Cô nói, “Có gì mà chú phải xin lỗi, anh ấy không phải là cái gai trong tim cháu mà chỉ là một sự kiện mà cháu đã trải qua thôi.”
Lương Minh Hiên nở nụ cười.
Trác Sở Duyệt không muốn thấy nét mặt vui vẻ của anh, cô ngồi dựa lưng vào ghế, mắt nhìn về phía bên cạnh giá sách.
Lương Minh Hiên sẽ không nhiều chuyện đi hỏi vấn đề tẻ nhạt như là ai đá ai nên chủ đề này dừng lại ở đây.
Lương Minh Hiên định đứng dậy, “Để tôi bổ cam cho cháu nhé?”
Giờ phút này, cô chẳng có hứng thú với bất cứ loại hoa quả nào cả nhưng vẫn gật đầu bừa.
Thấy anh đi vào phòng bếp, Trác Sở Duyệt cũng đuổi theo sau. Anh mở tủ lạnh lấy cam, gỡ tem đi rồi ngâm vào nước, sau đó rửa sạch dao. Tất cả các động tác đều được thực hiện một cách liền mạch và gọn gàng.
Trác Sở Duyệt lên tiếng, “Cháu đã qua vai chú rồi.”
Lương Minh Hiên nhìn sang, thấy người đứng bên cạnh thì mới hiểu cô đang nói đến chiều cao của mình. Anh vừa bổ cam vừa nói, “Cố gắng cao tới cằm của tôi đi.”
Hương vị nước trái cây đậm đà khuếch tán trong không khí.
“Cháu không định làm người mẫu thì cao để làm gì ạ?”
“Cho oai.”
Trác Sở Duyệt bật cười.
Lương Minh Hiên nhẹ nhàng lên tiếng, “Cho cháu khí thế để ép những cô gái khác xuống.”
Anh không chỉ biết nói đạo lý mà còn thường xuyên đùa giỡn bằng cùng một kiểu biểu cảm, cần phải cẩn thận phân biệt.
Trác Sở Duyệt nói, “Cháu sẽ không cao thêm được nữa, hai mươi năm qua chỉ cao đến thế này thôi.”
Cô đang ám chỉ rằng mình không còn là trẻ con nữa, muốn anh nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Vỏ và phần xơ của hai quả cam được bóc sạch sẽ, cũng cắt rất đẹp.
“Nghe nói loại cam này rất ngọt.” Lương Minh Hiên nói.
Trác Sở Duyệt bỏ một miếng cam vào miệng, mùi vị thật khó hình dung, “Không chua chút nào, nhưng vì nó không chua nên mới kỳ lạ.” Cô lẩm bẩm, “Cam thì phải có vị chua chứ? Cháu chỉ cần nghe hai chữ “quả cam” là như thể ngửi được vị chua của nó.” Cô bổ sung thêm, “Cháu bắt bẻ quá rồi.”
Lương Minh Hiên cũng nếm thử một miếng rồi nói, “Không, cháu nói rất đúng.”
Quả cam này ngọt như được ngâm nước đường mấy ngày mấy đêm vậy, có cảm giác giả tạo, trái với tự nhiên.
Trác Sở Duyệt vừa bỏ một miếng vào miệng vừa hỏi, “Chú mua về mà chưa ăn ạ?”
“Không phải tôi mua, được người ta tặng, còn rất nhiều loại hoa quả khác nữa ở trong tủ lạnh, khi nào cháu về thì nhớ cầm theo.”
“Không cần đâu ạ. Nặng lắm, cháu không muốn xách.”
Trác Sở Duyệt là người thẳng thắn, nếu việc gì khiến bản thân gặp rắc rối thì dù được hời cô cũng không để ý.
Anh chỉ cười.
“Nghê Tuyết nói rằng đã lâu rồi không gặp cháu, tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nhà hàng nào ngon để ăn bữa cơm với nhau, cháu có thời gian không?”
Giọng Trác Sở Duyệt nhẹ tênh, “Bây giờ cháu là người thừa trên trái đất này nên bất cứ lúc nào cũng rảnh, đi đâu chẳng được ạ.”
Thì ra cô không phải là người rộng lượng gì.
Lương Minh Hiên cố gắng an ủi cô, “Đã nói là trải nghiệm thì không đáng để cháu xuân buồn thu thương như vậy, tốt hơn là cháu nên nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc, không chừng sẽ tìm được một số cảm giác khác đấy.”
Cô nghiêm túc hỏi, “Nếu cháu nói không phải vì anh ấy, chú có tin không?”
Nhìn sâu vào đôi mắt Trác Sở Duyệt, anh vẫn không thể hiểu được bất cứ điều gì.
