Tạ Cát Tường nghiêm túc nói: “Ngay từ đầu nhìn thấy câu thơ này, ta cho rằng thẩm nương chỉ muốn cảm thán một câu, nhưng nhìn kỹ nội dung quyển sách, lại phát hiện hoàn toàn không hợp.
”
Một quyển sách bình luận về Nghiệm Thi Cách luận, sao có thể liên quan đến thơ từ?
Tạ Cát Tường tiếp tục nói: “Sau đó ta nghĩ, chẳng lẽ thẩm nương còn để lại giấy viết thư khác, chờ chúng ta đi tìm?”
Người sẽ đọc quyển sách này, không phải là Tạ Cát Tường có hứng thú đối với việc nghiệm thi, thì cũng chính là Triệu Thụy tìm sách giúp Tạ Cát Tường, nhưng khi có thể đọc hiểu Nghiệm Thi Cách luận, khẳng định hai người đã qua 15-16 tuổi, cũng có thể là mười bảy mười tám.
Hoặc là lớn hơn nữa.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, cũng như đóa hoa nở rộ trong chớp mắt: “Cho nên, đây rất có thể là di thư mười năm trước Thục thẩm nương để lại cho huynh.
”
Năm đó lúc lâm chung, Ổ Ngọc Thục cũng không dặn dò Triệu Thụy nhiều, chỉ nói hắn học ngoan làm người tốt, còn chuyện khác, chờ lớn lên hãy nói.
Triệu Thụy cho rằng nàng yên tâm về mình, cho nên vẫn luôn nỗ lực vì lời mẫu thân dặn.
Cho tới bây giờ, hắn mới biết, nàng lấy một loại phương thức khác để lại di ngôn.
“Muội tìm được quyển sách thứ hai sao?”
Tạ Cát Tường dùng sức gật gật đầu: “Huynh xem, chính là quyển này.
”
Đây là một quyển tiểu phẩm tên là Trường An thu kỳ lục, bất quá quyển này hơi mỏng, khả năng còn chưa tới 50 trang.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng mở ra, lấy tờ giấy nhét bên trong đưa cho Triệu Thụy xem: “Chúc mừng con, tìm được ta rồi, cũng tìm được bảo tàng ta để lại cho các con rồi nha.
”
Triệu Thụy: “……”
Bảo tàng?
Sách của mẫu thân đều cất tại nơi này, thuở nhỏ Triệu Thụy xem cũng không ít, đều không có tờ giấy nào, lại chưa từng nghĩ tới loại sách ít được lưu ý này, mẫu thân cư nhiên tinh nghịch để lại bảo tàng trong đó.
Triệu Thụy có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ nói: “Toàn bộ của hồi môn của mẫu thân đều được cất riêng tại Vô Phong trai, vật phẩm vốn có một kiện cũng không thiếu, sách thì đều ở Bách Hoa viên, còn cái gì có thể gọi là bảo tàng chứ?”
Tạ Cát Tường mím môi, trong nháy mắt nàng có chút cảm động.
Còn cái gì? Nếu còn, bất quá là một mảnh tấm lòng từ ái của mẫu thân.
Nhưng những lời này nàng không nói ra, mọi thứ đều cần Triệu Thụy tự mình đi tìm từng chút.
Đợi đến lúc tìm được rồi, hắn sẽ hiểu ngay Thục thẩm nương để gì lại cho hài tử của nàng.
Tạ Cát Tường nỗ lực làm giọng nói mình nhẹ nhàng chút: “Mau xem, phía sau còn một tờ, bảo tàng sẽ bắt đầu!”
Triệu Thụy cũng hơi hơi giương khóe môi, trong lòng dần bình tĩnh lại, giờ phút này chỉ còn hoài niệm và cảm nhớ mẫu thân.
Hắn lật về sau một tờ, lúc này lại là một câu đố đèn.
Nguyện giáo Thanh Đế thường là chủ.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng giải thích cho Triệu Thụy: “Đây là câu đố đèn rất xưa, ta không quen lắm, nên mời nhũ nương tới xem, nhũ nương nói câu đố là bốn mùa như xuân.
”
Bốn mùa như xuân?
Triệu Thụy nói: “Cho nên hiện tại hai người đang tìm quyển sách về bốn mùa như xuân?”
“Đúng!” Mi mắt Tạ Cát Tường cong cong, “Thụy ca ca thật thông minh.
”
Triệu Thụy cũng rất muốn biết, bảo tàng này rốt cuộc là cái gì.
