Yến Kinh Khuê Sát

Chương 156: C156: C91 - định phong ba 16




Tình hình trong điện căng thẳng lên.

Đến lúc này, tất cả mọi người ở đây cơ hồ đều nhịn không được ngừng thở.

Bọn họ cúi đầu, không dám nói thêm nửa câu, lỗ tai lại dựng thẳng lên, sợ bỏ lỡ một chữ.

Triệu Thụy rũ mắt nhìn chén trà trước mặt, tay phải đặt trên quạt sắt bên hông.

Việc hắn đem theo quạt sắt là do Thánh Thượng bút son ngự phê, mới có thể treo bên hông đi thẳng vào cung, người khác không được đãi ngộ như hắn.

Thiên Bảo đế hỏi xong, tựa hồ cũng không muốn chờ Lý Xán trả lời, lo uống ngụm trà của mình.

Yến hội hôm nay, dùng chính là trà Tước Lưỡi năm nay vừa tiến cung, hương thơm ngào ngạt, ngọt lành mát lạnh.

Hiện tại so với mấy ngày gầy yếu trước đó, khí sắc hắn hôm nay đã tốt hơn rất nhiều, đi đứng ngồi nằm đều không cần người hầu hạ, nếu không biết sâu xa, sẽ cho rằng hắn đã lành bệnh.

Nhưng Lý Xán lại cái gì cũng biết.

Nghe Thiên Bảo đế hỏi hắn, hắn liền thong thả ung dung buông đũa, chỉnh chỉnh vạt áo có chút loạn.

“Phụ hoàng,” Lý Xán tao nhã nói, “Nhi tử đều nghe phụ hoàng.”

Thiên Bảo đế buông chén trà, ngước mắt nhìn hắn.

Dưới ánh đèn, tên "trưởng tử" kỳ thật chỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi mang khuôn mặt đạm nhiên, đôi mắt giống như đúc đôi mắt hắn đang bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt có hào quang khiếp người.

Trong lòng Thiên Bảo đế thở dài, biết hết thảy đều đã không thể vãn hồi.

“Xán nhi, ngươi thật sự lấy trẫm làm đầu?” Thiên Bảo đế lại hỏi.

Lý Xán khom người: “Phụ hoàng là trời, nhi thần tự nhiên cẩn tuân thánh dụ phụ hoàng.”

Thiên Bảo đế lại cười.

Hắn ngày thường tuy cũng luôn nói cười vui vẻ, nhưng trong trường hợp như vậy, lại rất ít phần bình dị gần gũi như thế.

Đại hoàng tử Lý Xán trả lời tựa hồ hết sức khôi hài, chọc cho tâm tình hắn vui sướng.

“Đại Tề từ xưa căn bản đã lấy lập đích lập trưởng,” ánh mắt Thiên Bảo đế đồng loạt đảo qua mặt triều thần, “Có đích lập đích, không đích lập trưởng, đây là tổ chế.”

Thiên Bảo đế nhàn nhạt nói: “Nếu Khương ái khanh nói trẫm nên lấy quốc gia làm trọng, lập trữ trước, đây là Tết trung thu, thật ra cũng là thời cơ tốt.”

“Trẫm cho rằng, nên lập Lý Hi con vợ cả Minh Đức Hoàng Hậu làm Thái Tử.”

Lời này vừa nói ra, trong lòng triều thần chấn động kịch liệt.

Hôm nay vì sao Khương Kỳ nháo ra việc này? Còn Lý Xán vì sao bình tĩnh thong dong, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.


Nhị hoàng tử mất tích mấy ngày, sinh tử chưa biết; Thánh Thượng bệnh nặng, triền miên trên giường bệnh nhiều ngày, tuy rằng nói như vậy thực tàn nhẫn, nhưng hiện tại đối với Lý Xán mà nói, xác thật là thời cơ tốt nhất.

