Tạ Cát Tường quỳ gối trong đám người, trong lúc nhất thời đều có chút hoảng hốt.
Nàng đột nhiên nhớ tới ngày đại hôn đầu tiên, đoạn hồi ức mình cùng Triệu Thụy tiến cung tạ ơn lúc ấy.
Ngày đó trong cung không ấm áp lắm, nhưng cũng đã là đầu xuân. Thời tiết như vậy, dân chúng thành Yến kinh đã sớm thu hồi chậu than, thậm chí ngay cả chăn bông mùa đông đều được xếp gọn, nhưng trong Càn Nguyên cung rộng lớn cô tịch, vẫn còn đốt lửa tường.
Người trong Càn Nguyên cung rất ít, ngay cửa đều nhìn không thấy mấy người, phàm là người vội vàng qua lại, đều là người trung niên ba bốn mươi tuổi, săn sóc Thiên Bảo đế nhiều năm.
Nơi này không có người trẻ tuổi, tựa hồ cũng không có người xa lạ.
Tạ Cát Tường đi sau lưng Triệu Thụy, bị hắn nắm tay, cũng không quá khẩn trương.
Chỉ có mấy lần gặp mặt, Thiên Bảo đế luôn hòa ái dễ gần, trên mặt hắn luôn luôn treo cười, dáng dấp cũng có chút hiền lành.
Tạ Cát Tường thấp giọng hỏi Triệu Thụy: "Thánh thượng còn chưa khỏe lắm phải không?"
Nhìn không khí khẩn trương trong Càn Nguyên cung này, tựa hồ xác thực không tốt lắm.
Triệu Thụy lắc đầu, ra hiệu không tiện nói nhiều với nàng.
Hai người yên lặng tiến vào Càn Nguyên điện, tại chính điện Hàn An Yến đang chờ ở nơi đó.
Nhìn thấy hai người đến, Hàn An Yến chạy chậm mấy bước tiến lên: "Chúc mừng vương gia vương phi, trăm năm hảo hợp, trăm năm hảo hợp."
Hắn cười nhẹ nhàng, Tạ Cát Tường cũng thật cao hứng, trực tiếp đưa phong bì đỏ chót.
Đây là tiền mừng, Hàn An Yến cũng không chối từ.
Triệu Thụy nhìn Hàn An Yến mặc dù trên mặt mang ý cười, nhưng mặt mày rủ xuống, khóe mắt xanh đen, hiển nhiên đã rất lâu không nghỉ ngơi tốt, hắn luôn luôn chú trọng mặt mũi mũi, nhưng lúc này trên vạt áo vẫn còn dính nước thuốc đọng.
Triệu Thụy thở dài, nhẹ nhàng đỡ lão thái giám: "Hàn tổng quản, ngài cũng phải chú ý thân thể."
Hàn An Yến cười gật đầu, vỗ vỗ tay hắn, tỏ ý mình hiểu.
"Thánh thượng đã tỉnh dậy, nghe nói vương gia cùng vương phi tiến cung tạ ơn, rất cao hứng."
Triệu Thụy khẽ thở phào: "Tỉnh dậy thì tốt rồi, còn sợ chậm trễ thánh thượng nghỉ ngơi."
Hàn An Yến không nói chuyện.
Ba người yên lặng tiến vào Càn Nguyên điện, vừa mới đi vào, đập vào mặt chính là mùi thuốc nồng nặc.
Loại thuốc này vị vừa đắng vừa chát, khiến người ta hô hấp đều rất khó khăn, Tạ Cát Tường cơ hồ cũng không dám dùng sức hô hấp, chỉ cảm thấy toàn thân đều thống khổ.
Triệu Thụy cũng có chút nhíu mày, thấp giọng hỏi Hàn An Yến: "Tổng quản, phải chăng nên hé cửa sổ, cứ như thế thánh thượng cũng sẽ không thoải mái."
Hàn An Yến thở dài, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: "Cái này nhà ta biết, thái y vô cùng rõ ràng, nhưng thánh thượng không chịu được gió, hơn nữa trong mùi thuốc này còn có tác dụng an thần, nếu không thánh thượng cứ mãi đau đớn không cách nào yên giấc."
Thân thể Thiên Bảo đế mặc dù yếu đuối, cũng không quá khoẻ mạnh, nhưng lại chưa từng thống khổ như vậy.