Hắn vén tay áo lên, nói với Triệu Mao Mao và Triệu Hòa Trạch: “Đều ngồi xuống cùng nhau tìm.
”
Ngoại trừ mấy người này, hắn lại kêu nha hoàn Như Lan vốn từng hầu hạ mẫu thân, năm nay Như Lan khoảng hai mươi mấy tuổi, bên cạnh Triệu Thụy có gã sai vặt cùng thị vệ, cũng không cần nha hoàn, nên nàng vẫn luôn quản lý việc ở Vô Phong trai.
Lúc này đoàn người tới Phương Phỉ uyển, Triệu Thụy cũng mang nàng đến, để nàng đi theo hầu hạ bên cạnh Tạ Cát Tường.
Hiện tại bên cạnh Tạ Cát Tường chỉ có Hà Mạn Nương tuổi đã lớn, việc nhỏ như bưng trà đổ nước, vẫn để Như Lan hầu hạ thì tương đối tốt hơn.
Thật ra Như Lan cũng biết chữ, sau khi lại đây, liền ngồi bên cạnh Hà Mạn Nương, tìm kiếm cùng nàng.
Tạ Cát Tường vẫn còn đang nói với Triệu Thụy: “Sách có liên quan đến mùa xuân, kỳ thật cũng không tính nhiều, ta nỗ lực suy nghĩ, lại tìm kiếm trên kệ sách, rốt cuộc tìm được mấy quyển, nhưng bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
”
Triệu Thụy như suy tư gì, hắn nói: “Vậy bốn mùa kia, có liên quan đến mùa, tiết khánh, niên lịch không?”
“Đúng nha! Sao ta không nghĩ tới!” Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên.
Bản thứ nhất rất dễ tìm, lấy Trường An, ngày mùa thu làm đề, hết sức rõ ràng, chỉ cần tìm các quyển sách liên quan đến Đường triều, là có thể tìm được chân tướng.
Theo Triệu Thụy nói, đoàn người lại về phòng sách, bắt đầu tìm kiếm các loại sách liên quan đến thiên tượng.
Tỷ như Thiên quan thư, Đài thiên văn báo giờ lịch, Càn tượng lịch, Âm dương lịch, thậm chí Thiên công khai vật, Kinh Thi cũng đều bị tìm ra, mọi người trực tiếp tìm kiếm ngay trong phòng khách.
Chỉ là tìm một vòng như thế, bận đến nỗi mỗi người đều ra đầy mồ hôi, nhưng trong mấy quyển sách này vẫn không có manh mối.
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ tất nhiên là hoa thơm chim hót, gió nhẹ ấm áp.
“Chờ chút,” Triệu Thụy đột nhiên nói, “Có thể không phải sách, mà là Tứ Nghi trai không?”
Bốn mùa đều phù hợp cũng coi như là bốn mùa như xuân không?
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười: “Thụy ca ca tâm tư thật linh động.
”
Mới vừa khen hắn thông minh lại khen hắn linh động, miệng nhỏ thật là ngọt.
Triệu Thụy cũng không tự đắc, hắn chỉ nói: “Sách có liên quan quá ít, vừa rồi ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy được bóng dáng Tứ Nghi trai.
”
“Đi thôi, mặc kệ có phải hay không, chúng ta cũng đi nhìn một cái.
”
Đoàn người đội nắng to, bước đến Tứ Nghi trai.
Trên đường Tạ Cát Tường còn nói: “Trước kia ta và nương ta đều ở bên kia.
”
Tứ Nghi trai cách Bách Hoa Viên không xa, đi một khắc đã tới, Tứ Nghi trai tuy không có bồn hoa xinh đẹp, lại là một tòa nhà độc lập bên cạnh ao trúc.
Khi còn nhỏ Tạ Cát Tường thích xem cá chép, cho nên mẹ con hai người chỉ ở tại này, nơi nào cũng không đi.
Đợi vào đến Tứ Nghi trai, bọn họ mới ý thức được nơi này còn chưa được quét tước, dụng cụ bài trí vốn có đều được che bằng vải bố, có vẻ hơi tiêu điều.
Tạ Cát Tường bước từng bước đi vào Tứ Nghi trai, trước mắt chợt lóe lên, tựa hồ lại trở về năm tháng khi còn bé.
“Thụy ca ca, huynh còn nhớ chúng ta chơi cầu mây khi còn nhỏ không?”
Triệu Thụy cùng nàng đi dọc theo đường lên lầu hai, đứng trên sảnh chính rộng lớn.
Từ nơi này nhìn ra, cá chép trong ao nhàn nhã bơi tới bơi lui, cuộc sống miễn bàn có bao nhiêu thích ý.
