Yến Kinh Khuê Sát

Chương 10: Lời Từ Bi 10





Một chữ đánh bạc này, vừa nghe cũng thấy bình thường, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa, sẽ làm rùng mình, sởn tóc gáy hết toàn thân.
Tô Hồng Tảo chỉ bằng một câu này, trực tiếp khiến cho người nghe liên hệ tình cảnh nàng hiện giờ với hoàn cảnh bi thương ngày trước.
“Khi đó ta mới có mười mấy tuổi, cũng tương đương tuổi tác phu quân lúc đó, đối với chuyện đã xảy ra lúc ấy, kỳ thật ta nhớ cũng không còn rõ ràng,” Tô Hồng Tảo rũ đôi mắt xuống, “Ta không biết là phụ thân ta tự mình chủ động đi đánh bạc, hay là có người dụ dỗ hắn ngã vào vực sâu, tóm lại, cũng không đến hai tháng, ta liền cửa nát nhà tan.”
Chỗ đáng sợ của đánh bạc, hiện rõ tại chỗ này.
“Lúc ấy phụ thân chỉ đánh bạc ở một sòng bạc, trên đường tới hẻm Hương Cần này các quan gia có nhìn thấy không, có một sòng bạc tên Cung Hưng.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Thật có thấy bảng hiệu.”
Âm thanh Tô Hồng Tảo dần dần bình đạm, phảng phất như mọi đau khổ vốn có đều đã tiêu tán.
“Lúc ấy phụ thân ta thiếu sòng bạc kia 500 lượng, nhà ta buôn bán nhỏ, nơi nào kiếm ra được nhiều bạc như vậy, bán tiệm bánh bao, cũng còn thiếu gần 300 lượng, căn bản không có khả năng trả toàn bộ.”
“Vì cha ta vẫn luôn bị nhốt ở sòng bạc Cung Hưng, nương ta vài lần đi qua đó chuộc người cũng chưa được nhìn thấy mặt, chờ đến khi hơn một trăm lượng tiền bán cửa tiện kia cũng lăn lộn hầu như không còn, người sòng bạc Cung Hưng mới đến bắt nương ta, ca ca ta còn có ta.”
Tạ Cát Tường thấy biểu tình nàng tuy rằng lãnh đạm, nhưng tay cầm chén trà không ngừng run rẩy, liền cẩn thận nhận lấy chén trà, để nàng tự mình nói tỉ mỉ.
Tô Hồng Tảo ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”
“Bởi vì đã qua 20 năm, người tới người đi ở hẻm Ngô Đồng, đại để cũng không còn ai nhớ rõ, năm đó cả nhà tiệm bánh bao Tô Ký đều rất đẹp, diện mạo ta giống cha mẹ, ca ca ta tự nhiên cũng vậy.”
Nàng vừa nói như vậy, Tạ Cát Tường đại khái đã hiểu rõ, thực hiển nhiên sòng bạc Cung Hưng nhìn trúng người cả nhà bọn họ.
500 lượng nợ cờ bạc không trả nổi, cả nhà bọn họ chỉ có thể bị bắt đến sòng bạc, gặp phải loại vận mệnh nào, nhìn xem đèn lồng đỏ bên ngoài Tô trạch cũng biết.
Tô Hồng Tảo nói tới đây, nhịn không được cúi đầu xoa xoa nước mắt.
“Chuyện kia xảy ra năm ta mười tuổi, ca ca ta cũng đã mười lăm, là thiếu niên lang anh tuấn nhất hẻm Ngô Đồng lúc ấy, cô nương nhà ai thấy hắn đều phải mặt đỏ.


