm trước bàn trà bận bịu với laptop, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi câu.
(1) Tom yum hay tom yam là tên của loại canh chua cay ăn nóng đặc trưng trong ẩm thực Thái Lan, Lào. Canh cũng phổ biến ở các nước láng giềng như Campuchia, Malaysia, Singapore, Indonesia, miền Nam Việt Nam, thậm chí hiện đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới.
Sau đó, Trác Sở Duyệt vẫn còn nhớ rất rõ, sau buổi trưa cô nằm sấp xuống nghỉ ngơi, khi tỉnh lại thì trời đã gần tối, trên người được đắp một chiếc chăn mềm mại.
Vừa quay đầu thì thấy Lương Minh Hiên đang thảnh thơi ngồi đọc sách, không biết cuốn sách này nhảy từ đâu ra.
Cô cảm thấy vô cùng bình thản, có ảo giác như đang quay lại khoảng thời gian mình làm bài tập ở nhà anh.
Lương Minh Hiên thấy Trác Sở Duyệt tỉnh lại thì hơi giật mình, anh vươn tay ra chạm lên mặt cô và nhẹ nhàng vuốt ve làn da dưới mắt.
Trác Sở Duyệt sững sờ đến nỗi quên cả hô hấp.
Cô vội cúi đầu lau mắt, “Cháu sẽ chảy nước mắt khi thức dậy.”
Anh không nghi ngờ.
Nghỉ ngơi tổng cộng bốn ngày, Lương Minh Hiên bay về Pháp. Cuối cùng cô cũng bắt đầu công việc, đó là đi đến phòng tranh, nhân viên quản lý vội vàng đưa cô tới gặp Chiêm Sĩ Kiệt bằng xương bằng thịt.
“Đợi chút nữa ông ấy lại chạy mất bây giờ…!” Nhân viên quản lý nói.
Trác Sở Duyệt bị anh ta trêu nên cứ mỉm cười cho đến tận khi gặp Chiêm Sĩ Kiệt. Ông ấy là một người đàn ông trung niên khá gọn gàng, ngũ quan và dáng người bình thường.
Chiêm Sĩ Kiệt chủ động chào hỏi, “Xin chào, à, Trác? Cô Trác.”
“Vâng, xin chào chú Chiêm.” Trác Sở Duyệt bắt tay ông ấy.
Không có lời hỏi thăm, hai người lập tức nói vào việc chính.
“Trước tiên, tôi rất thích việc cô dùng rèm cửa màu trắng, cô muốn tạo cảm giác cửa sổ dài ra đúng không? Rất đẹp.”
Trực giác của Trác Sở Duyệt biết ông ấy đang giấu một chữ "nhưng".
Quả nhiên, Chiêm Sĩ Kiệt nói, “Nhưng đây không phải những gì tôi muốn.”
Nếu Chiêm Sĩ Kiệt không nói tiếp, Trác Sở Duyệt thật sự nghĩ rằng ông ấy đang gây khó dễ cho cô.
“Chờ một chút…” Ông ấy ra hiệu cô đợi ở đây rồi vội vã rời đi.
Trác Sở Duyệt mờ mịt nhìn bóng dáng ông ấy dần biến mất khỏi phòng tranh, chỉ còn lại cô và những nhân viên đang làm việc ở đằng xa, chờ đợi đến nỗi nhàm chán, cô dùng đế giày cọ xuống sàn nhà.
Mười phút sau, Chiêm Sĩ Kiệt hì hục mang theo một bức tranh xuất hiện và hỏi cô, “Cô hiểu nó như thế nào?”
Trác Sở Duyệt đã từng nhìn thấy bức tranh này trước đó nên cô trả lời ngay, “Người yêu của chú ạ.”
“Đây là một người lạ mà tôi tình cờ nhìn thấy, nhưng thực sự để diễn tả thì đó là tình yêu. Tôi muốn hỏi cô, tình yêu là gì?”
Cô cảm thấy mông lung, trả lời, “Tình cờ gặp gỡ.”
