Chỉ nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, một người đẩy cửa chậm rãi đi vào.
Tề Mạc từ trong màn đi ra, lười biếng hỏi: “Sao nửa ngày ngươi mới đến làm vị khách này chờ rất lâu rồi.”
Người nọ nhìn thấy Tề Mạc, kinh ngạc cười nói: “Thì ra ngươi đã đến… Ơ? Sao không thấy vị Yên Châu Lạc công tử tới, ngươi không lẽ giết hắn rồi ư?”
Tề Mạc lãnh đạm cười nói: “Hắn đã là khách của Vương mỹ nhân, Tề mỗ sao có thể lỗ mãng như vậy.” Khi hai người đang nói chuyện thì Vân Nhiễm đã vén màn đi về phía người nọ tinh tế quan sát.
Người nọ trên người mặc hoàng sam, con mắt như biết cười, môi hồng răng trắng, là một vị công tử trẻ tuổi có bộ dạng vô cùng thanh tú. Nam tử kia thấy Vân Nhiễm cũng từ trong màn đi ra thì hơi ngẩn người, biểu tình trên mặt từ tươi cười chợt thêm phần ái muội, ánh mắt tìm tòi nhìn về phía nàng và Tề Mạc cười nhẹ không ngớt.
Tề Mạc cười nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta và Vân cô nương chỉ cùng nhau nằm trên đó một tí cái gì cũng không làm.” Nam tử kia cười giảo hoạt nói: “Tề môn chủ chỉ ở cùng một chút, mà ngay cả người ta họ gì cũng biết, quả nhiên làthần thông quảng đại.”
Tề Mạc thấy trong mắt Vân Nhiễm không giấu nổi giận dữ, liền cười nói: ” Thủ đoạn của Vân cô nương rất lợi hại, nếu ngươi còn tiếp tục nói lung tung chọc giận nàng đến ta cũng không giúp được ngươi đâu.”
Nam tử kia cười rồi im ngay, không tiếp tục trêu ghẹo nữa ánh mắt chuyển hướng Vân Nhiễm, gật đầu cười nói: “Cô nương nếu đã giữ tín vật của Yên Châu Lạc Thất gia, chắc hẳn lần này đến đây để tiếp đơn làm ăn? Tại hạ việc vặt quấn thân, đã để cô nương đợi lâu mong cô nương thứ tội.”
Vân Nhiễm nghe hắn nói thế thì ngẩn ra, nhịn không được hỏi: “Công tử chính là Vương mỹ nhân?” Nàng thấy người này mặt mày như họa, nhan sắc thật bất phàm, chỉ là hắn thân là nam tử, lại bị gọi là mỹ nhân có phần quỷ dị. Nam tử kia mỉm cười, nói: “Đúng vậy, tại hạ họ Vương, danh xưng là mỹ nhân, là chủ nhân của Lãm Hương các này.”
Tề Mạc ở bên cười nói: “Lãm Hương các ở kinh thành diễm danh lan xa, lại ít người biết được kỳ thật lão chủ nhân ở đây là tay săn tiền thưởng chuyên nghiệp, mục đích mỹ nhân huynh xây Lãm Hương các này cũng vì che giấu tai mắt người đời và để chuyền tin tức.” Vân Nhiễm lông mày nhíu lại, liếc mắt nhìn Tề Mạc một cái, chậm rãi nói: “Lạc Thất gia nhận được lời mời của công tử, liền phái ta đêm tối chạy tới đây, nhưng không biết tại sao Tề môn chủ cũng xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Vương công tử đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn nhờ Tuyệt Sát môn hoàn thành nhiệm vụ lần này?”
Vương mỹ nhân cười nói: “Vân cô nương chớ suy nghĩ nhiều, chỉ vì việc này có chút nan giải, người mua vì muốn chắc chắn lần thích sát này nhất định phải thành công, cho nên nguyện ý bỏ ra gấp đôi số tiền thưởng để mời cao thủ hai bên liên thủ hành sự, phải một kích tất trúng.” Tề Mạc cảm thấy hứng thú, nói: “Vậy sao? Tại hạ xin rửa tai lắng nghe.” Vương mỹ nhân dịu dàng cười, từ trong lòng lấy ra một cuộn tranh, đặt lên bàn cẩn thận mở ra, nhìn hai người bên cạnh nói: “Hai vị mời xem.” Vân Nhiễm nhìn xuống, thấy trong tranh là bản đồ của một trạch viện to lớn, trong tranh vẽ rất chi tiết thiết kế và bố cục của trạch viện, bên cạnh là phần chú giải được viết rất cẩn thận, tỉ mỉ.