Nhưng tất cả đều bị hủy hoại bởi gương mặt này của cả nhà chúng ta…… nhị đương gia sòng bạc Cung Hưng, khi đi ngang qua hẻm Ngô Đồng, liếc mắt một cái nhìn trúng ca ca ta.”
Tạ Cát Tường đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe được lời này, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, lại thấy hắn gật gật đầu với mình.
Tô Hồng Tảo còn đang tiếp tục nói: “Sòng bạc Cung Hưng là sòng bạc lớn nhất Yến Kinh, có thể kinh doanh sòng bạc dưới chân thiên tử, nhất định không phải người thường, một nhà chúng ta sau khi bị bắt vào sòng bạc, ca ca ta đã bị dẫn đi mất, mẫu thân ta trực tiếp bị đưa vào Hồng Chiêu Lâu.”
“Đại khái bởi vì tuổi ta quá nhỏ, hoặc có thể do ca ca…… bảo vệ ta, bởi vậy ta không vào Hồng Chiêu Lâu cùng nương ta, ngược lại được giữ tại sòng bạc, được một lão đào kép dạy xướng khúc, học được một hai năm, ta liền ở lầu hai sòng bạc xướng khúc cho người ta nghe.”
Nói cách khác, năm đó nàng mới mười hai tuổi.
Nghĩ đến đây, Tạ Cát Tường lập tức hiểu được: “Cho nên, Nguyễn Đại đi sòng bạc không phải vì đánh bạc, hắn là vì……”
Tô Hồng Tảo cười khổ ra tiếng: “Hắn là đi nhìn ta, nhưng vào sòng bạc không đánh bạc khẳng định không được, vì thế mỗi lần hắn đều chơi ít ít, chơi mấy thứ đơn giản, chỉ vì xem ta sống có ổn không.”
Đây cũng có thể giải thích, vì sao lúc ấy một lần Nguyễn Đại đi sòng bạc, vẫn luôn đi vài tháng, nhưng Nguyễn gia cũng không bị ảnh hưởng nhiều, lúc ấy Nguyễn Đại đến sòng bạc cũng không phải vì đi đánh bạc.
Hiểu con không ai bằng mẹ, đặc biệt là mẫu thân Nguyễn Đại, đối với nhi tử luôn luôn yêu thương có thừa, khẳng định bà đã cùng Nguyễn phụ thăm dò hành tung Nguyễn Đại, cuối cùng xác định, Nguyễn Đại rốt cuộc đi vì cái gì.
Hắn vì nha đầu xinh đẹp nhà hàng xóm chơi thân từ bé.
Vừa biết đã thấy không được, Tô Hồng Tảo đã bị bán vào sòng bạc, đã sớm không còn thân tự do, bọn họ căn bản không thể trêu vào sòng bạc Cung Hưng.

Nhi tử tuổi còn nhỏ, si mê một cô nương như vậy cũng sẽ không có kết quả tốt.
Cho nên, hai phu thê thương lượng, liền cưới về cho hắn một tức phụ nuôi từ bé.
Lâm Phúc thẩm mồ côi, ăn nhờ ở đậu, tính cách kiên nghị, tuổi còn nhỏ cũng đã trổ mã không tầm thường, dưới con mắt của Nguyễn phụ Nguyễn mẫu, kỳ thật không thể kém hơn Tô Hồng Tảo.
Vì thế, mối nhân duyên này đã định.
Tô Hồng Tảo đại khái cũng hiểu Tạ Cát Tường nghĩ đến cái gì, liền nói: “Phu quân tới sòng bạc khoảng hai tháng, không chỉ thua mười mấy lượng bạc, còn vì ta tranh chấp với đồng học cùng trường, cuối cùng bị thư viện đuổi học, cha mẹ chồng tất nhiên không thể nhịn nữa, bởi vậy liền cưới tỷ tỷ về cho hắn.”
Nàng một câu phu quân một tiếng cha mẹ chồng, gọi Lâm Phúc thẩm cũng là tỷ tỷ, tựa hồ thật sự xem mình như thiếp thất Nguyễn gia, theo thân phận không có một chút thất lễ nào.