“Cho nên nếu cô thấy con mèo hoặc con chó ở góc đường, cô sẽ chọn con nào?”
Trác Sở Duyệt suy nghĩ, “Chó ạ.”
Cô giải thích, “Mèo quá tự do, cháu sợ nó bỏ nhà đi mà cháu lại không tìm được nó.”
“Đôi khi chó đợi chủ nhân của nó nên sẽ cắn cô, đôi khi mèo muốn một bến cảng và nó sẽ về nhà với cô.” Chiêm Sĩ Kiệt nói.
“Tình yêu là buông bỏ những quy tắc đã định, từ bỏ khái niệm mà cô cho là đúng, không có những cái khác, chỉ có một điều kiện, khi cô chắc chắn rằng mình đã yêu anh ấy thì đó là tình yêu.”
Bản thân Trác Sở Duyệt cảm nhận được, không ít thì nhiều, các nhà nghệ thuật đều khá bướng bỉnh.
Trác Sở Duyệt nghĩ đến bản thân mình cũng từng rất bướng bỉnh.
Công việc rơi vào bế tắc, vì vậy cô đến quán cà phê tìm chút an ủi.
Vào lúc hai giờ trưa, ánh mặt trời bên ngoài như thiêu đốt. Trên chiếc bàn trước mặt cô là miếng bánh Napoleon đẹp mắt, bánh kem hạt dẻ, nước hoa hồng và cà phê.
Ngây người hồi lâu, cô nghe thấy tiếng Trần Thi Mẫn vang lên ở đối diện, “Cậu yêu đi, sẽ có linh cảm ngay.”
Cô cười, “Với ai?”
“Cố…” Trần Thi Mẫn bối rối vì không nhớ ra tên anh ta.
Trác Sở Duyệt lắc đầu, cũng không giải đáp giúp cô ấy mà chỉ nói, “Có một việc tớ rất hâm mộ vào năm mười lăm tuổi, đến khi hai mươi tuổi tớ chợt thấy suy nghĩ như vậy vô cùng ngây thơ. Bây giờ, tớ vẫn muốn tiếp tục ngây thơ.”
“Việc gì?”
“Không thể nói rõ được.”
“Muốn nói thì nói đi, đừng làm người ta mất hứng chứ.”
“Không phải tớ không muốn nói, chỉ là hơi xấu hổ, cậu đừng cười tớ nhé.”
Khi Chiêm Sĩ Kiệt nói về quan điểm tình yêu của mình, cô đã nhẫn nhịn không nói gì, không cần ai phải nhắc nhở, bản thân cô biết, vẫn luôn biết.
Hai mắt Trần Thi Mẫn sáng ngời, “Nói tớ nghe đi.”
“Dù Cố Sùng Viễn tốt thế nào… Anh ta cũng không phải Lương Minh Hiên, cho dù là bất cứ ai cũng không phải chú ấy, trên đời này chỉ có một Lương Minh Hiên.”
Lương Minh Hiên không phải người Iceland, không cần cô học tiếng Iceland, anh ở ngay bên cạnh cô.
“Chú ấy đã dạy tớ ba điều, phải quý trọng thời gian, tận hưởng cuộc sống, yêu thương bản thân. Tớ sẽ thực hiện nó suốt cuộc đời mình.”
Trần Thi Mẫn không biết nói tiếp như thế nào, lẩm bẩm, “Chú ấy là một người rất tốt.”
“Nhưng không phải là người yêu của tớ.”
Trác Sở Duyệt quay đầu về phía cửa kính để hong khô đôi mắt.
“Cuối cùng cậu cũng thừa nhận rồi!”
“Từ đầu đến cuối, tớ đều biết người mình yêu là ai, nhưng tớ có thể làm gì được đây?”
Trần Thi Mẫn suýt nữa nhảy cẫng lên, “Cậu có thể nói thẳng với chú ấy mà.”
“Tớ sợ lúc tớ nói ra thì sẽ mất chú ấy.”