Tề Mạc vừa nhìn qua thì sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói: “Trường Lạc hầu phủ?” Vương mỹ nhân nói: “Đúng vậy, Trường Lạc hầu phủ quanh năm đề phòng nghiêm ngặt, muốn không ai biết đột nhập vào phủ để làm việc này thật sự là nguy hiểm vạn phần, vì vậy người mua không tiếc bỏ ra một số tiền lớn, sau khi chuyện thành công, Tề môn chủ cùng Vân cô nương đều nhận được mười vạn lượng vàng tiền thưởng.” Vân Nhiễm nghe xong ánh mắt chợt lóe, tâm trạng có chút kích động.
Nhưng trong mắt Tề Mạc lại léo lên một tia khác thường, hắn đưa mắt nhìn xuống đất, nhàn nhạt hỏi: “Nhiệm vụ là ám sát Trường Lạc hầu?” Vương mỹ nhân cười nói: “Cũng không phải, nhiệm vụ lần này không phải giết người, mà là trộm bảo vật.” Hắn khẽ cười thành tiếng, nói tiếp: “Mọi người đều biết Trường Lạc hầu Tần Trường Lăng là người giàu có nhất thiên hạ, mà vị hầu gia này càng nổi danh là người yêu thích cất giữ kỳ trân dị bảo, nghe nói hắn ở trong phủ xây một mật thất, bên trong giấu không ít bảo vật vô giá.
Theo tại hạ biết, gần đây Tần hầu gia vừa mới kiếm được ‘lang hoàn ngọc bích’ một vật từ thời thượng cổ, giờ đây nó chính là một bảo vật hiếm có trên thế gian, bảo vật này bây giờ được Trường Lạc hầu phủ cất trong mật thất, đành phải nhờ tới hai vị mang nó về đây.” Vân Nhiễm nhìn cuộn tranh trên bàn, thản nhiên nói: “Vị trí của mật thất kia, sao không có trên bản đồ.” Vương mỹ nhân khẽ cười khổ, giải thích: “Tại hạ hao hết tâm lực, cũng chỉ có thể tìm hiểu được địa hình và phân bố phòng thủ của Vĩnh Lạc hầu phủ, lấy tất cả những gì ta biết vẽ thành này bản đồ này cho các vị nghiên cứu, về phần chỗ ở của mật thất kia ta dù tốn biết bao công sức cũng không tra ra được, hai vị chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”
Tề Mạc cuộn bản đồ lại, cất vào trong ngực, quay đầu nhìn Vân Nhiễm cười nói: “Nghe nói trước đây có rất nhiều người muốn đột nhập vào Trường Lạc hầu phủ trộm bảo vật nhưng tất cả bọn họ đều có đi mà không có về, không biết Vân cô nương có đủ can đảm cùng Tề mỗ đi hầu phủ một chuyến, trộm lấy lang hoàn ngọc bích?”
Vân Nhiễm thản nhiên nói: “Tề đại đương gia cần gì phải nói khích tướng, cùng ngươi liên thủ cũng không sao chỉ có điều mong rằng Tề đại đương gia lần này hạ thủ lưu tình, đừng dở trò gì sau lưng Vân Nhiễm là được.”
Vương mỹ nhân như chợt ngộ ra điều gì đó, đứng bên cạnh cười đến cực kỳ ái muội: “Hóa ra hai vị là chỗ quen biết, như thế thì tốt, lần này hai vị liên thủ tất có thể phối hợp khăng khít, mã đáo công thành. Tề môn chủ, bây giờ ta sẽ cho người đi sắp xếp chỗ ở cho hai người, ngươi cùng Vân cô nương chắc hẳn ở cùng một gian phòng?”
Trong mắt Tề Mạc hiện lên ý cười, quay sang nhìn Vân Nhiễm. Vân Nhiễm hừ một tiếng, không hề để ý tới hai người, xụ mặt đi thẳng ra cửa. Vân Nhiễm ở ngoài cửa nhìn thấy nha hoàn lúc nãy dẫn đường cho mình, nàng ta đang đứng chờ ở cửa nhìn thấy Vân Nhiễm thản nhiên cười nói: “Công tử nhà ta rất thích trêu chọc người khác, cô nương đừng để tâm, xin mời đi theo ta.”
