Yến Kinh Khuê Sát

Chương 157: C157: Định phong ba 17




Lúc này Tạ Cát Tường đi Lưu Li trang, mục đích thực rõ ràng, chính là vì bắt người.

Bởi vậy xe ngựa vẫn không đi thẳng vào Lưu Li trang, mà trực tiếp chọn tuyến đường đến chân núi Thiên Nam Sơn.

Lần bắt giữ này, Hạ Uyển Thu cùng Tô Thần đều có mặt.

Hạ Uyển Thu ngồi với Tạ Cát Tường trong xe ngựa, thuật lại cho nàng biết kết quả lùng bắt nhiều ngày qua.

“Căn cứ manh mối Tạ thôi quan cung cấp, lúc bắt đầu Tô phó thiên hộ đã tìm kiếm ba ngọn núi dựa vào hướng Nam dãy Thiên Nam Sơn, hai ngọn núi trong đó đều không có người, cũng không có dấu vết đi lại, chỉ có Vọng Thiên Phong có dấu vết người.”

Tạ Cát Tường căn cứ cảnh tượng Trương Hữu Đức thấy trước khi chết, suy tính ra Hàn Lục trốn trong một ngọn núi tựa vào sườn Nam của Thiên Nam Sơn, mấy ngày trước đây Tô Thần chủ yếu lục soát núi.

Lục soát vài ngày, cuối cùng mới xác định mục tiêu đang ở trên Vọng Thiên Phong.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, nói: “Hàn Lục không nói nhiều, cũng không thích giao tiếp với người khác, cuộc đời hắn, ngoại trừ trồng hoa thì vẫn là trồng hoa.”

Dừng một chút, Tạ Cát Tường lại nói: “Vì trồng ra Cỏ Đoạt Mạng, đại hoàng tử khẳng định hao phí không ít tâm lực, bảo hộ Hàn Lục cực kỳ thận trọng, Hàn Lục ẩn cư tại đây mười mấy năm, người biết ít càng thêm ít, bởi vậy sẽ không có quá nhiều người ở đây bảo hộ Hàn Lục.”

Trong mộng Tạ Cát Tường đã thấy, nhà tranh và ruộng hoa Hàn Lục ở căn bản không có người ngoài, nếu không phải như thế, Trương Hữu Đức cũng không có khả năng một đường tìm được chỗ ở của hắn, trực tiếp được nhìn thấy hắn.

Tạ Cát Tường như suy tư gì nói: “Nếu đúng như chúng ta suy đoán, vụ án thư sinh năm Thiên Bảo thứ 21 liền có giải đáp, hai vị thư sinh Điền Chính Chân và Thu Không Mật hẳn là vừa khéo lên núi gặp phải Hàn lục, đã biết bí mật này, cho nên mới bị giết người diệt khẩu.”

Hạ Uyển Thu tính tình lãnh đạm, cũng không thích nói chuyện, Tạ Cát Tường cứ lẩm nhẩm lầm nhầm nói như thế, nàng cũng chỉ an tĩnh nghe, sẽ không mở miệng quấy rầy.

Tạ Cát Tường nói xong, ngẩng đầu thấy Hạ Uyển Thu xụ mặt, không khỏi cười: “Uyển Thu tỷ tỷ vẫn nên cười nhiều một chút.”

“Vâng.” Hạ Uyển Thu nhàn nhạt đáp lại.

Tạ Cát Tường lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy chân núi Thiên Nam Sơn, cũng bắt gặp Tô Thần đúng lúc quay đầu về phía bên này, không khỏi lại cười.

Hạ Uyển Thu nghi hoặc nhìn nàng, Tạ Cát Tường lắc lắc đầu, chỉ nói: “Uyển Thu tỷ tỷ như vậy cũng thực tốt.”

Mỗi người đều có cách sống riêng, không cần vì bất kỳ chuyện gì, bất kỳ kẻ nào đi thay đổi bản thân mình.