Thiên Bảo đế nói như thế xong, tựa hồ còn có chút chưa thỏa mãn, ánh mắt hắn đảo qua người vài vị các thần: “Không biết ý chư vị ái khanh như thế nào?”

Vài vị các lão cùng lục bộ thượng thư, Đại Lý Tự Khanh, đôn đốc ngự sử đồng loạt đứng dậy, mặt hướng lên Thiên Bảo đế quỳ xuống.

Bọn họ đều rũ mắt lặng im, không một ai dám nhìn thẳng thiên nhan.

Thiên Bảo đế cũng không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tiêu Bác Viễn.

Thủ phụ Tiêu Bác Viễn khom lưng hành lễ, khấu đầu Thiên Bảo đế, mới nói: “Thần cẩn tuân thánh dụ.”

Hắn thực dứt khoát, thái độ cũng thực trong sáng, xem lời Thiên Bảo đế như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Hoàng Thượng nói cái gì thì là cái đấy.

Mặt Thiên Bảo đế hòa hoãn một ít.

Ngay vào giờ phút này, Khương Kỳ lại giãy giụa mở miệng: “Thánh Thượng, thần cũng biết Đại Tề từ xưa đã lấy lập đích là điều tiên quyết, nhưng mà……”

Lời hắn nói còn chưa ra khỏi miệng, Tiêu Bác Viễn liền lạnh lùng mở miệng: “Khương Thượng thư, nhưng mà cái gì? Con vợ cả còn đó, không có quy định nào vòng qua con vợ cả lập trưởng tử.”

“Khương Thượng thư, ngươi là muốn khiến Thánh Thượng vi phạm tổ chế?”

Tiêu Bác Viễn tuổi trẻ tài cao, một đường nương theo Thiên Bảo đế, ở cạnh Thiên Bảo đế, là trung thần tâm phúc của Thiên Bảo đế.

Có hắn tại nội các, Thiên Bảo đế rất yên tâm, các vị các thần khác rốt cuộc nghĩ như thế nào, thì lại khác.

Tới giai đoạn mấu chốt, triều đình Thiên Bảo triều luôn luôn an bình lập tức rối loạn.

Sau khi Tiêu Bác Viễn mở miệng, một các thần hơi trẻ khác cũng mở miệng theo: “Khương Thượng thư, lời nói cũng không thể nói bậy, xúi giục hoàng thân quốc thích chính là tội lớn.”

Khương Kỳ bị hai người bọn họ nói đến một câu cũng nói không nên lời.

Trước đó bất quá hắn chỉ nương theo men say, hiện tại rượu tỉnh một nửa, lại bị Thiên Bảo đế đánh thẳng mặt, càng không biết phải thế nào cho xong việc.

Khương Kỳ theo bản năng nhìn về phía Lý Xán ngồi ở một bên, chỉ cười không nói.

Trong đại điện Thái Cực Điện loạn thành như vậy, vị đại điện hạ th@n ở tâm bão vẫn đạm nhiên không sợ, tựa hồ chuyện bọn họ đang nói hoàn toàn không can hệ gì đến hắn.

Khương Kỳ bất quá chỉ lặng lẽ liếc nhìn Lý Xán một cái, đã bị các thần trẻ tuổi kia bắt lấy nhược điểm, lập tức công kích: “Khương Thượng thư, thủ phụ đại nhân hỏi ngươi, ngươi nhìn đại điện hạ làm chi, chẳng lẽ đại điện hạ còn có thể trả lời thay ngươi?”

Lời này rất sắc bén.

Khương Kỳ ngày thường tự cho là lão thần, đối với các thần trẻ tuổi cũng không nịnh nọt, các thần trẻ tuổi này ngày thường im hơi lặng tiếng, không ngờ cư nhiên là một tảng đá cứng.

Hắn há miệng th ở dốc, nổi giận gầm lên một tiếng: “Ngươi!”


Các thần trẻ tuổi lại nói: “Ta cái gì mà ta?”