Nói xong nha đầu liền đi trước dẫn đường, nàng dẫn Vân Nhiễm tới một hậu viện nhỏ mà an tĩnh, tới nơi nàng quay đầu lại cười nói: “Nô tỳ gọi Điềm Nhi, nơi này là công tử cho ta tùy ý bố trí, chỗ này tuy hẻo lánh một chút, nhưng bình thường không có ai lui tới quấy rầy. Cô nương nếu không chê, mấy ngày này tạm thời ở nơi này.” Vân Nhiễm thấy hậu viện này xây dựng tinh tế, đoán rằng đã tốn không ít tâm tư, nàng ấy lúc nhắc tới Vương mỹ nhân ngữ khí thân thiết, đoán chừng nha đầu này cũng không phải nha đầu bình thường, nhìn Điềm Nhi gật đầu cười nói: “Đa tạ cô nương.”
Điềm Nhi dường như rất có thiện cảm với Vân Nhiễm vội vàng sắp xếp lại gian phòng, chuẩn bị đầy đủ cho nàng nước nóng cùng y phục, chờ khi Vân Nhiễm rửa mặt chải đầu xong xuôi, đổi lại một thân nữ trang, Điềm Nhi nhìn Vân Nhiễm ánh mắt sáng lên, nhếch miệng láu cá cười nói: “Vân cô nương dáng vẻ đẹp đẽ như vậy, ở trong Lãm Hương các chúng ta sẽ rất được chào đón.”
Vân Nhiễm thấy nàng có nước da trắng nõn, đôi mắt linh động dị thường, má lúm hai bên càng làm cho người ta chìm sâu vào vẻ đẹp của nàng, nhịn không được cười nói: “Điềm Nhi cô nương dung mạo như vậy, ở trong Lãm Hương các tùy ý đi lại, công tử nhà ngươi cũng yên tâm được sao?” Điềm Nhi mặt đỏ lên, trong mắt tỏa ra vị ngọt ngào, thấp giọng nói: “Công tử có chút chiếu cố ta, trong Lãm Hương các này tất nhiên là không người nào dám vô lễ với Điềm Nhi.” Vân Nhiễm thấy lúc nàng bê chậu nước xuống cánh tay áo vén lên vô tình lộ ra một nốt thủ cung sa đỏ sẫm, trong lòng âm thầm kinh ngạc: Xem ra Vương mỹ nhân đối với Điềm Nhi cô nương này quả nhiên không giống người thường.
Ngày hôm sau, Vân Nhiễm thay nam trang rời Lãm Hương các, Vân Nhiễm đi dọc theo phía Tây thành đi tới Trường Lạc hầu phủ. Mắt thấy cả tòa phủ đệ diện tích rất rộng, từ ngoài nhìn vào khí thế to lớn, canh gác nghiêm ngặt. Cửa lớn sau phủ bị đóng chặt, trước cửa hai pho tượng thạch sư tử hiên ngang gác cổng nhìn tổng quan cả phủ đệ đều toát lên một khí thế bức người. Vân Nhiễm nấp ở bên cạnh phủ đệ tỉ mỉ quan sát một lúc lâu, phát hiện ra trước cửa hầu phủ thỉnh thoảng sẽ có mấy người đi qua, những người này đi lại nghiêm túc, đi lại không hề phát ra tiếng động, trong ánh tràn đầy cảnh giác, không còn nghi ngờ gì nữa tất cả những người này đều là cao thủ bảo vệ phủ đệ.
Nàng chỉ dám quan sát một lúc không dám nán lại quá lâu sợ sẽ làm cho người khác chú ý nên nàng vội vã rời đi. Sau khi Vân Nhiễm trở lại Lãm Hương các, mỗi ngày đều đóng cửa không ra ngoài, cùng lắm mỗi ngày chỉ cùng Điềm Nhi ở trong phòng nói chuyện phiếm. Điềm Nhi tính tình trong sáng lanh lẹ, tuy không tinh thông võ nghệ, nhưng đi theo Vương mỹ nhân lâu ngày nàng đối với chốn giang hồ cũng hiểu biết không ít, hai người nói chuyện ở chung một chút ngược lại có chút ăn ý.
Như vậy đã qua hai ngày, Vân Nhiễm thấy Tề Mạc vẫn chưa xuất hiện, nhớ tới bản đồ địa hình của phủ Phúc hầu vẫn còn ở trong tay hắn nàng không biết phải làm sao bất đắc dĩ đành phải tự mình đi tìm hắn trước. Nàng ra hậu viện, mới bước vào hoa viên đã nghe thấy một tràng tiếng cười nói của nam nữ, nàng bước chân chợt dừng lại, nhưng mà chưa kịp tránh đi đã thấy một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào đeo đai ngọc đang lấy ôm ấp một nữ tử trốn sau bụi hoa thân mật.