Đợi đến chân núi Thiên Nam Sơn, Tạ Cát Tường trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, chào hỏi Tô Thần.

Tô Thần chắp tay nói: “Tạ thôi quan, giáo úy đã tìm được tuyến đường lên núi tốt nhất, chỉ là trong núi đường khó đi, xung quanh đều là đá núi cây lâu năm, cũng không dễ tìm người.”


Tạ Cát Tường xua tay, cũng không yếu ớt, nói thẳng: “Không sao, ta sẽ gắng sức đuổi kịp các người, chúng ta lên núi đi.”

Tuy nói nàng đã từng là nữ nhi quan gia, nhưng cũng không phải mảnh mai đáng thương, thân thể vẫn rất là khoẻ mạnh.

Khi vừa bắt đầu leo núi độ khoảng nửa canh giờ (1h), cũng không hiện mệt mỏi, chỉ là ngày mới vừa lên, trong núi gió lạnh phơ phất, đỉnh đầu mặt trời chói chang, lúc này mới cảm thấy hàn khí bức người, không quá thoải mái.

Mồ hôi trên người ra một tầng lại một tầng, lúc nóng lúc lạnh, thật sự có chút tra tấn.

Bất quá, Tạ Cát Tường ngửa đầu nhìn ngọn núi cao ngất trong mây, nghĩ đến Triệu Thụy đang ở Yến Kinh cùng ca ca ở biên quan xa xôi chờ nàng, vẫn cắn chặt răng, tiếp tục bò lên trên.

Hạ Uyển Thu đi theo bên người nàng, có chút lo lắng, chần chờ hỏi: “Tạ thôi quan, không bằng ta cõng ngươi lên núi đi.”

Nàng tuy mặt lạnh, nhưng tâm lại nóng, Tạ Cát Tường lắc lắc đầu, cười nói: “Không sao, ta cảm thấy sắp tới rồi.”

Từng ngọn cỏ từng tán cây trước mắt đều trở nên càng quen thuộc, dần dần khớp với cảnh tượng trong mơ, tâm Tạ Cát Tường không hiểu sao cũng khẩn trương lên.

Đoàn người đi đi dừng dừng, cứ đi như vậy gần hai canh giờ đường (4h), rốt cuộc mới tìm được một căn nhà tranh trong mảnh rừng rậm rạp.

Tạ Cát Tường nhìn từ xa, liền biết nơi này chính là nơi Hàn Lục đã từng nơi nương náu.

Chờ nhìn thấy nhà cỏ, Tạ Cát Tường mới cảm giác được nhức mỏi mãnh liệt ập đến cơ thể.

Hạ Uyển Thu đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: “Tạ thôi quan đừng vội, chờ bắt được người rồi hãy đi lên.”

Nàng dẫn một đội người nhỏ, cùng Tạ Cát Tường mai phục sau núi đá cách đó không xa, mà Tô Thần trực tiếp dẫn giáo úy, bao vây quanh nhà tranh.

Lúc này đúng thời gian chính ngọ, bầu trời ban trưa chiếu nắng rực rỡ, khiến cho người không mở mắt ra nổi. Ngoại trừ tiếng gió, trong núi chỉ còn tiếng lá cây rung động xào xạc, ngẫu nhiên có chim chóc kêu to, nhẹ nhàng mà an tĩnh.

Nhà tranh tọa lạc lẻ loi giữa sườn núi, giờ phút này cũng an an tĩnh tĩnh, không có bất luận âm thanh nào.

Tô Thần nín thở ngưng thần, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng khép hờ ra, lắc mình một cái liền vào nhà tranh.

Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng ngời, sợ bỏ lỡ bất luận chi tiết nào.

Nhưng mà sau một lát, Tô Thần vững bước đi ra, hướng về Hạ Uyển Thu thủ thế.

Tạ Cát Tường cũng đã học được cách Nghi Loan Tư thủ thế, lập tức liền hiểu: “Không có người?”


