Nói thật, trước kia khi gặp được những việc kì lạ ở Chúc gia, Tạ Cát Tường cũng chưa từng nghĩ theo hướng linh dị quỷ ma, gặp được chuyện Tô Hồng Tảo lại càng không thể.
Tâm địa Tô Hồng Tảo, so với quỷ ma gì đó càng đen hơn, càng sâu hơn.
Dạng hán tử liếm máu trên vết đao như Tiền Lão Bát, tự nhiên cũng không có khả năng sợ mấy thứ quỷ ma.
Nếu thật sự có, tìm hắn đòi mạng còn không biết có bao nhiêu.
Nhưng khi nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Tiền Lão Bát cũng nhịn không được run lập cập.
Hắn thấy Triệu Thụy vẫn lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt thậm chí có chút khinh thường, liền lập tức nói: "Đại nhân, ta không nói bậy."
Hắn hô một tiếng, lại lập tức hạ giọng: "Không riêng gì đàn em ta nhìn thấy, ngay cả vệ binh Hộ Thành Tư cũng nhìn thấy, trở về còn tìm riêng đại sư xin cách giải quyết."
Hộ Thành Tư cả ngày đều đối phó với các loại chuyện nhà vụn vặt, trường hợp nào cũng gặp qua, nhà phía Đông mất gà, nhà phía Tây hỏng dưa, chuyện vụn vặt không đáng quan tâm nào cũng có thể đến tay.
Nhưng bọn hắn cũng không chỉ xử lý mấy việc nhỏ đó, giết người phóng hỏa, trộm cắp lừa gạt, đều do Hộ Thành Tư giám thị.
Thấy được nhiều chuyện, thấy người chết oan cũng nhiều, có vài giáo úy liền rất nghi thần nghi quỷ, gặp được loại việc này, cách giải quyết như vậy cũng không hiếm lạ.
Triệu Thụy lại không có thời gian nghe cách xử lý gì đó, hắn nói: "Nói trọng điểm."
Tiền Lão Bát lập tức ho khan một tiếng, nói: "Nữ nhân kia thật sự quỷ dị, tiểu nhân tự mình gặp nàng, bàn bạc xong, nàng liền tự mình rời đi."
"Tên đàn em đi theo nàng nói, nàng không đi tìm khách điếm trên đường để ở tạm, rẽ trái rẽ phải ở Trường Nhạc phường liền mất bóng dáng."
Tô Hồng Tảo rốt cuộc không phải nữ nhân bình thường, bị người theo dõi chắc chắn nàng có thể nhận ra, tự nhiên muốn cắt đuôi đàn em thủ hạ của Tiền Lão Bát.
Tiền Lão Bát giới thiệu ngay sau đó: "Chỗ Trường Nhạc phường kia của bọn ta, khẳng định kém rực rỡ hơn trên phố Khánh Lân, tiểu nương tử cũng không nhiều bằng phố Khánh Lân, nhưng thắng ở chỗ an tĩnh tiện lợi, không náo nhiệt như vậy."
Hình dung này...... Tạ Cát Tường nghe xong cũng phải ngượng ngùng.
Triệu Thụy lại hừ lạnh một tiếng.
Tiền Lão Bát dừng một chút, không cảm thấy nói như vậy có cái gì không đúng, bất quá vẫn nói: "Tên đàn em trở về nói cùng tiểu nhân không thấy người, tiểu nhân cũng không quanh quẩn trong lòng, dù sao tiền đặt cọc nàng cũng đã đưa, nàng không muốn dẫn đường nữa, vậy lão tử cũng có thể bán cho người khác, chẳng lẽ sợ nàng chơi đểu."
Tiền Lão Bát một lát nói tiểu nhân một lát nói lão tử, thái độ cung kính thật sự cũng duy trì không được bao lâu, càng nói nhiều càng dong dài.
Trường Nhạc phường...... Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, đại khái đều hiểu được, nơi này khẳng định Tô Hồng Tảo có người quen, trước kia quen biết ở thanh lâu, xem chừng đi hỏi thăm nơi nào có chỗ ở, thuận tiện cắt đuôi người theo dõi.
