Yến Kinh Khuê Sát

Chương 61: 61: Hồng Nhạn Tổn Thương 5





Kim gia Kim Hồng Minh cũng ở tại thành Nam.

Chẳng qua nhà bọn họ không có bất cứ sân viện nào trong phố hẻm, vì kinh doanh bằng đường thủy, cho nên Kim gia cũng gầy dựng được riêng cho mình một mảnh viện hoàn chỉnh, ở cuối đường kênh đào dọc theo bến tàu.

Trong phủ Kim gia, cũng có một cái bến tàu nhỏ cho thuyền buôn neo đậu xuống hàng lúc cần thiết, có thể thấy được mức độ xa hoa giàu có.

Đường sông nối liền kênh đào nuôi sống bá tánh nghèo khổ ở vùng Nam giao (ngoại ô phía Nam), cũng làm giàu cho kỹ năng dựa thuyền sinh thuyền.

Kim gia bắt đầu từ một chiếc thuyền buôn, cứ thế đến hôm nay trở thành thương nhân lớn nhất Đại Tề, cũng chỉ mất 50 năm.

Trong 50 năm này, thương đội nhà bọn họ trải rộng trên vùng sông Đại Tề, mà hiệu buôn Kim Hồng Minh cũng bao phủ khắp cả nước.

Cho nên, Kim gia vừa xảy ra chuyện, Hộ Thành Tư lập tức rất coi trọng, nhanh chóng phái người chạy tới Cao Đào Tư, đúng lúc Hình Cửu Niên từ Ngũ Lí Bảo vừa trở về, cho nên lại ra roi thúc ngựa chạy tới Kim trạch.

Tạ Cát Tường và Triệu Thụy cũng không có thời gian dùng cơm tối, xe ngựa lập tức quay đầu, chạy thẳng đến Kim trạch.

Triệu Thụy nói: “Chúng ta vốn còn chưa hiểu ra cái áo cưới đỏ này rốt cuộc có nguyên do gì, hiện tại ước chừng có thể nghĩ thông suốt được một ít.


Tạ Cát Tường cầm chén trà, tranh thủ thời gian uống hai chén, thời tiết nóng bức như thế, bôn ba qua lại xác thật rất mỏi mệt.

“Đúng vậy, nếu hung thủ có loại đam mê này, ngược lại có thể lý giải được vì sao nhất định phải thay áo cưới sau khi giết người,” Tạ Cát Tường như suy tư gì nói, “Phụ thân ta có nói, một ít kẻ giết người liên hoàn không khống chế được đam mê cùng vọng tưởng của mình, người chết đối với bọn họ mà nói, chỉ là công cụ đạt thành vọng tưởng, cũng không phải sánh ngang địa vị người sống.


Triệu Thụy ở Nghi Loan Tư cũng từng gặp dạng thủ phạm giết người như nghóe này, những người này chỉ cần không bị bắt, bọn họ sẽ không khống chế được tiếp tục giết người, đối với những người khác căn bản không có chút nào đồng tình.

“Bọn họ không coi mạng người ra gì, chỉ cần hợp nhãn, bất luận có bao nhiêu khó khăn đều phải giết cho bằng được.


Tựa như Ngô Chu thị, không biết vì sao nửa đêm đi ra khỏi nhà, chạy tới từ đường gặp mặt hung thủ, mà người chết ở Kim gia này, khẳng định còn khó xuống tay hơn cả Ngô Chu thị.

Nguyên cái Kim trạch chiếm nửa con phố, một bên là hàng xóm láng giềng gần kênh đào, chỉ có một bến tàu nhỏ có thể thông hành, một bên là tường lớn bao quanh, vừa nhìn liền thấy đó là nhà cao cửa rộng.


Gia đình như vậy, muốn trà trộn vào rất khó, căn bản không thể tùy tiện ra vào.

Ngay cả xe ngựa của Cao Đào Tư cũng phải dừng ở chỗ đăng ký tại cửa lớn, lúc này mới được dẫn đến chuồng ngựa phía trước.

Triệu Thụy xuống xe ngựa trước, xoay người đỡ Tạ Cát Tường xuống dưới.

Bên ngoài xe ngựa đã có vài người Kim gia đang chờ sẵn.

Đi đầu chính là một nam tử trung niên ba mươi bốn mươi tuổi, phía sau hắn có một phụ nhân trung niên, và một vị thiếu gia trẻ tuổi, cho dù sau này hắn có làm chức vụ quản sự, cũng không đảm đương nổi việc nhà.