Triệu Thụy nhẹ giọng cười cười: “Khi còn nhỏ muội hư lắm, chỉ biết khi dễ một mình ta, một hai phải đứng trên gác mái ném cầu mây xuống, ta ở dưới nếu không chụp được, muội liền cười to lên.
”
Tạ Cát Tường cười vô cùng cao hứng: “Nhưng Thụy ca ca rất lợi hại a, huynh còn có thể ném cầu trở về nữa mà.
”
Còn không phải sao, đừng thấy Triệu Thụy chỉ lớn hơn Tạ Cát Tường một tuổi, nhưng từ nhỏ đã đi học võ cùng các hoàng tử, thân thể cực kỳ rắn rỏi, Triệu Vương Phi sợ nhi tử thua thiệt, lại tìm mấy danh sư trên giang hồ chỉ dạy hắn, tự nhiên cứng cáp hơn các hài đồng bình thường không chỉ vài lần.
Triệu Thụy liếc mắt nhìn nàng một cái: “Thân thủ không tốt, nha đầu thúi muội cũng chơi không lại ta a.
”
Kỳ thật khi còn nhỏ Triệu Thụy có không ít bạn chơi cùng tuổi, mọi người cùng nhau ở trong thư phòng đọc sách cùng Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, sau đó Đại hoàng tử lớn lên rời cung mở phủ, trong cung lại có thêm Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử, chỉ là hai vị tiểu hoàng tử tuổi quá nhỏ, không chơi chung được với đám đại ca mười mấy tuổi bọn họ, nhưng tóm lại vẫn là có mấy người bạn.
Chỉ là Triệu Thụy rất rõ ràng, nói chuyện với những người này cần phải giữ lại nửa tâm nhãn, đại đa số, đều không thể nói.
Dần dần, hắn trở về nhà vẫn chỉ thích chơi cùng Tạ Cát Tường.
Tiểu cô nương không yếu ớt, cái gì cũng có thể chơi, phi ngựa đá cầu bơi lội chạy bộ, thậm chí còn chịu cùng hắn đi bắt gà, những năm đó xác thật rất vui sướng.
Nghĩ đến gà, chính Triệu Thụy cũng nhịn không được cười: “Ta nhớ lần đó chúng ta đi sau bếp bắt được một con gà trống, muội nói gà trống đáng yêu sáng sủa không thể ăn gà trống, lập tức liền nuôi ở Tứ Nghi trai.
”
Tạ Cát Tường: “……”
Lúc ấy Ổ Ngọc Thục và Tô Huỳnh Tú cũng không ngăn cản, chỉ nhìn nàng vui vẻ, kết quả ngày hôm sau, tiểu cô nương liền thấy được "thảm cảnh".
Con gà trống đáng yêu sáng sủa kia, trời còn chưa sáng đã bắt đầu phành phạch gáy lên không ngừng, đánh thức tiểu Cát Tường thích ngủ nướng.
Ký ức đã qua nhen nhóm lên trong lòng từng chút một, ý cười trên mặt Triệu Thụy càng đậm, hận ý đè nặng trong lòng ngực nhiều năm tựa hồ cũng tiêu tán đi không ít.
Hai người nhớ lại chuyện trước kia trong chốc lát, liền bắt đầu tìm kiếm ở Tứ Nghi trai.
Tìm nửa ngày, Triệu Thụy hỏi Tạ Cát Tường: “Khi còn nhỏ muội thích giấu đồ ở nơi nào?”
Tạ Cát Tường quay đầu, ánh mắt tìm kiếm trong phòng, cuối cùng chạy đến trước bàn trang điểm, bảo Triệu Mao Mao và Như Lan cùng nhau xốc tấm vải trên bàn trang điểm lên.
Cái bàn trang điểm kia vẫn giống trong trí nhớ như đúc, chạm khắc hoa lê, trên bề mặt còn có quả nho bằng kính lưu li.
Tạ Cát Tường khom lưng nhìn nhìn ngăn kéo trên bàn trang điểm, mở cái nhỏ nhất bên phải ra.
Bên trong có một cái hộp gỗ tinh xảo.
Hộp tròn, mặt trên còn khắc một con thỏ béo ú, ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên: “Thì ra cái này còn ở đây!”
Tạ Cát Tường thích cái gì, Tô Huỳnh Tú rảnh rỗi không có việc gì, khẳng định sẽ đi nói với Ổ Ngọc Thục.
Tạ Cát Tường lui ra phía sau một bước, đẩy đẩy Triệu Thụy: “Thụy ca ca, huynh tự xem đi.