Tiền Lão Bát thật cẩn thận nhìn thoáng qua Triệu Thụy, tiếp tục nói: "Lần này liền đến ngày mười tám kia, tiểu nhân nhớ ngày đó tiểu nhân dậy thật sự sớm, khi mở mắt trời bên ngoài còn chưa sáng, vốn dĩ muốn xoay người ngủ tiếp lát nữa, kết quả bên ngoài liền có đàn em lại đập cửa."
Tiền Lão Bát luôn ngủ ngày đêm mới ra mặt, sáng sớm rời giường cứ như lấy mạng hắn.
Quả nhiên Tiền Lão Bát nói: "Con mẹ nó, lúc ấy ta thiếu chút nữa muốn đánh chết hắn, kết quả vừa mở cửa ra, hắn liền ở kia gào khóc, nói là gặp quỷ."
Tiền Lão Bát cũng học Triệu Thụy hừ lạnh: "Lão tử đời này cái gì đều gặp qua, nơi nào sẽ sợ quỷ?"
Nói thống khoái như vậy xong, Tiền Lão Bát lập tức lại sợ.
Hắn nói: "Tiểu nhân đi theo tên đàn em ra khỏi nhà, một đường bước tới đầu hẻm, cho tới đầu hẻm, xa xa đã nhìn thấy một nữ tử nằm ngã trên mặt đất, nằm như vậy, xác thật không khác ác quỷ."
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày.
"Là Tô Hồng Tảo? Khi ngươi nhìn thấy nàng đã chết?"
Đây là sau khi Tiền Lão Bát tiến vào nhã thất, Tạ Cát Tường lần đầu mở miệng.
Nhưng Tiền Lão Bát lăn lộn lâu cũng biết nhìn người, hắn không hề liếc mắt về phía Tạ Cát Tường, nhưng nói chuyện lại đặc biệt cung kính: "Vị đại nhân này nói đúng, khi tiểu nhân đuổi tới người đã cứng, như một cương thi dựa ngồi trong một góc ở đầu hẻm, trên mặt trên người đều là máu."
Máu?
Tạ Cát Tường thoáng tưởng tượng, hỏi: "Thạch tín?"
Người trúng độc thạch tín, thất khiếu thường đổ máu, tử trạng thê thảm.
Tiền Lão Bát nói: "Đại nhân, tiểu nhân từng thấy người trúng độc thạch tín có dạng gì, tuy rằng đều là thất khiếu đổ máu, nhưng cũng không như nàng ta, đầy đầu đầy cổ đều là máu, cảm giác mỗi một chỗ trên người đều có thể chảy máu."
Chuyến này bọn họ không tiện tìm Hộ Thành Tư, cũng không thể trực tiếp lấy hồ sơ Hộ Thành Tư, liền chỉ có thể hỏi Tiền Lão Bát: "Ngươi có thể tính ra được nàng chết khi nào không?"
Tiền Lão Bát thật đúng là có thể.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Nàng hẳn là nửa đêm đã chết, không dối gạt đại nhân, tiểu nhân tuy rằng không phải dạng người đứng đắn gì, nhưng ngõ Kỳ Tượng có rất nhiều người đều không nhà để về, nếu tới ngõ Kỳ Tượng, kêu ta một tiếng đại ca, ta phải che chở bọn họ, ban đêm giờ Tý sẽ có một lần tuần tra."
Có người xác thật không chỗ để đi, sống ở ngõ Kỳ Tượng, mỗi tháng phải trả chút "Tiền thuê" cho Tiền Lão Bát, Tiền Lão Bát người này thật biết làm việc, buổi tối liền an bài đàn em tuần tra, cũng bảo hộ những người sống tại ngõ Kỳ Tượng.
Lúc tuần tra nửa đêm, Tô Hồng Tảo không ở nơi đó, sáng sớm lại đột nhiên xuất hiện, nhất định là vào lúc tranh sáng tranh tối, Tô Hồng Tảo đã tới ngõ Kỳ Tượng.
Tiền Lão Bát thường xuyên giao tiếp cùng Hộ Thành Tư, quan gia muốn hỏi cái gì hắn cũng đều rõ ràng, tự mình chủ động nói: "Lúc ấy cả người nữ nhân kia đều là máu, khẳng định đã chết vài canh giờ, thân thể cứng đờ, tên đàn em lục lọi đồ đạc trên người nàng cũng rất mất công."