Một trung thu cung yến yên lành, tự dưng làm như chợ bán thức ăn, ngay cả người trong đại điện cũng ngươi tới ta đi, ồn ào đến long trời lở đất.

Bất quá đứng bên phía đại hoàng tử, bây giờ chỉ có một mình Khương Kỳ, bất quá chẳng bao lâu sau, hắn lại sắp sửa bại trận.

Hắn đứng trong đại điện, đôi mắt đỏ bừng, thở phì phò nói: “Các ngươi!”

Đúng lúc này, Lý Xán nhẹ giọng mở miệng: “Khương Thượng thư, cũng không cần kích động như thế, hiện giờ nhị hoàng đệ hành tung không rõ, tất nhiên lòng mọi người sẽ nóng như lửa đốt, nói chuyện khó tránh khỏi có chút khó nghe.”

Hắn ngược lại rất trực tiếp, nói thẳng tin tức nhị hoàng tử Lý Hi mất tích ra ngoài.

Bên này hắn vừa mở miệng, lập tức giống như ném thịt xương cho chó, ngay sau đó, thứ phụ Trương Thừa Trạch liền chắp tay nói: “Thánh Thượng vạn an, nếu cứ chần chừ không lập trữ quân, vận nước sẽ không ổn, quốc thể sẽ khó khăn, xin Thánh Thượng suy xét, chớ nên xử trí theo cảm tính.”

Trương Thừa Trạch là lão thần hai triều, khi còn trẻ phụ tá tiên đế, lại là trọng thần của Thiên Bảo đế, hắn đứng ra nói chuyện, các triều thần khác, thậm chí ngay cả thủ phụ Tiêu Bác Viễn đều không mở miệng.

Thái độ Trương Thừa Trạch vô cùng thành khẩn, hắn quỳ lạy trên mặt đất, tư thái còn thấp hơn bất luận kẻ nào.

“Thánh Thượng, nhị điện hạ mất tích, lão thần cũng thực đau lòng, nhưng cũng không thể khăng khăng chờ đợi trong vô vọng,” Trương Thừa Trạch thực thành khẩn, “Vận nước luôn phải có người kế thừa.”

Thiên Bảo đế rũ mắt, không nhiều lời, hắn tựa như đang suy xét lời Trương Thừa Trạch nói.

Ngay sau đó, một các thần khác, cùng với vài vị thượng thư, thị lang cùng trọng thần, cũng mở miệng khẩn cầu Thiên Bảo đế sửa lập trưởng.

Trong lúc nhất thời, lời thỉnh lập đại hoàng tử Lý Xán làm Thái Tử, trên đại điện hết đợt này đến đợt khác, không dứt bên tai.

Chờ bọn họ đều nói xong, Thiên Bảo đế cũng nghe xong, mới nói với Lý Xán: “Xán nhi, ngươi lợi hại hơn phụ thân ngươi.”

Nhiều năm trôi qua, hắn đột nhiên đề cập đến Trung vương lúc trước đã bị phế làm thứ dân, khiến mọi người trong khoảng thời gian ngắn không phục hồi lại tinh thần.

Thiên Bảo đế nhìn thẳng khuôn mặt Lý Xán, thấy hắn dần dần lạnh mặt, lại cười.

“Ngươi thông minh hơn hắn, cũng nhẫn nại hơn hắn, hai mươi mùa đông qua đi ngươi đều nhịn, trẫm ngược lại có chút bội phục ngươi.”

Lời này nhìn như đang khen hắn, nhưng thâm ý trong đó lại khiến người sởn tóc gáy.

Lý Xán ngồi thẳng người, cũng bình tĩnh nhìn lại Thiên Bảo đế.

“Đa tạ phụ hoàng khen,” Lý Xán nói, “Chỉ là nhi tử không hiểu, nhi tử rốt cuộc có chỗ nào không tốt?”