Triệu Thụy không mặc quan phục, cũng không báo ở nha môn nào, nhưng nam tử trung niên lại kêu rành mạch tên húy của hắn: “Triệu đại nhân, trời nóng nực còn phải phiền ngài chạy đến đây một chuyến, thật sự băn khoăn, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, xin ngài thứ lỗi.


Nam tử trung niên trực tiếp tự giới thiệu: “Đại nhân, ta là lão tam Kim gia, ta tên Kim Trạch Phong, chuyện trong nhà đều do hai vợ chồng chúng ta xử lý, nhưng hôm nay xảy ra án mạng cỡ này, đại ca ta cũng đã gấp gáp trở về, đã ở trước từ đường chờ đại nhân.


Kim gia kinh doanh thịnh vượng, nhân khẩu trong nhà cũng nhiều, bất quá so với các gia chủ Kim gia đời trước, lão thái gia hiện nay là người nhìn xa trong rộng, phân chia các công việc kinh doanh vốn có cho mỗi nhi tử, ngoại trừ trong vòng ba đời không thể phân gia, việc buôn bán muốn làm đều có thể làm.

Kể từ đó, các nhà cũng coi như hòa thuận.

Chỉ có tam lão gia Kim Trạch Phong khi còn nhỏ bị thương chân, đi lại khó khăn, nên ở lại nhà chính xử lý công việc vặt, các nhà khác cũng đều còn cho chút mặt mũi.

Mấy việc này, hồ sơ Nghi Loan Tư đều ghi chép rất rõ ràng.

Triệu Thụy gật gật đầu, cũng rất khách khí: “Tam lão gia có lễ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.


Đoàn người rất nhanh đã bắt đầu khởi hành, thiếu gia trẻ tuổi phía sau tam lão gia lập tức tiến lên, đỡ cánh tay tam lão gia.

Kim Trạch Phong dùng quải trượng cũng có thể miễn cưỡng bước đi, nhưng nếu có thêm người đỡ, sẽ đi nhanh hơn chút ít.

Hắn khập khiễng đi theo sau Triệu Thụy, cũng rất khách khí gật gật đầu với Tạ Cát Tường: “Thôi quan đại nhân, chào.



Tạ Cát Tường cũng chào hỏi hắn, Kim Trạch Phong lập tức nói: “Triệu đại nhân, Tạ thôi quan, chuyện hôm nay là như vầy.


Hắn xử lý công việc vặt ở nhà, không ai hiểu việc trong nhà hơn hắn, Kim Trạch Long đặc biệt sắp xếp hắn tới đón tiếp đại nhân Cao Đào Tư, chính là để hắn trình bày cụ thể và tỉ mỉ tình hình hiện tại.

Trong lòng Kim Trạch Phong rất rõ ràng, hắn nhanh chóng trình bày rõ ràng sự việc.

Từ đường Kim gia vốn không giống từ đường Ngô thị, từ đường nhà bọn họ có hai gian trong ngoài, bởi vì tộc quy nghiêm ngặt, ngày thường tộc nhân và hạ nhân không được tùy ý ra vào, bởi vậy người chết ở từ đường Ngô thị đã được người phát hiện trong buổi sáng, còn vị ở Kim gia này, tới buổi chiều mới được một lão ma ma đi vào quét tước nhìn thấy.

Kim Trạch Phong thở dài nói: “Đại nhân có điều không biết, từ đường Kim gia chúng ta thường không mở cửa trong, hôm nay nếu lão ma ma không phát hiện cửa trong đã bị mở ra một khe hở, bên trong lộ ra chút ánh sáng, cũng sẽ không phát hiện ra nhị nha đầu chết trong đó.


Hắn vừa nói vừa giải thích: “Nhân khẩu Kim gia, có lẽ đại nhân đã điều tra rõ ràng, cô nương thế hệ tiếp theo tổng cộng có tám người, nhị nha đầu là cô nương nhà đại ca ta, năm nay mới vừa tròn mười tám, cũng mới vừa định hôn sự, là cô nương xuất sắc nhất trong nhà.


Vừa rồi Tô Thần chỉ nói Kim gia có người chết, đợi cho đến Kim gia, thông qua lời kể của Kim Trạch Phong, bọn họ mới biết thì ra người chết là nhị tiểu thư.

Gia đình như vậy, cô nương chưa xuất giá đột nhiên uổng mạng, còn bị trang điểm thành dáng vẻ kia, tất nhiên sẽ rất cẩn thận, không muốn lan truyền ra bên ngoài.