 
Hạ Uyển Thu “Ừm” một tiếng, đỡ nàng từ núi đá ra ngoài, trực tiếp đi đến trước nhà tranh.

Tạ Cát Tường vẫn không nhụt chí, nàng đánh giá toàn bộ nhà tranh, cẩn thận quan sát hết thảy.

“Hàn Lục đã mất tích hơn mười ba năm, mười ba năm qua không biết thân ở nơi nào, nhưng chúng ta có thể khẳng định, hắn không thể hiện thân trong thành trấn, chỉ có thể trốn ở nơi hẻo lánh ít dấu chân người.”

“Hơn nữa, sau khi hắn giết Chương Diễm Nương và Mạnh Kế Tổ, đại hoàng tử hẳn cũng đã biết hắn là hung thủ giết người, trực tiếp bảo vệ hắn lại.”

“Nếu tính từ năm đó, có lẽ hắn vẫn luôn ở trên Thiên Nam Sơn, không chỗ để đi, cũng không thể rời núi.”

Nếu vẫn luôn ở tại trên núi, nhà tranh này có vẻ quá mức sạch sẽ, lớp cỏ tranh phía trên cũng là mới đổi, cửa sổ và cánh cửa còn mang theo mùi hương tùng mộc vốn có, vẫn chưa cũ.

Tạ Cát Tường nói: “Hắn sẽ không xuống núi.”

Căn cứ nghiên cứu của Đào Định Châu, thời tiết Cỏ Đoạt Mạng nở rộ vừa lúc là mùa thu, tròng vòng tháng tám đến tháng mười đều có khả năng, cũng không khác với hoa cỏ bình thường bao nhiêu.

Nếu Hàn Lục thật sự có thể trồng ra lượng lớn Cỏ Đoạt Mạng, như vậy hắn tuyệt đối không có khả năng rời khỏi Thiên Nam Sơn lúc này, nếu đúng lúc hoa nở mà không được xử lý tốt, vậy công sức một năm vất vả liền uổng phí.

Tô Thần nói: “Trong phòng phủ đầy bụi bặm, hẳn là đã lâu cũng không có người ở.”

Tạ Cát Tường gật gật đầu, cùng bọn họ tiến vào nhà tranh.

Tuy nói nhà tranh bám đầy một tầng bụi bặm, nhưng thực sạch sẽ, ngoại trừ một chiếc giường cùng một bộ tủ, cũng không có bài trí khác.

Hàn Lục vừa nhìn liền biết không phải người yêu cầu hưởng thụ.

Tạ Cát Tường mở tủ ra, phát hiện bên trong còn bày hai bộ xiêm y, đều có chút cũ nát, ném ở kia không người hỏi thăm.

“Trương Hữu Đức lên núi đã là bốn tháng trước, vì bị người phát hiện chỗ ẩn thân, cho nên Hàn Lục bị bắt chuyển nhà,” Tạ Cát Tường nói, “Bất quá bản thân hắn cũng không có hành lý gì, chuyển nhà cũng rất đơn giản, nơi này đã bốn tháng không có người ở.”

Tô Thần nhíu mày, nói: “Mấy ngọn núi trên Thiên Nam Sơn này đều thực gập ghềnh, cho dù có bá tánh leo núi cũng sẽ không tới chỗ này, chúng ta có thể tìm tới nơi này, vẫn là dựa vào kinh nghiệm các giáo úy lùng bắt hàng năm, dấu vết đi lại đến nơi đây liền chặt đứt.”

Vẫn có người luôn liên lạc với Hàn Lục, hoặc là nói phải thường xuyên lên núi lấy Cỏ Đoạt Mạng, bọn họ lên núi xuống núi, mặc dù có cẩn thận cũng sẽ lưu lại dấu vết.

Nhưng mà theo Hàn Lục dọn đi, manh mối này tựa hồ liền bị cắt đứt.