Nhưng vì có thể nhanh chóng quét sạch nguy hại do Trung vương mưu phản mang tới, cũng muốn ổn định triều chính trong ngoài, sớm lập thái tử, hắn chỉ có thể dùng thuốc mạnh.
Bởi vì vậy, vào mấy lần cung yến, hắn mới có thể xuất hiện trước mặt mọi người như người bình thường.
Thống khổ thuốc mạnh mang tới, không phải người thường nào cũng có thể chịu nỗi.
Lời này thanh âm mặc dù thấp, nhưng Tạ Cát Tường cũng có thể nghe được.
Nghe vậy cũng không khỏi thở dài trong lòng.
Đến lúc tiến vào trong tẩm điện, Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường theo Hàn An Yến vòng qua bình phong, một đường đi vào trước giường rồng.
Trước giường rồng buông thõng trướng mạn, thấy không rõ người bên trong, nhưng bên giường đặt mấy cái rương, phía trên chất đầy sách.
Tạ Cát Tường vội vàng đảo qua một chút, phát hiện lại còn có mấy quyển du ký truyện lạ, một bản tấu chương cũng không có, ngược lại có chút hiếm lạ.
Hàn An Yến ghé vào trước trướng mạn, thanh âm rất nhẹ: "Thánh thượng, Triệu vương cùng vương phi đến, đang chờ tạ ơn ngài ở đây."
Theo lời hắn, Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường cùng nhau quỳ xuống hành đại lễ.
"Thánh thượng vạn an."
Tiếng nói hai người cũng không lớn, tựa như sợ quấy nhiễu đến hoàng đế bệ hạ, lời nói cơ hồ là ngậm vào trong miệng.
Không để bọn hắn chờ quá lâu, thanh âm Thiên Bảo đế bình thản vang lên: "Tới rồi à."
Theo thanh âm của hắn, Hàn An Yến ra hiệu đồ đệ tiến lên mở trướng mạn ra, tới đỡ Thiên Bảo đế nằm trong chăn gấm lên.
Tuy là ngày xuân, nhưng hắn vẫn phủ kín chăn gấm nặng nề.
Trên thân Thiên Bảo đế chỉ mặc một kiện ngủ áo, Hàn An Yến cho hắn choàng một kiện áo choàng thật dày, bọc hắn kín kẽ.
Sau lưng hắn lại đệm nệm dày, như thế bận rộn nửa ngày, mới lui lại nửa bước.
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy cúi đầu, thấy không rõ động tĩnh trên giường.
Thiên Bảo đế nhìn bọn hắn, người mặc cát phục đỏ nhũ bạc, thân hình lưu loát, tóc đen nhánh, triều khí phồn thịnh.
Hắn im ắng cười cười, sau đó nói: "Đứng lên đi, ngồi xuống nói chuyện."
Giờ phút này hắn nói chuyện, thanh âm rất nhẹ, không có chút khí lực nào, nghe không ra vui sướng, nhưng cũng nghe không ra thống khổ.
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy đứng dậy, đoan đoan chính chính ngồi bên giường, cũng đều không dám ngẩng đầu.
Bất quá trong dư quang khóe mắt, Tạ Cát Tường vẫn có thể nhìn thấy thân thể Thiên Bảo đế gầy như que củi.
Dù cho trên thân bọc lấy áo choàng nặng nề, cũng làm cho người cảm thấy đơn bạc gầy yếu.
Triệu Thụy mở miệng trước: "Đa tạ thánh thượng tứ hôn, để thần có thể cùng vương phi dắt tay nhau, thành tựu lương duyên, hôm nay đặc biệt mang theo vương phi tiến cung tạ ơn, đa tạ thánh thượng thành toàn."
Tạ Cát Tường theo một câu: "Tạ thánh thượng thành toàn."
Thiên Bảo đế nhẹ giọng cười cười, hắn tựa hồ thật lâu đều không có cười, cười xong còn ho khan hai tiếng, tranh thủ thời gian nhấp một miếng trà nóng, mới khá hơn chút.
Hắn nhẹ nói: "Thấy các ngươi có thể vui kết liền cành, trong lòng trẫm cũng rất vui vẻ, chuyện tốt a."
Thiên Bảo đế nói: "Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, nhân duyên tốt đẹp biết bao, các ngươi phải biết quý trọng."
Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường đứng dậy hành lễ, nói: "Dạ, thần, thần phụ nhất định trân quý."
Đôi mắt Thiên Bảo đế nhìn bọn hắn, đã có chút mất đi thần thái bên trong, mơ hồ có thể thấy rõ mặt mày bọn hắn trẻ trung mà tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Hai người cũng còn tuổi trẻ, y hệt hắn năm đó.