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường đều hiểu rõ cách làm này, chỉ nói: “Nhờ tam lão gia nói rõ cho.


*** Truyện chỉ đăng tại .

wattpad.

com/user/nhamy111***
Kim Trạch Phong liền nói: “Nhị nha đầu là cô nương xuất sắc nhất trong nhà của chúng ta, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông, bộ dáng xinh đẹp, thêm tính tình dịu dàng, tình cảm giữa bọn tỷ muội cũng rất hoà thuận, trước đó nhà Định Quốc Công mở tiệc thưởng xuân, mấy nha đầu nhà của chúng ta đều được mời đi, cuối cùng Định Quốc Công phu nhân nhìn trúng nhị nha đầu, chưa được một tháng sau đã tới hạ sính, hai nhà còn đang chọn ngày lành.


Nhị tiểu thư có nhân duyên tốt như vậy, nhưng người lại chết trẻ, thực là quá thê thảm.


Tạ Cát Tường lại không quan tâm việc này, chỉ hỏi: “Đêm qua nhị tiểu thư không ở trong khuê phòng một đêm, chẳng lẽ nha hoàn bà tử không biết?”
Tiểu thư gia đình giàu có, ngày thường người hầu hạ bên cạnh thành đàn, buổi tối khi nghỉ ngơi trong khuê phòng, ngay bậc bước chân trước giường đã có nha hoàn thiếp thân trực đêm, gian ngoài còn có ma ma canh giữ, căn bản không có khả năng lặng lẽ biến mất.

Hơn nữa, từ tối hôm qua đến tối hôm nay nàng đều không thấy bóng dáng, nếu ở gia đình khác, biến mất một canh giờ (2 tiếng) đã có thể nháo nhào đến người ngã ngựa đổ, làm sao vẫn mãi chưa phát hiện ra như Kim gia.

Một lời này của Tạ Cát Tường nói liền trúng đích, làm cho Kim Trạch Phong lần thứ hai thở dài.

“Aiz, nếu là ngày trước, chỉ trong vòng nửa khắc (5-7p) là nha hoàn bà tử đã có thể phát hiện, đáng tiếc mấy ngày trước đây, Định Quốc Công phu nhân ngẫu nhiên cảm nhiễm phong hàn, nên nhị nha đầu muốn cầu phúc cho phu nhân, quyết định đêm qua đến hôm nay trai giới ở Phật đường, khi nàng trai giới lại không thích bị người khác quấy rầy, bởi vậy Thư ma ma cùng Tuệ Trân hầu hạ nàng vẫn luôn canh giữ bên ngoài Phật đường, không dám đi vào quấy rầy, chỉ chờ nàng lên tiếng gọi.


Nói như vậy, suy luận liền thông suốt.

Nhưng mà, Tạ Cát Tường lại hơi nhíu nhíu mày, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Thụy, phát hiện Triệu Thụy cũng đang nhìn nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng hiểu rõ mà không cần nói ra.

Kim Trạch Phong chú ý thấy hai đại nhân tựa hồ đã hiểu ra gì đó, nhưng không hỏi nhiều, hắn tiếp tục nói: “Phật đường và từ đường cách rất gần, nếu đi bộ, ước chừng mất thời gian một chén trà nhỏ là có thể đến, giữa hai nơi không hề có gì ngăn trở, chỉ là do vị trí hẻo lánh, ngày thường ít có người qua lại, cho nên đêm qua đến hôm nay cũng không có ai nhìn thấy cái gì lạ.


Nói cách khác, Kim gia từ trên xuống dưới, cũng không có ai nhìn thấy nhị tiểu thư chết như thế nào, cũng không thấy được hung thủ ra tay như thế nào.

Tóm lại là! rốt cuộc cũng không hề có manh mối nào.

Kim Trạch Phong nói rất lưu loát: “Bên cạnh nhị nha đầu có hai đại nha hoàn, còn có hai ma ma, đã gọi người trông giữ bốn người các nàng, đại nhân có vấn đề gì có thể đưa tới dò hỏi.


Triệu Thụy nói: “Nhị cô nương quý phủ có kẻ thù gì không?”
Kim Trạch Phong hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền nói: “Đại nhân, nhị nha đầu là một thiếu nữ khuê các, làm sao có thù oán với người nào, tính tình nàng luôn dịu ngoan, cũng không phải là người nhiều chuyện, người nào trong nhà cũng thích nàng, tuyệt đối không có kẻ thù như vừa nói.


