Rời khỏi Thanh Thủy trai, hai người tìm một chỗ trà lâu, cùng nhau lên nhã phòng lầu hai.
Từ nơi này nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy phố xá náo nhiệt cùng hoa đăng sáng chói, phồn hoa cùng ồn ào náo động hòa chung một chỗ, đúng là buổi thịnh thế tốt đẹp.
Tạ Cát Tường ghé vào lan can, xa xa nhìn đám người phía dưới.
Triệu Thụy mở chén chè trôi nước kia ra, lại gọi Triệu Mao Mao chuẩn bị nước để nấu trà, mới hỏi: "Tức giận?"
Tạ Cát Tường lắc đầu, thanh âm thoáng chút khó chịu: "Không tức giận, bọn hắn muốn khi dễ cũng không phải ta."
Đúng vậy a, Định quốc công thế tử vì sao nháo ra một màn như thế.
Mấy đồng liêu ban đầu, rồi Lý chưởng quỹ, cuối cùng là các cô nương không ngừng thổi phồng Chu Thục Nhã, đều được an bài từ sớm.
Bất quá, Tạ Cát Tường nghĩ mãi mà không rõ: "Bọn hắn làm một màn này, cho dù thánh thượng hoặc là thái tử điện hạ nghe nói, thì lại có ảnh hưởng gì đến huynh?"
Bất quá chỉ là lời đồn đầu đường cuối ngõ thôi, chẳng lẽ người bên ngoài sẽ tin là thật?
Triệu Thụy dùng khăn tay tỉ mỉ lau sạch sẽ tay, lấy ra một chút Lan Hinh Tước Thiệt để vào trong ấm trà, sau đó liền từ từ rót nước suối vừa đun sôi vào.
Thanh âm hắn nhẹ nhàng, theo dòng nước róc rách chảy xuống, khiến cho người ta lập tức tâm bình khí hòa.
"Bọn hắn luôn cho là miệng nhiều người xói chảy vàng, trên thực tế, bản thân mình bất quá chỉ là tôm tép nhãi nhép, " Triệu Thụy nói, "Vải mục trước kia còn có chút bằng phẳng, không ngờ mấy ngày không gặp, đúng là thay đổi bộ dáng."
Chỉ có thể nói, quyền thế động nhân tâm, đố kị khiến người điên.
Rõ ràng đều là thanh niên huân quý như nhau, Triệu Thụy lại có thể dễ dàng làm đại quan tứ phẩm, nắm trong tay hơn phân nửa Nghi Loan vệ, chưởng quản toàn bộ Cao Đào tư.
Còn bởi vì có công bình loạn nên trực tiếp kế tục tước vị, được thánh thượng tứ hôn, cưới được thê tử như hoa như ngọc, người bên ngoài làm sao có thể không hâm mộ?
So sánh lại, trong lòng Định quốc công thế tử sao có thể cam tâm.
Khi bị người mê hoặc, tự nhiên sẽ động tâm tư, lần này liền trở nên tầm thường.
"Cũng không biết chủ ý này là do chính hắn nghĩ ra hay là vẫn còn có người khoét tường, muốn ta nói, " Triệu Thụy cười lạnh, "Thì chỉ có thể nói tranh thủ thời gian thay người đi, thứ đồ không ra gì."
Tạ Cát Tường ngồi dậy, trở lại bên cạnh bàn, nhận khăn Triệu Thụy đưa tới, cũng tỉ mỉ lau tay.
"Trong lòng huynh nắm chắc liền tốt."
Triệu Thụy nhìn nàng bình tĩnh, đang cầm thìa ăn chè trôi nước, hơi hơi híp mắt, nhìn hoà hợp êm thấm, lại nhịn không được nghĩ, câu cuối cùng vừa rồi kia, nói ra lại cực kì bá khí.
Chu Thục Nhã cho dù không muốn mặt mũi, về sau cũng tuyệt đối không dám bước vào cửa hàng nước hoa nửa bước, còn về Thanh Thủy trai, nàng cũng không thể tới nữa.
Triệu Thụy chậm rãi uống trà, nghĩ thầm: "Vẫn là hung dữ chút xíu cũng tốt."
Người Triệu vương phủ, ra ngoài chỉ có thể khi dễ người khác, không thể để cho người khác khi dễ.