Tiền Lão Bát ý thức được mình đang nói lỡ miệng, lập tức nói: "Nhưng trên mặt nàng đều là máu, trên tay cũng một mảnh đỏ bừng, cả người bày ra tư thế rất vặn vẹo, trước khi chết khẳng định giãy giụa vô cùng kịch liệt, hơn nữa......"
"Hơn nữa biểu tình nàng đặc biệt dữ tợn, có một loại oán hận chết không nhắm mắt, đôi mắt mở rất lớn, nhìn trừng trừng về phía trước."
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Khi ánh nắng lờ mờ, trắng đen luân phiên, ngày đêm luân chuyển.
Một nữ tử cả người đầy máu, dữ tợn ngã ngồi vào cửa, không phải quỷ còn có thể là cái gì?
"Nàng giống như đang sợ cái gì, cho dù có giãy giụa, cũng trốn chặt trong một góc," Tiền Lão Bát cũng có chút nghĩ mà sợ, "Tiền Lão Bát ta cũng coi như từng trải việc đời, có cách chết nào chưa từng thấy, ta cho người thử, nàng không phải trúng thạch tín, cũng tựa như không có trúng độc, rốt cuộc vì sao có thể chết thành dáng vẻ kia, ta cũng không biết."
Người không phải trúng độc chết, Tiền Lão Bát mới dám giao nàng cho Hộ Thành Tư.
Triệu Thụy nghĩ nghĩ, nói: "Bạc các ngươi trộm đâu? Không có khả năng xài hết rồi chứ?"
Tiền Lão Bát người này có chút kỳ quái.
Thoạt nhìn rất thô cuồng, tùy tiện, trên thực tế cẩn thận dị thường, tuyệt đối không có khả năng thiếu cảnh giác với tử trạng kỳ quái của Tô Hồng Tảo.
Tiền Lão Bát vừa mới cho rằng mình đã lấp liếm được, hiện tại vừa nghe Triệu Thụy nói, không khỏi cười khổ: "Chuyến này, ngay cả tiền vất vả cũng chưa kiếm về được, còn phải tốn bạc hạ táng nàng."
Triệu Thụy liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
Tiền Lão Bát lại sớm có chuẩn bị.
Tựa hồ như từ lúc bị mời đến đây hắn đã đoán được vì chuyện gì, cho nên đem theo hầu bao Tô Hồng Tảo vẫn luôn mang theo trên người đến, đồ vật bên trong dường như không ít.
Hắn lấy từ lòng ngực ra, vỗ vỗ bề mặt không hề có tí bụi nào, sau đó cung cung kính kính đặt lên bàn.
"Đại nhân, đều ở chỗ này, tiểu nhân có thể lấy danh dự nhiều năm ra đảm bảo, không thiếu món nào."
Tiền công đàn em vẫn là hắn ứng ra, Tiền Lão Bát nghĩ như vậy, không khỏi xụ mặt.
Nữ nhân này thật là Tang Môn tinh, bận rộn một chuyến, một đồng không kiếm được, còn tốn thêm không ít.
Triệu Thụy cho Triệu Hòa Trạch tiến lên, lấy đồ vật bên trong hầu bao ra từng cái một.
Tiền trên người Tô Hồng Tảo cũng không ít.
Bên trong có hai tấm ngân phiếu cuộn trong hộp phấn mặt, một tấm trăm lượng, hai tấm được hai trăm lượng.
Xem ấn ký trên mặt, là ấn ký hiệu bạc An Hưng lớn nhất Đại Tề.
Bản hiệu An Hưng ở Đại Tề có hơn trăm chi nhánh, ngân phiếu đều có thể đổi được khắp nơi ở Đại Tề, là loại ngân phiếu thông dụng nhất.
Trừ cái này ra, còn phấn mặt, hương bạc hà và các đồ vật khác, không phải thực đáng giá.
Lấy mọi thứ ra hết, trong hầu bao còn có túi tiền, bên trong chứa mấy lượng bạc vụn, hẳn là để tiện tiêu dùng.
Xem xong từng món đồ, dư lại còn lại là một trái táo gỗ.