Nhưng mọi người ở đây đều biết, cả đời này của nàng, cũng không thể bước vào cửa Nguyễn gia.
Tô Hồng Tảo nói: “Phu quân cưới tỷ tỷ, ta thật sự cao hứng, tỷ tỷ lớn tuổi hơn phu quân, lại biết chăm sóc người, lòng ta rất yên tâm, nên tìm một cơ hội khuyên nhủ phu quân đừng qua đây nữa, để ta tự mình tích cóp đủ bạc rồi, ta sẽ tự chuộc thân mình đi làm thiếp cho hắn.”
Tạ Cát Tường nhịn không được hỏi: “Nguyễn Đại nghe không?”
Trong trí nhớ Tạ Cát Tường, Nguyễn Đại tuyệt không phải người dễ dàng thỏa hiệp, mỗi lần hắn về nhà đều có thể nháo đến long trời lở đất, hàng xóm láng giềng đều muốn chế giễu, nào có thể dễ dàng bị dăm ba câu của Tô Hồng Tảo đuổi về?
Nhưng Tô Hồng Tảo lại nói: “Hắn nghe, từ nhỏ hắn đã nghe ta, lần đó cũng không ngoại lệ.”
Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng lại không thể nói kỳ lạ chỗ nào.
Tô Hồng Tảo thở dài: “Bởi vì hàng năm ta ở sòng bạc, lại bị người cho uống thuốc, cho nên mười hai mười ba tuổi đã thấy lần kinh nguyệt đầu tiên, quản sự sòng bạc phát hiện ra, liền lập tức cũng đưa ta vào Hồng Chiêu Lâu.”
Cho nên, kỳ thật không phải Nguyễn Đại nghe lời nàng, mà là Nguyễn Đại căn bản tìm không thấy người, cuối cùng chỉ có thể trở về nhà sống thành thành thật thật.
“Ta ở Hồng Chiêu Lâu cũng không giống người khác, ngay từ đầu có học chút cầm kỳ thư họa, đợi trên mười lăm tuổi mới bắt đầu tiếp khách, khách đến đều là khách do sòng bạc an bài, nói tóm lại, không phú cũng quý, không hỏi tên họ.”
Cũng trong mấy năm phân cách hai nơi, Nguyễn Đại cùng Lâm Phúc thẩm mới có thể sống những ngày tốt đẹp của bọn họ.
Nhưng khẳng định cảnh vui không dài.
Tạ Cát Tường nhớ rõ, theo lời Nguyễn Liên Nhi, khi nàng ba tuổi, cũng chính là lúc Nguyễn Đại mười chín tuổi, Nguyễn phụ Nguyễn mẫu lần lượt chết bệnh, không bao lâu Nguyễn Đại lại lần nữa “Thiếu nợ cờ bạc”, ở nhà đành phải bán đi cửa hàng đậu hủ trả nợ.
Tô Hồng Tảo không biết Tạ Cát Tường đang nghĩ cái gì, nàng nói: “Ta ở Hồng Chiêu Lâu tám năm, đến khi ta mười chín tuổi, đã qua thời điểm lóa mắt nhất, vì thế ta liền cầu tú bà cùng quản sự sòng bạc, ta muốn chuộc thân cho mình.”
So sánh những điều này, Tạ Cát Tường đột nhiên ý thức được, một chuyện, từ lời kể của hai người khác nhau, sẽ có kết quả hoàn toàn bất đồng.
Trong phiên bản của Nguyễn Liên Nhi, phụ thân nàng không học vấn không nghề nghiệp, thích đánh bạc thành tính, không hề có trách nhiệm, chết cũng xứng đáng.
Mà theo Tô Hồng Tảo, Nguyễn Đại lại thành một nam nhân có tình có nghĩa, một mảnh tình si, đáng giá nương tựa.
Trách không được, trên xe ngựa Hình Cửu Niên đã nói với nàng: “Nhìn chứng cứ nói chuyện, chuyện cũ ngày xưa chỉ trợ giúp tra án, cũng không thể trực tiếp nhìn nhận chân tướng.”