Đến lúc này, Thiên Bảo đế đột nhiên rất muốn nói thêm mấy câu.
Mặc dù ngày bình thường hắn luôn có vô số lo lắng, cuối cùng sẽ căn dặn nhi tử vô số lời, nhưng lại rất ít nói đến những chuyện trước kia.
Nói những chuyện trước kia của hắn và Minh Đức hoàng hậu.
Hắn sắp chết, sắp được đi tìm Minh Đức hoàng hậu, những chuyện quá khứ dù không tiện nhắc tới, nhưng cũng không phải chuyện cơ mật, không thể nói với người ngoài.
Thiên Bảo đế dừng một chút, mới nói: "Duyên phận thanh mai trúc mã, không phải ai đều có thể có, năm đó khi ta và Xu Xu thành thân, cũng như các ngươi, hai nhỏ vô tư, nhân duyên tự nhiên."
Xu xu là têm chữ nhỏ của Minh Đức hoàng hậu, hiện tại chỉ sợ chỉ có một mình Thiên Bảo đế còn có thể gọi.
Năm đó hai người Thiên Bảo đế và Minh Đức hoàng hậu thành thân không dễ, Minh Đức hoàng hậu là thư đồng của Hinh Nhụy công chúa, làm bạn đọc sách cùng Hinh Nhụy công chúa ở trên thư phòng, cũng bởi vậy mới quen biết Thiên Bảo hoàng đế lúc ấy còn là hoàng tử.
Minh Đức hoàng hậu tính tình dịu dàng, lại hào phóng dễ gần, nàng và Thiên Bảo đế cùng nhau lớn lên, cũng là thanh mai trúc mã.
Chỉ là thân thể Minh Đức hoàng hậu cũng không quá khỏe mạnh, mà hoàng thất dòng dõi thưa thớt, tiên đế rất không muốn cho con trai trưởng thân thể yếu đuối, cưới một vị thái tử phi cũng yếu ớt không kém.
Nếu không phải trước nhược quán Thiên Bảo đế bệnh nặng một trận, cơ hồ phải buông tay nhân gian, nhân lúc mê mang cầu tiên đế, tiên đế mới hứa hẹn một mối hôn sự dạng này.
Có lẽ là ông trời chiếu cố, sau khi được đồng ya hôn sự, bệnh tình hai người lại có chỗ chuyển biến tốt đẹp, dù chưa khoẻ mạnh như người thường, nhưng cũng không còn bị khốn đốn do ốm đau nhiều năm.
Hai người sau khi đại hôn, cầm sắt hòa minh, ân ái phi thường, được rất nhiều người hâm mộ, cũng được truyền đi như một giai thoại.
Đợi sau khi Thiên Bảo đế lên ngôi, liền lập thái tử phi là hoàng hậu, hậu cung không còn tần phi nào khác.
Năm Thiên Bảo thứ ba, Thiên Bảo đế lúc này đã hai mươi lăm tuổi cùng Minh Đức hoàng hậu, rốt cục nghênh đón trưởng tử của bọn họ, cũng chính là đương kim thái tử Lý Hi.
Đoạn thời gian đó, đại khái là thời gian vui nhất trong cuộc đời Thiên Bảo đế.
Kiều thê trong ngực, tiểu nhi thông minh, làm vua một nước, triều chính thái bình.
Không có gì mỹ mãn hơn như vậy nữa.
Thiên Bảo đế vừa nói, vừa hiện ra dáng tươi cười khó thấy.
Từ sau khi hắn bị bệnh, hắn thật lâu đã không buông lỏng như vậy.
Chỉ khi nhớ lại hạnh phúc đã từng trải qua, hắn mới có thể thư thả.
Triệu Thụy cũng nhớ lại năm đó.
Khi đó, mẫu thân vẫn còn, bá phụ cùng bá mẫu Tạ gia cũng đều còn.
Bọn hắn vẫn là trẻ nhỏ, mỗi ngày đều vui đùa ầm ĩ, khoái hoạt không thể tả.
Thời gian sao lại trôi qua nhanh như vậy chứ?
Thiên Bảo đế thở dài: "Năm tháng như thoi đưa, nhoáng một cái nhiều năm qua đi, nhưng năm đó những hồi ức đó, ta đều ghi tạc trong lòng."