Hắn cũng không phải là con ruột Thiên Bảo đế, việc này không người nào không biết không người nào không hiểu, nhưng rốt cuộc hắn cũng là huyết mạch thiên gia, đã từng cách đế vị chỉ có một bước.

Hắn tự giác mình cần cù hơn nhị hoàng tử, cũng cố gắng hơn hắn ta, năm đó khi ở thượng thư phòng, việc học của hắn luôn là tốt nhất, từ thái phó đến tiến sĩ người nào cũng khen ngợi.

Nhưng chung quy hắn vẫn kém chỗ thân phận, sau khi thành thân ra cung khai phủ, chỉ có thể nhàn rỗi ở nhà, làm một hoàng tử nhàn tản.

20 năm khốn cảnh, hắn chịu đựng quá thống khổ.

Thiên Bảo đế cũng không ngoài ý muốn hắn sẽ hỏi như thế.

Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng thở dài:

“Thiên Bảo năm thứ ba, ngươi nhược quán hai mươi, ra cung khai phủ.”

Lý Xán không nói gì, an tĩnh nghe hắn nói.

Các triều thần vừa mới khắc khẩu kịch liệt cũng đều an tĩnh lại, nghe âm thanh có vẻ tức giận của Thiên Bảo đế vang lên.

“Lúc ấy ngươi đã hai mươi tuổi, mà Hi nhi mới vừa sinh ra, vẫn nằm trong tã lót, tuy rằng trải qua Trung vương mưu nghịch, nhưng ngươi bất quá chỉ là một thiếu niên, trẫm kỳ thật muốn học hỏi kinh nghiệm từ ngươi.”

“Chỉ là……” giọng nói Thiên Bảo đế dần dần lạnh nhạt, “Chỉ là ngươi vừa mới thành thân, liền sai thuộc hạ hại một gia đình, đoạt nhi tử nhà người ta vào phủ, lại đưa mẫu thân muội muội vào thanh lâu.”

Lý Xán ngây ngẩn cả người.

Năm đó hắn làm như thế, là bởi vì……

Thiên Bảo đế không cho hắn cơ hội phản bác, nói thẳng: “Chuyện năm đó, ngươi quanh co lòng vòng tiết lộ với trẫm, làm trẫm cho rằng ngươi yêu thích nam sắc ăn chơi trác táng không kềm chế được, nhưng ngươi có nghĩ tới không, chỉ dựa vào tư dục của bản thân, liền làm hại bá tánh cửa nát nhà tan, một nhà thê ly tử tán, là có đúng hay không?”

Lý Xán muốn nói việc này có cái gì không đúng?

Hắn là hậu duệ quý tộc, là hoàng tử long tôn, tất nhiên là muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn như thế nào sẽ như thế đó.

Đối với Lý gia mà nói, nơi nào có đúng và sai để phân chia?

Nhưng Thiên Bảo đế lắc lắc đầu.

“Trẫm biết ngươi nghĩ như thế nào, cho nên ngươi chỉ có thể nhàn rỗi ở nhà, cho nên ngươi không thể trở thành trữ quân.”

“Đúng, Lý thị lấy được thiên hạ trên lưng ngựa, bình định Trung Nguyên, thống nhất tứ hải, dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử, Lý thị tựa thiên mệnh sở quy*, thừa kế vinh sủng.”

*thiên mệnh sở quy: thuận theo ý trời

“Nhưng ngươi cũng đừng quên, chống đỡ vận nước Đại Tề, nói đến cùng vẫn là bá tánh.”

Giọng nói Thiên Bảo đế mỏng manh, chưa bao giờ quát lớn, nhưng chính là nhẹ giọng nói nhỏ như vậy, càng làm người sùng kính hắn từ đáy lòng.

Từ khi hắn mở miệng, vài triều thần trước đó đứng về phía Lý Xán đều hổ thẹn cúi đầu.