Táo gỗ này rất nhỏ, cũng không phải đặc biệt tinh xảo, điêu khắc đặc biệt có lệ, nhưng chỉ cần xem một cái, liền biết chủ nhân rất yêu quý.
Đây là trái táo đỏ* tinh tế nhỏ xinh.
*táo đỏ theo từ Hán Việt là Hồng Tảo
Tên của Tô Hồng Tảo cũng chính là Tô Hồng Tảo, đây là tên cha mẹ đặt cho nàng, chỉ có Nghi Loan Tư, Hộ Thành Tư và Nguyễn Đại biết, khách bên ngoài đều chỉ kêu nàng Hồng Uyên.
Trái táo gỗ này, hẳn là vật cũ của nàng, nhiều năm như vậy vẫn luôn mang theo bên người, bảo dưỡng thật sự cẩn thận.
Cuối cùng bày ở một bên chính là đôi hoa tai hồng bảo thạch được khảm hồ lô vàng.
Hồ lô vàng phía dưới hồng bảo thạch có kích cỡ như hạt đậu, dây leo chung quanh lấp lánh động lòng người.
Thật xinh đẹp, cũng thực quý báu.
Đối với đôi hoa tai hồ lô vàng này, Tạ Cát Tường không biết như thế nào, thế nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Nàng mang bao tay, đặt đôi hoa tai này ở trước mặt, cẩn thận lật xem.
Hoa tai thực tinh xảo, vừa thấy liền biết được làm từ tay danh gia, nhất định không phải vật tầm thường. Đặc biệt là tài nghệ khảm dây quấn quanh hồ lô, mỗi một sợi dây quấn quanh hồ lô, lúc sáng lúc tối, vừa thật vừa giả.
Tạ Cát Tường lật qua lật lại, dưới góc đáy hồ lô, nhìn thấy một chữ.
Không, phải nói hai cái hồ lô mỗi bên một chữ, một cái có khắc chữ Hồng, một cái lại khắc chữ Uyên, rõ ràng là hoa danh của Tô Hồng Tảo.
Tạ Cát Tường bày hai chữ kia ra cho Triệu Thụy xem: "Hoa tai này, có thể coi như hai mươi lượng bạc."
Hồ lô được chạm rỗng, cũng không nặng, nhưng vì người làm tài nghệ xuất chúng, hồng bảo thạch được khảm vừa lớn lại vừa tròn, cho nên có thể bán được giá cao.
Tạ Cát Tường xoay qua xoay lại nhìn nhìn, cuối cùng cũng không thấy manh mối khác, chỉ nói: "Nàng mang ở trên người, hẳn là muốn về sau đổi ra tiền."
Triệu Thụy gật gật đầu, lệnh Triệu Hòa Trạch dọn hầu bao, sau đó nhìn hắn xua xua tay.
Hắn không nói nhưng Triệu Hòa Trạch cũng hiểu ý.
Hắn trực tiếp lấy từ lòng ngực ra một khối bạc vụn, trực tiếp đưa cho Tiền Lão Bát: "Tiền lão đại, tiền công cho đàn em của ngươi, đã đủ chưa?"
Tiền Lão Bát không nghĩ tới Triệu Thụy rất biết điều, lập tức cao hứng lên: "Đại nhân tốn kém rồi, đại nhân thật là hảo tâm."
Triệu Thụy dùng khăn lau khô tay, lại giục Tạ cát tường uống một chén trà, đợi cho thấm giọng, mới nói: "Tiền lão đại, không ngại đưa bản quan đi bãi tha ma nhìn xem chứ?"
Mặt Tiền Lão Bát lập tức liền căng cứng.
Quỷ náo loạn ở bãi tha ma hai ngày, hiện tại không có bất kỳ kẻ nào dám đi: "Đại nhân thật sự muốn đi?"
Triệu Thụy lạnh giọng cười: "Đời này bản quan chưa từng gặp quỷ, không ngại tìm hiểu một chút."
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, là nó ác, hay là ta tàn nhẫn."
Tiền Lão Bát: "......"
Ngài tàn nhẫn, ngài quả thật tàn nhẫn.
Quỷ cũng phải bị dọa khóc.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***