Tạ Cát Tường nhìn nhà tranh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cây cuốc đối phương đặt trong một góc.

Cái cuốc đã có chút loang lổ, hiển nhiên là do Hàn Lục sử dụng hàng năm, gỗ đã có chút mục nát, mới có thể bị vứt bỏ ở chỗ này.

Tạ Cát Tường ngồi xổm xuống, nhìn kỹ cái cuốc kia.

Trên cuốc còn dính bùn đất khô khốc, bốc ra một mùi cỏ tanh tưởi khó ngửi.

Tạ Cát Tường thò lại gần nhìn kỹ, chỉ vào rêu xanh trên bùn nói: “Loại rêu tảo xanh này, ta nhớ chỉ sống cạnh rìa nước.”

Tô Thần cũng không am hiểu xem dấu vết, còn Hạ Uyển Thu lại hạ lưng đến, nghiêm túc nhìn nhìn, nói: “Tạ thôi quan nói đúng lắm, đây là rêu tảo xanh, loại này cực kì ưa nước, rời khỏi nước hai ngày liền sẽ chết héo.”

Tạ Cát Tường đứng dậy, nói: “Cái cuốc này là vật Hàn Lục dùng hằng ngày, cày ruộng trồng hoa cũng cần dựa vào nó, nếu trên mặt có dính rêu tảo xanh, như thế có thể suy đoán, ruộng hoa nhất định ở cạnh rìa nước.”

“Hắn dọn khỏi nhà tranh, nhưng đang là kỳ hoa nở, ước chừng sẽ dọn đến lân cận ruộng hoa,” Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thần, “Phái người đi tìm ruộng hoa, hẳn là gần đây cách không xa, đi bộ không hơn nửa canh giờ (1h).”

Vừa rồi Tạ Cát Tường chú ý tới, Hàn Lục sở dĩ định cư ở chỗ này, là bởi vì nơi này vừa vặn là vùng đất bằng, hơn nữa bốn phía cây cối cao lớn thẳng tắp, lại có một đường núi không quá gập ghềnh, thuận tiện cho người đại hoàng tử lên núi đưa đồ.

Bất quá nếu bị Trương Hữu Đức phát hiện, tự nhiên không thể ở tiếp nữa, hắn không ở nơi này, khẳng định cần dọn đến lân cận ruộng hoa, ở gần đấy canh giữ trân bảo của hắn.

Kể từ đó, ngược lại cũng không tính quá mức gian nan.

Tô Thần lập tức phái người đi ra ngoài tìm kiếm, số người còn lại liền ở tại gian nhà tranh Hàn Lục vứt đi này, nhóm lửa nướng lương khô.

Vì sợ rút dây động rừng, bọn họ không dùng bếp lửa trong nhà tranh, chỉ đơn giản nhóm đống lửa trong phòng, làm nóng bánh nướng liền dập tắt.

Tạ Cát Tường gặm bánh nướng có chút cứng, hỏi Tô Thần: “Chúng ta đều rời kinh, bên cạnh đại nhân trong kinh còn người không?”

Tô Thần thoáng dừng một chút, nhìn thoáng qua Hạ Uyển Thu mặt không biểu tình, chỉ đành tự trả lời: “Tạ thôi quan yên tâm, trong kinh để lại hơn phân nửa nhân mã.”

Tạ Cát Tường kỳ thật cũng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng thấy sắc mặt Tô Thần có dị, lập tức sinh cảnh giác, cảm thấy có chuyện không đúng.

Nàng tuy cũng không biết tình thế triều đình như thế nào, nhưng cũng biết gần đây trong kinh vô cùng khẩn trương, theo nhị hoàng tử mất tích, mạch người bên phía đại hoàng tử bắt đầu có động tác.

Vốn cho rằng hôm nay là ngày Tết trung thu, trong kinh sẽ không có việc gì, nhưng thấy phản ứng của Tô Thần, tựa hồ cũng không phải là như thế.