Thiên Bảo đế chưa lại nhìn bọn họ, chỉ bình tĩnh nhìn Lý Xán.

Thiên Bảo đế nói: “Ngươi làm người không có lương tâm, làm vua không có nhân tâm, tổn hại mạng người, tính tình lương bạc, ngươi nói, trẫm vì sao phải để đó không dùng ngươi?”

“Chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy, bản thân mình có thể làm trữ quân?”

Lý Xán nghe đến đó, chẳng những không suy sụp tinh thần, lại cười lạnh ra tiếng.


“Các triều đại Lý thị thay đổi, lại có được mấy quân vương nhân từ? Thiên gia phiên gia, bất quá cũng là đạp lên xương trắng mà đi, phụ hoàng, ngươi thì có tốt hơn ta bao nhiêu?”

Thiên Bảo đế nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: “Ngươi thật sự muốn ngỗ nghịch phạm thượng?”

Lời kia vừa thốt ra, trong đại điện đột nhiên yên tĩnh.

Lý Xán lại cười.

Hắn kỳ thật rất giống Thiên Bảo đế, thêm phần tuổi xấp xỉ, nhìn qua giống như cha con ruột thịt.

Cười lên như thế, dường như là có nét tao nhã trên người Thiên Bảo đế, chỉ là đáy mắt hắn không có ấm áp, ánh mắt lạnh nhạt, thần thái lãnh đạm, làm người vô cớ sợ hãi từ đáy lòng.

Lý Xán nói: “Nếu cái gì phụ hoàng cũng đều biết, lại làm Hồng Môn Yến này làm gì?”

Thiên Bảo đế thở dài nói: “Vì cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc…… Ngươi cũng đã gọi trẫm phụ hoàng hai mươi mấy năm.”

Lý Xán nhấp nhấp môi, chỉ giơ chén rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Ngay sau đó, hắn giơ tay lên cao, hung hăng ném mạnh ly lưu li trên mặt đất.

Xoảng.

Tiếng ly lưu li vỡ vụn vang vọng trong đại điện, làm lòng người phát lạnh.

Theo ly vỡ, một đội toàn bộ võ trang cấm vệ nhanh chóng xuất hiện trước đại điện.

Bọn họ tay cầm quân đao, đứng trang nghiêm ngoài cửa cung.

Triệu Thụy phi thân lên, thẳng tắp đứng trước người Thiên Bảo đế, miệng gầm lên: “Hộ giá!”

Trong nháy mắt, một đội tinh binh khác nhanh chóng từ thiên điện đi ra, bao quanh Thiên Bảo đế.

Triệu Thụy rút trường kiếm đã sớm đặt dưới ngự án, cầm kiếm mà đứng, khuôn mặt lạnh lẽo: “Đại hoàng tử dĩ hạ phạm thượng, mưu nghịch bất kính, đại nghịch bất đạo, giết!”

Lý Xán lười biếng đứng dậy, tươi cười định liệu trước.

“Phụ hoàng a, ngươi cho rằng ta chỉ có chút người này sao?”

Tiếng nói hắn rơi xuống, tiếng động binh khí vang vọng bốn phía.

Toàn bộ bên ngoài Thái Cực Điện, trong Trường Tín Cung, tựa hồ cũng bị người ngoài xâm nhập, tiếng chém giết không dứt bên tai.

Lý Xán chậm rãi đứng dậy, chỉnh chỉnh vạt áo, sau đó liền thủ thế với phản quân ngoài điện.

Làm xong hết thảy, hắn mới ngẩng đầu, xuyên qua đám người nhìn về phía Thiên Bảo đế: “Chỉ có thử một lần, mới biết ta rốt cuộc có thể làm vua hay không!”

Dứt lời, tiếng chém giết vang lên.

Huyết quang nhuộm thấm, kêu r3n không dứt, ánh nắng chiều phía chân trời đỏ như máu, tà dương thưa thớt.

Một ngày Tết trung thu tốt đẹp.