Lời nói là nói như thế, nhưng nếu Kim nhị cô nương thật sự không có kẻ thù, vậy ai sẽ ra tay giết nàng đây?
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Triệu Thụy, để hắn không cần nhiều lời, còn mình quay qua nói với Kim Trạch Phong: “Tam lão gia, các cô nương tại quý phủ sắp xếp thứ tự như thế nào? Ai thân cận với ai nhất?”
Việc này kỳ thật không tiện nói với người ngoài, bất quá nhà bọn họ làm ăn buôn bán, hơn nữa nhị nha đầu còn đột nhiên uổng mạng, Kim Trạch Phong cũng không cần giấu diếm nữa.

Nghĩ nghĩ, hắn nói: “Mấy cô nương trong Kim gia, đại cô nương và nhị cô nương đều là hài tử của đại ca ta, tam cô nương ngũ cô nương cùng thất cô nương là hài tử của nhị ca, Tứ cô nương là nha đầu nhà ta, còn lại lục cô nương cùng bát cô nương là của nhà tứ đệ ta.


“Hiện giờ tới tuổi gả ra ngoài chỉ có đại cô nương, nhị cô nương và tam cô nương, hôn sự của đại cô nương và nhị cô nương đã được định, còn hôn sự của tam cô nương cũng sẽ nhanh thôi.



Dạng gia đình kiểu này, tỷ tỷ muội muội đều rất nhiều.

Trong nhà Tạ Cát Tường chỉ có một mình nàng là cô nương, nhưng cô nương trong nhà bà con hoặc nhà thông gia rất nhiều, việc quanh quẩn trong đó, nàng có thể còn rõ hơn cả Triệu Thụy.

Nếu nói một cô nương chưa xuất giá thì có xích mích thù hận gì, có lẽ đều là giữa các tỷ muội, bởi vì ngày thường các nàng ở chung với nhau nhiều nhất, cũng có liên quan lợi ích lẫn nhau nhiều nhất, nếu hung thủ ngay bên trong Kim gia, vậy cô nương khác có hiềm khích với nhị cô nương rất có khả nghi.

Bất quá, lời này tự nhiên không thể nói trước mặt thúc thúc ruột của người ta.

Tạ Cát Tường thực hòa khí gật gật đầu, tỏ vẻ mình nghiêm túc lắng nghe, sau đó hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, các cô nương trong quý phủ đều có ở nhà hết không? Nghĩ rằng các tiểu tỷ muội sẽ hiểu rõ nhau nhất, nếu bình thường nhị cô nương có bí mật gì hoặc là lời nói trong lòng, giữa tỷ muội với nhau khẳng định rất dễ thổ lộ.


Xem ý Tạ Cát Tường, chắc là còn muốn hỏi mấy cô nương này.

Nếu lần này Thôi quan tới đây là một nam nhân, Kim Trạch Phong tự nhiên không chịu cho hỏi, nhưng vừa nhìn Tạ Cát Tường liền biết là Thôi quan xuất thân quyền quý, hành vi cử chỉ đều rất quy củ, nếu do nàng đến hỏi, tất nhiên không cần từ chối.

Kim Trạch Phong trầm ngâm một lát, mới nói: “Đại nha đầu và tam nha đầu, đều đi dâng hương ở chùa Kim Đỉnh ngoài thành cả rồi, có lẽ trước giờ cấm đi lại ban đêm hôm nay mới có thể trở về, các nha đầu khác đều ở nhà.


Tạ Cát Tường tỏ vẻ đã hiểu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Trong lúc nói chuyện, từ đường Kim thị đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Tạ Cát Tường và Triệu Thụy còn chưa kịp nói chuyện, liền nhìn thấy Hình Cửu Niên bên trong cánh cửa hướng về phía bọn họ làm mặt quỷ.

Triệu Thụy hơi ngập ngừng, nói với Kim Trạch Phong và Kim Trạch Long vừa đuổi tới: “Hai vị Kim lão gia không cần đa lễ, bản quan đi vào từ đường nhìn hiện trường trước đã, sau đó lại trao đổi tiếp.


Hắn nói xong, trực tiếp dẫn Tạ Cát Tường vào từ đường.

Mới vừa đi vào, một cơn gió lạnh liền ập vào trước mặt.

Từ đường u ám âm trầm, giá đèn cao lớn lóe lên ánh nến mờ ảo.

Hình Cửu Niên thấp giọng nói: “Vị Kim gia cô nương này, cũng bị người ta bóp cổ chết.

”.