Hai người yên lặng dùng trà, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, chỉ một lát sau, Triệu Mao Mao mở cửa phòng, mời một vị thiếu nữ áo đỏ tiến vào.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn lên, lập tức vui vẻ: "Viện nhi, hôm nay ngươi cũng tới?"
Nghi Tân quận chúa ngược lại có chút khác biệt ngày thường, nàng vừa vào liền tiến đến bên người Tạ Cát Tường, từ trên xuống dưới dò xét một vòng.
Tạ Cát Tường: "... Ngươi làm sao vậy? Cũng không phải chưa thấy ta bao giờ."
Nghi Tân quận chúa tấm tắc lấy làm lạ: "Vừa rồi ta ở bên ngoài tản bộ, liền nghe bách tính đều đang nghị luận hai người các ngươi."
Tạ Cát Tường có chút giật mình: "Hai chúng ta?"
Nghi Tân quận chúa gật gật đầu, nàng liếc qua Triệu Thụy đamg chậm rãi uống trà, sau đó lại nhìn về phía Tạ Cát Tường.
Trên mặt nàng mang cười, tiếp tục nói mà cũng không nhịn cười được.
"Bách tính đều nói... Định quốc công thế tử vì vị hôn thê ỷ thế hiếp người, gây khó khăn cho Vĩnh Ninh huyện chủ, mà tiểu Triệu vương gia kích động giận dữ vì hồng nhan, đánh một trận với Định quốc công thế tử vì ngươi, cuối cùng nghênh ngang đưa mỹ nhân rời đi."
Tạ Cát Tường: "..."
Triệu Thụy: "... Phốc."
Triệu Thụy muốn nén cười, cuối cùng thực tế nhịn không được, chủ yếu là vì biểu tình Tạ Cát Tường quá xoắn xuýt, hắn nhìn liền muốn cười.
Tạ Cát Tường nguýt hắn một cái, Triệu Thụy lập tức khoát tay, tự mình bưng chén trà ngồi vào bên cửa sổ, không quấy rầy nàng trò chuyện cùng tiểu tỷ muội.
Nghi Tân quận chúa nói tiếp: "Còn một phiên bản khác."
Tạ Cát Tường: "Còn nữa?"
Nghi Tân quận chúa vừa xoắn xuýt, vừa nói: "Phiên bản khác chính là, ngươi đấu khẩu với Chu Thục Nhã, cuối cùng liên lụy đến tiểu Triệu vương gia, cuối cùng ngươi kích động giận dữ, mắng mỏ Chu Thục Nhã, nói nàng đời này cũng đừng nghĩ tới bước vào cửa hàng nước hoa nửa bước, Ngọc Đài Trang nghĩ cũng không cần nghĩ."
Triệu Thụy ngồi bên cửa sổ, đưa lưng về phía hai người, bả vai run rẩy.
Tạ Cát Tường hơn nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng mới yếu ớt nói: "Dân chúng rất thích dùng cụm từ kích động giận dữ."
Nghi Tân quận chúa cũng cười ra tiếng.
"Được rồi, tóm lại liền là do Chu Thục Nhã kia, " Nghi Tân quận chúa nói, "Hai năm trước, chúng ta chịu đựng không dám đi tìm ngươi, chỉ có thể bí mật viết thư, còn nàng cả ngày âm dương quái khí, thấy ngươi gặp rủi ro cả người đều lâng lâng bay bổng."
Nghi Tân quận chúa nhỏ giọng nói: "Về sau ta tức không nhịn nổi, cũng cho người ta ném mấy con rệp vào phòng ngủ của nàng, hù dọa nàng sợ chết khiếp."
Tạ Cát Tường: "..."
Chu Thục Nhã không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ côn trùng, năm đó người ở thư viện lúc bấy giờ đều biết.
Tạ Cát Tường hỏi nàng: "Ném vào bao nhiêu con?"
Nghi Tân quận chúa ho nhẹ một tiếng: "Cũng không có nhiều, vừa vặn có thể góp thành hai chữ."
Tạ Cát Tường trầm mặc nhìn nàng, Nghi Tân quận chúa chịu không được, chính mình nhận tội: "Ta thề chỉ có hai chữ, bảo nàng 'câm miệng'."
Tạ Cát Tường nhắm mắt nghĩ một chút, buổi sáng Chu Thục Nhã tỉnh lại, vén trướng mạn lên, đập vào mắt là con rệp lít nha lít nhít, còn bị sắp thành hai chữ, kêu nàng câm miệng.