Lương Minh Hiên cho rằng cô không chịu thừa nhận bản thân không buông bỏ được nên bất đắc dĩ mỉm cười.
Đa số đàn ông đều không hiểu phụ nữ nghĩ gì, họ không nói ra thì đàn ông không bao giờ biết được.
Đến ngày bọn họ hẹn nhau ăn cơm, Trác Sở Duyệt đã chuẩn bị xong xuôi trước giờ hẹn, cô ngồi trước gương nhìn lại bản thân mình. Chợt nhớ đến kiểu ngọt quá hóa dở của quả cam lần trước, thế là cô tháo đôi hoa tai không thích hợp với mình xuống.
Mẹ cô xuất hiện trước cửa phòng, “Tối nay con đi ra ngoài à?”
Trác Sở Duyệt quay sang trả lời, “Con có hẹn bạn đi ăn cơm.”
“Bạn trai hả?” Mẹ cô hỏi.
Trác Sở Duyệt chưa nói chuyện yêu đương của mình cho bố mẹ, mẹ cô là người tinh tế nên đã sớm đoán được nhưng đến hôm nay bà mới lên tiếng hỏi.
Trác Sở Duyệt hơi bất ngờ, cô nói thật, “Bọn con đã chia tay rồi.”
Biểu cảm của mẹ cô hơi thay đổi, sau đó hỏi, “Con không sao chứ?”
Cô ngẩn ra rồi cười lắc đầu, “Không có việc gì đâu mẹ.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Lương Minh Hiên gọi.
Trác Sở Duyệt xuống tầng thì thấy xe của anh đã đỗ ở dưới. Để tránh cái nóng như thiêu đốt của mùa hè lúc chạng vạng, cô nhanh chóng chui vào trong xe, khí lạnh thổi tới khiến cánh tay lạnh buốt.
Lương Minh Hiên tự mình lái xe, anh mặc chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, đeo đồng hồ IWC (1), đương nhiên là vô cùng anh tuấn, không có vẻ lớn tuổi chút nào.
(1) Đồng hồ IWC có tên gọi đầy đủ là International Watch Company Schaffhausen (viết tắt là IWC Schaffhausen) là hãng đồng hồ xa xỉ danh tiếng hàng đầu của Thụy Sĩ. Lịch sử đồng hồ IWC bắt nguồn từ năm 1868 tại Schaffhausen, Thụy Sĩ bởi một kỹ sư người Mỹ có tên là Florentine Ariosto Jones.
Nếu dùng những từ cao to, giàu có, đẹp trai để miêu tả anh thì có vẻ không nghiêm túc lắm.
Có một từ so sánh hơi cũ nhưng rất thích hợp để dành cho anh, đó là kim cương vương lão ngũ. (2)
(2) Cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Trác Sở Duyệt hắt xì một cái, sau đó hỏi, “Chị Nghê Tuyết đâu ạ?”
“Cô ấy sẽ tới sau khi tan làm, chúng ta đến trước.” Lương Minh Hiên vừa trả lời vừa tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Trác Sở Duyệt thích anh dùng từ “cô ấy” và “chúng ta” như vậy để phân biệt.
Bọn họ đi đến một nhà hàng Nhật nằm ẩn mình trên con phố với nhiều tòa nhà cao tầng, bảng hiệu hoàn toàn bằng tiếng Nhật, không có phần phiên dịch.
Nghê Tuyết thong thả đến muộn, nhìn thấy người ngồi trong phòng, hai mắt cô ta sáng lên.
Trong trí nhớ của cô ta, Trác Sở Duyệt giống như một cậu bé thẳng thắn, thường xuyên mặc áo thun quần jean, cách ăn mặc rất tùy ý.
Tối nay nhìn thấy Trác Sở Duyệt chuốt mascara lên lông mi, đôi mắt long lanh, trên người mặc bộ váy chiết eo màu trắng, không đeo trang sức, trang sức duy nhất của cô là mái tóc dài buông xõa sau lưng nhưng không mang lại cảm giác dày và nặng.
Khí chất trời sinh đã như đóa hoa sen trong nước, chỉ thiếu một chút quyến rũ nữa thôi là có thể trở thành người đẹp rồi.
Nghê Tuyết không che giấu vẻ kinh ngạc, nhưng lại khiến Trác Sở Duyệt không có một chút cảm giác đắc thắng nào cả.
Nghê Tuyết ngồi xuống và nói, “Sở Duyệt càng ngày càng xinh đẹp khiến chị suýt chút nữa không nhận ra luôn đấy.”
Trác Sở Duyệt đáp, “Sau này sẽ càng xinh đẹp hơn ạ.”