Tô Thần đi theo bọn họ phá án nhiều ngày, tất nhiên là biết tiểu Tạ thôi quan thông tuệ nhạy bén, chỉ một ánh mắt này của hắn, khiến cho Tạ Cát Tường nhìn ra manh mối.

“Hôm nay trong kinh có loạn?” Tạ Cát Tường đè thấp tiếng nói hỏi.

Tô Thần không dám đáp, cũng không thể đáp, chỉ có thể yên lặng liếc nhìn nàng một cái, cũng coi như là trả lời.


Tạ Cát Tường rũ đôi mắt xuống, hai ba cái đã ăn xong bánh nướng, lập tức đứng dậy vỗ vỗ vạt áo: “Chúng ta tập trung, tranh thủ hôm nay bắt Hàn Lục chạy về kinh.”

Nếu trong kinh thực sự có loạn, vậy Hàn Lục nhất định sẽ trở thành nhân chứng mấu chốt.

Tô Thần có chút ngoài ý muốn, rồi lại có chút hiểu rõ, hắn và Hạ Uyển Thu cùng nhau đứng dậy, nói: “Vâng!”

Lúc này giáo úy đi cùng đạt đến trăm người, bọn họ ấn thành nhóm mười người phân tán ở trong núi, bất quá chỉ nửa canh giờ (1h) đã tìm được ruộng hoa.

Theo rừng cây phía sau nhà tranh, vẫn luôn đi sâu vào núi, rẽ trái rẽ phải mới có thể tìm được một chỗ trong lòng núi, toàn bộ bất quá chỉ có ba bốn mẫu đất lớn nhỏ, bên cạnh vừa vặn có một suối nước.

Giáo úy âm thầm nhìn một lát, xác nhận lều tranh cạnh ruộng hoa có người, lúc này mới trở về bẩm báo.

Tạ Cát Tường hoàn toàn không rảnh lo nghỉ ngơi, đi theo mọi người cùng chạy đến bên kia.

Khi chui ra khỏi rừng, trước mắt là một biển hoa náo nhiệt ánh vào mi mắt.

Thời tiết tháng tám, Cỏ Đoạt Mạng nở rộ.

Đóa hoa mỹ lệ kiều diễm đón gió lay động, nổi bật giữa cỏ xanh như đệm giữa sơn cốc, phảng phất như thế ngoại đào nguyên.

Nhưng mọi người ở đây đều biết, đây nào phải thế ngoại đào nguyên, đây là địa ngục Diêm La đòi mạng.

Tô Thần nhìn thoáng qua Tạ Cát Tường, nói: “Lều tranh có người, không biết có phải Hàn Lục không.”

Tạ Cát Tường gật đầu, nói: “Cứ bắt trước, phải còn sống, bất quá phải cẩn thận, nhất định đừng đụng đến Cỏ Đoạt Mạng, cũng không được để bị quẹt tạo nên vết thương.”

Tô Thần gật đầu, quấn băng vải hai vòng trên cánh tay, nắm chặt trường kiếm phi thân tiến lên.

Tạ Cát Tường ngừng thở, đôi mắt nhìn chăm chú Tô Thần, căn bản không dám dời tầm mắt.

Chỉ thấy Tô Thần cẩn thận xê dịch, giây lát liền đi đến trước lều tranh, hắn ra tay như gió, một phen xốc mái nhà lều tranh, trực tiếp giá kiếm nhảy xuống trước.

Liền nghe đối diện truyền đến một tiếng kinh hô, chỉ trong chớp mắt, Tô Thần liền chế phục được người trong lều tranh, làm đối phương không dám nhúc nhích.

Đến khi Tạ Cát Tường thấy rõ gương mặt kia, tinh thần căng chặt từ sáng sớm lúc này mới được thả lỏng.

Tô Thần đè nặng trên người, không cho giãy giụa.

“Tạ thôi quan, là người này phải không?”

Tạ Cát Tường nhìn nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc gật gật đầu: “Là hắn.”