Vừa nhắc tới Minh Đức hoàng hậu, hắn lại không còn dùng chữ "trẫm" cao cao tại thượng nữa, lại biến thành trượng phu bình thường yêu thương thê tử.
"Các ngươi phải thật tốt, thay ta và Xu Xu bạch đầu giai lão, ân ái cả đời." Thiên Bảo đế nói.
Chỉ dụ này quá nặng nề, nhưng lại mang theo chua xót không thể hiểu và hạnh phúc khiến người ta không thể quên.
Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường đứng dậy, lại tiếp tục quỳ xuống hành lễ: "Dạ, thần, thần phụ ghi nhớ."
Thiên Bảo đế nói: "Được rồi, trẫm mê sảng nói thật nhiều, các ngươi đừng để trong lòng."
"Đi thôi, trở về sống thật tốt, Cẩn Chi, có rảnh tiến cung trò chuyện với trẫm nhiều hơn."
Triệu Thụy hành lễ: "Dạ, chúng thần cáo lui."
Dứt lời, hắn liền dẫn Tạ Cát Tường lui ra ngoài.
Chờ hai thân ảnh trẻ trung chậm rãi đi xa, Thiên Bảo đế vẫn mở to đôi mắt có chút mông lung nhìn bọn họ.
Hàn An Yến trong lòng khó chịu, tiến lên phía trước nói: "Thánh thượng, cũng nên nằm xuống, ngài ngồi lâu rồi."
Thiên Bảo đế sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh ngắt, đau đớn trên người một khắc cũng không ngừng, nhưng sắc mặt hắn vẫn như thường, thậm chí còn mang theo ý cười.
"Tiểu An, ta sắp được đi tìm Xu Xu rồi, ta thật cao hứng."
Hàn An Yến nháy nháy mắt, cố gắng nháy cho nước mắt trở về.
"Thánh thượng, ngài cao hứng là tốt nhất, thần cũng cao hứng."
Thiên Bảo đế nỉ non nói: "Nhiều năm như vậy, ta chờ nhiều năm như vậy, nếu không phải còn Hi nhi, nếu không thể nhìn thấy hắn thành gia lập nghiệp, ta sao có thể đi gặp Xu Xu."
"Bất quá, Xu Xu nhất định còn đang chờ ta."
Hàn An Yến gật đầu: "Chính là vậy, hoàng hậu nương nương ôn nhu nhất."
Thiên Bảo đế nói: "Ta chỉ mong, kiếp sau chúng ta có thể khỏe mạnh trường thọ, không cầu hoàng quyền phú quý gì đó, chỉ cần có thể đến già đầu bạc là tốt."
Hàn An Yến cơ hồ muốn nghẹn ngào thành tiếng, hắn an ủi thấp giọng nói: "Thánh thượng, bây giờ thái tử phi đã sinh hạ lân nhi, tiểu hoàng tôn vừa cường tráng vừa đáng yêu, tương lai nhất định là hài tử tốt."
Thiên Bảo đế cười: "Đúng vậy, nhất định là một hài tử tốt."
Câu nói kế tiếp, Tạ Cát Tường không thể nghe rõ.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mộng cảnh phiêu tán, cách đó không xa, tiếng khóc vang lên.
Tạ Cát Tường lấy lại tinh thần, phát hiện triều thần huân quý đã vào chỗ toàn bộ, tiếng nghẹn ngào lẫn tiếng khóc, bọn hắn cùng nhau tiễn biệt Thiên Bảo đế trong ngày xuân tuyết rơi đầy này.
Dựa theo di chiếu của hoàng đế, tang nghi hết thảy chỉ làm chín ngày, sau chín ngày, tân đế vẫn mặc tang phục, nhưng đã bắt đầu lâm triều chấp chính.
Nửa năm vừa qua, vốn cũng do tân đế phụ chính lo việc nước, bởi vậy quốc sự giao qua tân triều rất bình ổn.
Sau ba tháng, Lễ bộ cùng Tông Nhân phủ, Khâm Thiên giám chọn ra thụy hào* cho hoàng đế -- Nhân**.
*Thụy hào: hay còn được gọi là thụy danh, là tên hiệu sau khi qua đời
**Nói theo tiếng tượng hình, Nhân có nghĩa là người. Nhân còn có nghĩa là lòng từ ái bao dung, độ lượng và thương người
Thụy hào này, nói rõ cả đời của Thiên Bảo đế.
Xuân qua hạ đến, đảo mắt, lại đến ngày ly biệt.