Lương Minh Hiên cười, “Cháu khiêm tốn chút đi.”
Nghê Tuyết nói, “Em chỉ nhắc đến một câu, không ngờ anh thật sự quyết định ăn tối ở chỗ này.”
Cô ta quay sang giải thích với Trác Sở Duyệt, “Chị nghe các đồng nghiệp nói rằng nhà hàng sushi này rất khó đặt chỗ nên chị muốn biết Lương Minh Hiên có khả năng đặt được không.”
Cần gì phải cố ý nói với cô điều này. Trác Sở Duyệt chỉ cười, không trả lời cô ta.
Lương Minh Hiên nói, “Lần đầu tiên về nước, anh đã nghe danh mà tới nhà hàng này rồi, tình cờ lại quen với ông Chính Sơn, ông chủ ở đây.”
Người phục vụ kéo cánh cửa ô vuông ra, bước vào và mang theo khăn mặt lẫn đồ uống.
Nghê Tuyết nhỏ giọng hỏi, “Anh biết tiếng Nhật không?”
“Tiếng Anh của ông ấy rất giỏi.” Anh cười trả lời.
Trác Sở Duyệt ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống cốc trà, quyết tâm trở thành người câm điếc suốt buổi tối hôm nay.
Một lúc sau, Nghê Tuyết hỏi cô, “Năm nay Sở Duyệt học đại học năm mấy vậy?”
Trác Sở Duyệt giơ hai ngón tay lên.
“Em học thiết kế nghệ thuật phải không?”
Cô gật đầu.
Lương Minh Hiên thấy dáng vẻ uể oải ỉu xìu của cô thì hỏi: “Cháu bị ốm hả?”
Đối diện với ánh mắt thăm dò của anh, Trác Sở Duyệt ngồi thẳng người rồi lắc đầu.
Người phục vụ đi vào và bưng ba món ăn lên, khai vị là món tôm tít Nhật Bản (3), cá sơn đá đỏ (4) nướng than, cá hồi trắng.
(3) Tôm tít là tên được dùng để gọi nhóm giáp xác biển thuộc bộ Tôm chân miệng (Stomatopoda). Chúng không phải tôm cũng chẳng phải bọ ngựa nhưng chúng có tên trong tiếng Anh là Mantis shrimp hay tôm bọ ngựa vì chúng giống cả hai, với cặp càng giống của bọ ngựa. Tôm tít có mặt rộng rãi tại những vùng biển ôn đới và nhiệt đới trên toàn cầu.
(4) Cá sơn đá đỏ có tên tiếng Anh là Splendid alfinsino, thường sống ở độ sâu 400–600 m so với mực nước biển. Trong tiếng Nhật, cá sơn đá đỏ được gọi là kinmedai, kinme có nghĩa là đôi mắt vàng. Đúng như tên gọi của nó, có sơn đá đỏ được phân biệt với các loài cá khác nhờ có đôi mắt to, trong, thường có màu vàng.
Lương Minh Hiên lấy một chút mù tạt quét lên miếng cá hồi trắng, sau đó gắp vào bát Nghê Tuyết.
Trác Sở Duyệt đang rót nước tương, suýt nữa thì bị tràn ra ngoài.
Tiếp đó, mỗi món ăn mang lên, anh đều ưu tiên gắp cho Nghê Tuyết trước, sau đó mới tới cô.
Nghê Tuyết cầm tách trà lên, trên ngón tay áp út có một chiếc nhẫn ngọc bích.
Trác Sở Duyệt vừa phát hiện ra, cô không nhịn được hỏi, “Nhẫn đính ước ạ?”
Lương Minh Hiên nói, “Không phải nhẫn đính ước, bọn tôi đính hôn rồi.”
Nghê Tuyết xấu hổ mỉm cười.
Trong lòng Trác Sở Duyệt như có một cái lò xo đột nhiên bị ép xuống đáy, thành kiến chưa từng có với Nghê Tuyết đột nhiên xộc lên não.
Từng lời nói, hành vi nhìn có vẻ thờ ơ nhưng thực sự đều đã được cẩn thận tính toán, bỗng dưng khiến người ta khó chịu.
Cô rót rượu sake (5) ra ly và uống hết trong một hơi.
(5) Sake, cũng được phiên âm là saké là một loại đồ uống có cồn đặc trưng của Nhật được làm bằng cách lên men gạo đã được xay xát và đánh bóng để loại bỏ cám.
Sushi có ngon đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến cô vui vẻ được.
Dùng cơm xong, Nghê Tuyết đi trang điểm lại.