”
Triệu Thụy thở sâu, thậm chí hắn còn có cảm giác tay mình đều run lên, sau đó liền mở hộp kia ra.
Bên trong có một tờ giấy mạ vàng nằm an tĩnh.
Mặt trên vẫn là nét chữ quen thuộc:
Tử đà chi phong xuất thuý phủ,
Thuỷ tinh chi bàn hành tố lân.
*
*Dịch nghĩa hai câu thơ:
Từ những nồi xanh biếc, lấy ra thịt bướu của con lạc đà sẫm tía,
Trên mâm thuỷ tinh, bày la liệt loại cá trắng tinh.
Tạ Cát Tường nhẹ giọng đọc lên, nàng cũng không phải rất si mê thơ từ, câu thơ này thật đúng là chưa từng nghe qua.
Triệu Thụy nói: “Chỉ là bài thơ "Lệ nhân hành" này của Đỗ Phủ, câu này chuyên miêu tả sự tinh mỹ của đồ ăn.
”
“Đồ ăn?”
“Đúng vậy, xác thật chỉ miêu tả đồ ăn, nhìn một mình câu này xem, chưa nhắc đến cái khác.
”
Tạ Cát Tường như suy tư gì: “Vậy không phải ở phòng bếp thì chính là tìm các quyển sách có liên quan đến món ăn ngon.
”
Triệu Thụy gật gật đầu: “Chắc vậy, mẫu thân để lại các manh mối cũng không khó, chỉ cần cẩn thận cân nhắc, là có thể biết chân tướng.
”
“Nhưng mà……”
Tạ Cát Tường ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Như thế nào?”
Triệu Thụy lắc lắc đầu, hắn cúi đầu nhìn lại Tạ Cát Tường, chỉ cười không nói.
Nhưng mà, mẫu thân làm sao biết, sau khi lớn lên hắn và Cát Tường vẫn ở bên nhau? Mấy manh mối này thậm chí còn có liên quan đến Cát Tường, cần có nàng ở đây mới có thể tìm được, hơn nữa manh mối còn bắt đầu từ quyển sách Cát Tường thích đọc.
Hắn lắc lắc đầu, đuổi ý tưởng buồn cười còn sót lại của mẫu thân ra khỏi đầu, phân phó Triệu Mao Mao và Như Lan: “Các ngươi đi phòng bếp tìm manh mối, chủ yếu là tìm ở mấy tủ chén đĩa mười năm trước, đi nhanh về nhanh.
”
Triệu Mao Mao và Như Lan chắp tay, nhanh chóng lui xuống.
Triệu Thụy lập tức cùng đám người Tạ Cát Tường trở về Bách Hoa viên.
Sách về thức ăn, có thể nói là đúng sở trường của Tạ Cát Tường.
Nàng thuộc như lòng bàn tay nói: “Sách về món ăn ngon thời trước có rất nhiều, nổi tiếng nhất có Thực trân lục, Thực kinh, Sơn gia thanh cung, Bản tâm trai thực đơn, Diệc nha di ý, Ngô thị nội trợ lục, chúng ta xem mấy quyển này trước.
”
Mấy người tìm kiếm từng bước, cuối cùng có Triệu Hòa Trạch vận khí tốt, phát hiện được tờ giấy mạ vàng trong quyển Thực kinh
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường đều tiến lại gần nhìn, mở đến trang thứ ba, liền có một tờ giấy viết:
Con ta thật là thông tuệ, tìm tới nơi này cũng không phải dễ, cũng cảm ơn hỗ trợ to lớn đến từ Cát Tường, chỉ dựa vào Thụy Thụy nhất định tìm không được gì.
Tạ Cát Tường: “Phốc.
”
Triệu Thụy ho nhẹ một tiếng, bỏ tờ giấy lại, tiếp tục lật về phía sau, khi sắp hết quyển sách, hắn nhìn thấy một tờ giấy mới.
Cuối năm tuổi đuôi, không thiếu cá gạo.
Lại là câu đố đèn.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường chỉ được phụ mẫu dẫn đi xem đố đèn vài lần, không khỏi đưa ánh mắt về trên người Hà Mạn Nương.
Hà Mạn Nương tiếp nhận, tinh tế phẩm vị một lát, sau đó cười nói: “Đây là lân, là vảy cá.
”
Tạ Cát Tường nga một tiếng, lập tức nói: “Hồ nước!”
Hồ nước có nhiều cá chép như vậy, khẳng định có rất nhiều vảy.
.