Tô Hồng Tảo nói: “Tú bà ngày thường quản không được ta, tự nhiên sẽ không ngăn ta, nhưng quản sự không như vậy, khế ước bán thân của ta còn ở sòng bạc Cung Hưng, đến nay còn chưa trở lại trên tay ta.”
Tạ Cát Tường đột nhiên đánh gãy lời Tô Hồng Tảo: “Tô phu nhân, có thể hỏi, những người khác trong nhà ngươi hiện tại như thế nào không?”
Tô Hồng Tảo không ngờ Tạ Cát Tường sẽ quan tâm cái này, nàng rũ đôi mắt xuống, nói: “Lúc ấy phụ thân đã chết ở sòng bạc, mẫu thân ta vào Hồng Chiêu Lâu không quá hai năm cũng bị tra tấn chết, còn ca ca ta…… Ta cảm thấy hắn còn sống, nhưng ta không biết hắn ở nơi nào.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, tỏ vẻ mình nghe hiểu.
Ân oán cả đời này, Tô Hồng Tảo chưa bao giờ nhắc tới trước mặt người ngoài, có cơ hội như thế, thật ra nàng đều nói ra sạch sẽ.
“Sòng bạc Cung Hưng sẽ không bỏ qua cho ta, lòng ta rất rõ ràng, khách bên chỗ bọn họ có mấy người vẫn luôn rất thích ta, vì thế ta đã thương lượng với bọn họ, nếu ta vẫn luôn ở Hồng Chiêu Lâu, khách đến cũng không tiện, còn không bằng thay đổi địa điểm, để kín đáo một chút.”
Cho nên nàng liền chuyển đến hẻm Hương Cần, treo lên đèn lồng đỏ.
Bất quá người nàng hầu hạ, phỏng chừng đều là do sòng bạc Cung Hưng an bài tới, bởi vậy cho dù Nguyễn Đại dọn lại đây sống với nàng như phu thê, nhưng vẫn phải chịu đựng ban đêm nàng hầu hạ nam nhân khác.
Một lần nhịn cũng được mười năm.
Quan hệ này cũng thật đủ quái dị.
Tạ Cát Tường quả thực không biết nói gì mới tốt, chính sảnh thực an tĩnh, chỉ có tiếng nói Tô Hồng Tảo.
“Ngày thường chỉ cần có khách tới, ta đều giấu phu quân ở phòng phía đông, khách tới cũng chưa gặp qua hắn, cho nên khẳng định không phải bọn họ giết phu quân, hơn nữa, vì một tiện nhân như ta, cũng không cần làm ô uế tay.”
Tô Hồng Tảo nhẹ nhàng nói: “Cho nên, phu quân như thế, khẳng định là bởi vì đêm qua hắn trở về nhà.”
Nói đến đây, câu chuyện cũ của Tô Hồng Tảo đã nói xong.
Nhưng Tạ Cát Tường lại bắt được chỗ làm người hoài nghi nhất trong đó: “Ngày thường Nguyễn Đại về nhà, chỉ lo đòi tiền người trong nhà, còn tuyên bố muốn bán nữ nhi, cưới ngươi về nhà làm tiểu thiếp, điều này so với lời phu nhân nói, tựa hồ không đồng nhất.”
Ở chỗ Tô Hồng Tảo, nàng cùng Nguyễn Đại là một đôi uyên ương mệnh khổ, chịu ức hiếp của quyền quý, chỉ có thể nén giận lén lút làm một đôi phu thê, nếu như vậy, Nguyễn Đại sao lại có thể cưới nàng về nhà làm thiếp?
Tô Hồng Tảo hơi hơi sượng người.
Nàng ngẩng đầu quét tới, tựa hồ mới nhận thức được Tạ Cát Tường với vẻ mặt ngoan ngoãn lại là người quan phủ.
Tô Hồng Tảo hơi ngồi dậy, yếu ớt cùng bất đắc dĩ trên mặt đều không còn, đôi mắt cực kỳ vũ mị động lòng người kia, lại lóe ánh sáng lạnh lẽo.
“Vị đại nhân này, muốn hỏi cái gì? Chuyện Nguyễn gia sao ta biết được?”
Nàng né tránh nghi vấn của Tạ Cát Tường.

Nhưng Tạ Cát Tường còn chưa kịp truy vấn, Hình Cửu Niên lại đột nhiên đẩy cửa phòng phía Đông đi ra, hắn vừa lau tay, vừa trực tiếp bẩm báo với Triệu Thụy.
“Hồi bẩm đại nhân, đã điều tra rõ nguyên nhân Nguyễn Đại chết, hẳn là uống vào quá nhiều Tiên Linh Tì¹, dưới kích động trúng gió chết.

Cũng có thể lý giải thành, hắn là mã thượng phong².”
Tô Hồng Tảo thét chói tai ra tiếng: “Không có khả năng!”
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Cát Tường: Quan hệ của bọn họ, ta không hiểu lắm
Triệu Thụy: Muội không cần hiểu
Tạ Cát Tường: Không được, cha ta nói phải cần mẫn hiếu học
Triệu Thụy: Đối với những loại này cũng không cần...
1.

Tiên Linh Tí: còn gọi là dâm dương hoắc, dương giác phong...!Có tác dụng bổ thận tráng dương, cường kiện cân cốt, khu phong trừ thấp.

Dùng liều lượng cao có thể khiến người ta làm tốt chuyện "hòa hợp âm dương"
2.

Thượng mã phong: tình trạng đột quỵ xảy ra khi xxoo.