Trác Sở Duyệt đột nhiên hỏi, “Hồi trước vì sao chị ta lại chia tay chú?”
Lương Minh Hiên khó hiểu nhìn cô, trả lời, “Chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại làm gì.”
Cô lên tiếng, “Trước kia, khi quan hệ giữa chú và gia đình không tốt, chị ta nghĩ rằng chú sẽ sớm hết tiền nên mới đòi chia tay đấy.”
Lương Minh Hiên nhíu mày.
Cô tiếp tục nói, “Chị ta là loại phụ nữ đào mỏ được huấn luyện để làm mẹ hiền vợ đảm.”
“Cháu đừng dùng thành kiến phiến diện hẹp hòi của mình để nói về người cháu không biết.”
Đây là lần đầu tiên Lương Minh Hiên nghiêm khắc chỉ trích cô.
“Chú hiểu chị ta hơn cháu à, chú có thể phủ nhận chị ta không phải là người ham thích hư vinh ư?”
Anh hỏi ngược lại, “Cháu thích hàng hiệu thì là kiểu người đẳng cấp biết thưởng thức, người khác thích thì là ham hư vinh sao?”
“Cháu không chỉ thích mỗi nhãn hiệu nổi tiếng đó, điều cháu thích là sự kiên trì trong triết lý và sự tôn trọng đối với sáng tạo của họ.” Trác Sở Duyệt đau lòng nói, “Cháu cho rằng … chú có thể hiểu cháu.”
Lương Minh Hiên thở dài, “Xin lỗi cháu, tôi lỡ lời rồi.”
Anh cầm bình rượu sake lên, bất ngờ vì trọng lượng của nó, lắc một cái, xác định đây chỉ còn là bình rỗng. Trong tình huống anh không đụng vào thì chắc chắn một mình Trác Sở Duyệt đã uống hết sạch rồi.
Chẳng trách thái độ của cô rất khác thường.
Anh đắn đo một chút mới lên tiếng, “Sở Duyệt, cháu phải hiểu rằng không ai là không có khuyết điểm.”
Trần Thi Mẫn cũng từng nói thế, bọn họ đều nghĩ rằng cô không hiểu.
“Người khiến cháu không nhìn thấy khuyết điểm là người vô cùng đáng sợ đấy.”
“Đừng có dạy dỗ cháu nữa.” Cô gắt gỏng.
“Được, nói đi cũng phải nói lại.” Lương Minh Hiên nhẹ nhàng nói, “Tôi cần một người phụ nữ dịu dàng thông minh, hiểu rõ việc kinh doanh của tôi để làm người bạn đời tương lai, vì thế khuyết điểm đó của cô ấy, tôi có thể chấp nhận được.”
Chỉ cần phù hợp với yêu cầu của anh, là ai cũng không quan trọng.
“Chú đang chọn quần áo hay cà vạt vậy?” Trác Sở Duyệt vô cùng thất vọng, “Chú không nên đối xử với tình yêu như thế.”
“Cháu còn quá trẻ…” Lương Minh Hiên dừng một chút rồi nói tiếp, “Tình yêu không phải là điều kiện tiên quyết trong hôn nhân.”
Cô hỏi, “Tại sao không phải ạ?”
Anh chưa kịp trả lời.
Trác Sở Duyệt nói, “Bởi vì chú tự cho rằng bản thân hiểu rõ hôn nhân là sự lựa chọn và thỏa hiệp ngoài tình cảm, là tượng trưng cho sự trưởng thành, vậy nên chú mới chế giễu những người tin vào tình yêu là ngu xuẩn!”
Lương Minh Hiên ngẩn ra, anh chưa bao giờ thấy cô có cảm xúc kịch liệt đến vậy.
Trác Sở Duyệt bình tĩnh lại, nói với anh, cũng như nói cho bản thân mình nghe, “Từ nhỏ đến lớn, cháu chưa từng cãi nhau với ai, chú cũng không phải ngoại lệ.”
Cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi, “Đúng rồi, còn nữa, cháu không thích vị hôn thê của chú…”
“Chắc chắn bạn bè của chú nhiều hơn cháu nghĩ đấy, vậy nên cháu có chúc phúc hay không cũng không quan trọng, phiền chú đừng đến quấy rầy cháu.”
Trác Sở Duyệt mở cửa đi ra ngoài.
Cô không ngờ Nghê Tuyết đang đứng ngay ngoài cửa.
Trác Sở Duyệt đối mặt với cô ta, không dừng lại một giây mà bỏ đi thẳng.
Cô không biết Nghê Tuyết nghe được bao nhiêu, tốt nhất là nghe hết toàn bộ những câu oán hận của cô đi.