Tràng cảnh kia, không dọa điên cũng phải tức điên.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Nghi Tân quận chúa: "Các ngươi a, để ý đến nàng làm cái gì?"
Nghi Tân quận chúa cúi đầu uống trà, không để nàng nhìn ra tâm tình của mình, chỉ nói: "Nhìn nàng không vừa mắt thôi, như bây giờ tốt bao nhiêu, nàng cũng không dám tiếp tục âm dương quái khí trước mặt ngươi."
Tạ Cát Tường cười cười không nhiều lời.
Hai người nói chuyện một lát, Tạ Cát Tường lên đường: "Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục đi dạo?"
Nghi Tân quận chúa rất thức thời: "Vâng, tại hạ có nên lui ra?"
Tạ Cát Tường nện cánh tay nàng, hai người cãi nhau ầm ĩ đi xuống lầu, một đường đi dạo đến bên bờ sông.
Ngày mùa đông trời giá rét, rất nhiều trò chơi mùa hè đều không được bày ra, chỉ có mấy quầy hàng lẻ tẻ bày ở bên bờ sông, thoáng lộ ra chút quạnh quẽ.
Vô số đèn trôi dạt trên kênh đào, cùng ngân hà trên cao chiếu rọi khắp nơi, đốt sáng cả bầu trời Đại Tề.
Tạ Cát Tường và Nghi Tân quận chúa mỗi người mua một cái đèn hoa sen, đi đến bên bờ sông, viết nguyện vọng lên giấy hoa tiên.
Nghi Tân quận chúa viết rất nhanh, tùy tiện nhét giấy hoa tiên vào trong đèn, trực tiếp đẩy ra giữa kênh.
Đèn hoa sen bồng bềnh lung lay, mang theo đèn sáng rỡ, đi theo một đám sen hồng, chớp mắt một cái bay vào tương lai mênh mông phía trước.
Tạ Cát Tường châm chước một lát, hỏi nàng: "Viện nhi, sao ngươi viết nhanh vậy?"
Nghi Tân quận chúa chỉ chỉ trò chơi bày cách đó không xa, nói: "Ta làm gì có nguyện vọng nào, bên kia đúng lúc không có ai, ta lập tức qua đó thắng một cái hầu bao về."
Tạ Cát Tường còn chưa kịp mở miệng, thân ảnh hồng lửa nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
"Nha đầu này." Tạ Cát Tường dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn giấy hoa tiên trong tay mình.
Tiếng nói quen thuộc vang lên sau lưng nàng: "Còn chưa nghĩ ra à?"
Tạ Cát Tường không cần quay đầu lại, đều biết đứng phía sau chính là Triệu Thụy.
Nàng hỏi: "Huynh không mua cái nào sao?"
Triệu Thụy thấp giọng cười.
"Một nhà có một cái đèn là đủ rồi, nguyện vọng của muội chính là nguyện vọng của ta."
Lỗ tai Tạ Cát Tường đỏ lên, quay người hỏi hắn: "Huynh thật sự không muốn cầu nguyện cho mình?"
Triệu Thụy tựa hờ trên thân cây bên bờ sông, thân hình thon dài, thần thái lưu luyến, có lẽ là ghét bỏ áo khoác quá nóng, hiện tại hắn chỉ mặc bộ trang phục màu đỏ tía, nhìn càng thêm anh tuấn.
Hắn thả mắt, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Tạ Cát Tường một tay cầm đèn thỏ, tay kia vuốt giấy hoa tiên, khuôn mặt đỏ bừng, còn đáng yêu hơn con thỏ kia.
Triệu Thụy hỏi nàng: "Bất quá chỉ là một nguyện vọng, vì sao còn do dự?"
Tạ Cát Tường mím môi, thoáng có chút buồn rầu: "Ta muốn nhiều thứ lắm."
Nàng muốn cả nhà thân thể khỏe mạnh, không bệnh không hoạn, cũng muốn cả nhà đều vui vẻ, không có tiếc nuối.
Nàng càng muốn cùng Triệu Thụy trăm năm hảo hợp, đầu bạc đến già, một đời ân ái.
Đủ loại nguyện vọng, rất khó viết hết trên một trang giấy hoa tiên nho nhỏ.
Nhưng bất luận nguyện vọng nào, nàng đều không nỡ bỏ qua.
Triệu Thụy nhìn nàng cúi đầu đứng đó, lông mày nhẹ chau lại, môi đỏ khẽ nhếch, con mắt không khỏi lóe lên.
"Vậy liền viết, một đời mạnh khỏe, Cát Tường như ý đi." Triệu Thụy có lẽ biết suy nghĩ của nàng, cho nên liền cho một đáp án mơ hồ.
Người nàng thích, người nàng lo lắng, bao gồm cả bản thân nàng, đều có thể mạnh khỏe một đời, Cát Tường như ý.
Tạ Cát Tường có chút ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn Triệu Thụy, nhưng ánh mắt Triệu Thụy vẫn ôn nhu như cũ.
Đôi mắt hẹp dài kia phảng phất như có thể nhìn hết thiên hạ, nhưng lúc này trong mắt, chỉ có bóng dáng một mình nàng.
Ánh đèn nhàn nhạt, mỹ nhân như ngọc, giai ngẫu* thành đôi.
*giai ngẫu: một đôi tốt đẹp, cặp xứng đôi
Tạ Cát Tường đỏ mặt lên, vô ý thức liếc mở tròng mắt, ngồi xổm xuống viết lên giấy hoa tiên.
Chữ của nàng rất thanh tú, lại có chút thoải mái, mấy bút phác hoạ, nguyện vọng liền viết xong.
Nàng tỉ mỉ xếp giấy hoa tiên lại, nhét vào trong đèn hoa sen, sau đó gọi Triệu Thụy: "Thụy ca ca, tới đây."
Triệu Thụy hai, ba bước đi đến bên cạnh nàng, cùng nàng ngồi trên thềm đá bên bờ sông.
Tạ Cát Tường nắm chặt tay hắn, làm hắn cùng mình, đẩy đèn hoa sen kia vào trong nước.
Đèn hoa sen nhỏ nhắn vừa vào nước, xoay tròn mấy vòng rồi lại tụ hợp với đèn hoa sen khác, không bao lâu liền thành một biển đèn hoa.
Tạ Cát Tường ôm đầu gối ngồi ở đó, trong tai nghe được thanh âm, quay đầu nhìn về nơi xa, phát hiện Tạ Thần Tinh chẳng biết lúc nào xuất hiện trước gian hàng bắn cung, đang trò chuyện với Nghi Tân quận chúa.
Thiếu nữ toàn thân lửa đỏ dáng người thẳng tắp, đang đứng trước gian hàng, trường cung trong tay kéo căng, nhẹ nhàng buông lỏng tay, mũi tên như sao băng rơi vào trong bình sứ xa xa.
Đinh đinh đinh một tiếng, liền có thể nghe được tiếng Nghi Tân quận chúa hoan hô.
Tạ Cát Tường xa xa nhìn sang, mặc dù đêm dài mơ hồ, vẫn có thể nhìn thấy ý cười nơi khóe môi ca ca.
Thật tốt a.
Nhưng vào lúc này, thanh âm quen thuộc lại lần nữa vang lên.
"Gia Nguyệt."
Tạ Cát Tường quay đầu, bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị Triệu Thụy vừa lúc tiến tới.
Nàng ngây ngốc, mở to mắt hạnh tròn xoe, mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú rất gần rất gần.
Trên môi, có một chút ấm, có một chút mềm, cũng có một chút ngọt.
Mặt Tạ Cát Tường, bỗng nhiên đỏ như ráng chiều.
Triệu Thụy nhẹ giọng cười cười, đưa tay vỗ vỗ sau lưng nàng, thở dài nói: "Gia Nguyệt, nhắm mắt lại."
Tạ Cát Tường đỏ mặt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau đó, chính là ôn nhu đến cực kỳ ngọt ngào trên môi.
Nàng tựa như đang bồng bềnh trong đám mây, lại như đang ngâm mình trong hồ nước ấm, hết thảy đều là ấm áp, cũng đều là hạnh phúc.
Ngọt ngào ấm áp giao hòa giữa hai người, Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy đáy lòng phát run, hai tay đặt trên gối nắm thật chặt cùng một chỗ.
Không bao lâu, Triệu Thụy rốt cục buông ra nàng.
Thấy nàng vẫn nhắm mắt không nói, hai tay nắm quyền, nhịn không được nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, hôn lên gò má nàng nụ hôn cuối.
"Rất thích nàng."
Nóng hổi bên tai, là âm thanh hắn nói nhỏ.