Nữ tử kia dung mạo đẹp đẽ, nửa thân trần truồng ở trong lòng nam tử trẻ tuổi kia giãy giụa rên rỉ, nhìn thấy Vân Nhiễm tới chỉ ngẩng đầu nhìn qua cũng không để ý đến nàng mà tiếp tục đắm mình trong dục vọng, nhưng nam tử kia thấy có người xuất hiện quấy rầy trong lòng liền cảm thấy không vui, sắc mặt trầm xuống, hừ nói: “Thật to gan.”
Vân Nhiễm sắc mặt ửng đỏ, quay đầu vội muốn rời khỏi hoa viên, lại thấy nam tử kia đẩy cô gái trong ngực ra, nghiêm nghị quát: “Đứng lại!”
Thấy nàng có ý rời đi hắn vội vã đuổi theo nàng, đuổi đến phía sau Vân Nhiễm liền muốn đưa tay chộp lấy cánh tay trái của nàng. Vân Nhiễm không muốn cho người khác biệt mình có võ công, chỉ đành nghiêng người né tránh, nhưng dường như không còn kịp bỗng một tiếng vải rách vang lên, ống tay trái đã bị nam tử kia kéo xuống một nửa làm lộ ra da thịt trắng nõn.
Nam tử trẻ tuổi lúc đầu vẻ mặt tức giận sau khi nhìn thấy cánh tay trắng nõn mềm mại của Vân Nhiễm thần sắc thay đổi ngay, hắn nhìn tới ngẩn ra vội vàng nhìn nàng hỏi: “Bao nhiêu tuổi? Tên gọi là gì?” Vân Nhiễm cúi đầu không nói làm hắn tưởng nàng đang xấu hổ lấy làm đắc ý lắm trong mắt không khỏi lộ ra ý cười thâm trầm, chậm rãi đi tới trước mặt Vân Nhiễm, khi thấy toàn bộ dung mạo của nàng trong lòng hắn khẽ động, quay đầu lại phân phó nữ tử ban nãy cùng hắn hoan ái: “Ngươi lui ra đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ nữa.”
Nghe hắn nói xong nữ tử kia ngoan ngoãn thối lui, hoa viên to như vậy chỉ còn lại Vân Nhiễm cùng nam tử trẻ tuổi. Vân Nhiễm thầm nghĩ không ổn, lén đưa mắt liếc nhìn nam tử thấy hắn có bộ dạng tuấn tú, sắc mặt tái nhợt dị thường, mặt mày ẩn hiện một sự tàn độc.
Hai mắt hắn dính chặt trên mặt Vân Nhiễm, thấy Vân Nhiễm sợ hãi ngước mắt, đôi mắt sáng long lanh như sóng hồ, tâm trạng hắn liền cảm thấy rung động, ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc, cúi đầu bên tai nàng thấp giọng hỏi: “Tại sao không trả lời? Ngươi là cô nương mới tới của Lãm Hương các à?”.
Vân Nhiễm vội vàng lui về phía sau hai bước, nam tử kia hơi nhướng mày, trong miệng cười nói: “Nếu đã phá hủy chuyện tốt của ta, vậy ngươi đành phải lấy thân mình để bồi tội.” Nói xong đang muốn ôm lấy bả vai nàng. Chân mày Vân Nhiễm lập tức nhíu lại, trong lòng thầm động sát khí bàn tay chậm rãi đặt lên nhuyễn kiếm bên hông, chợt nghe thấy một người gấp giọng gọi: “Tiểu hầu gia.”
Nam tử trẻ tuổi kia hừ một tiếng, quay đầu nhìn lại thì thấy Vương mỹ nhân vẻ mặt tươi cười, bên cạnh là một nam tử tiêu sái cùng hắn tiến về phía mình, trong miệng cười nói: “Xá muội trẻ người non dạ, làm mất nhã hứng của tiểu hầu gia, tại hạ xin thay nàng bồi tội.”
Vân Nhiễm thấy Tề Mạc đi theo phía sau Vương mỹ nhân, vẻ mặt lãnh đạm, hắn lặng lẽ nhìn mình nháy mắt, nàng tức thời bước nhanh trốn ra phía sau hai người. Nam tử trẻ tuổi kia sắc mặt hơi trầm xuống, cau mày nói: “Vương chưởng quỹ, cô nương này là muội muội ngươi?” Vương mỹ nhân khụ một tiếng, cười nói: “Chính là xá muội, chỉ nghĩ nàng nhất thời ham chơi không ngờ lại đi loạn trong hoa viên vô tình quấy nhiễu tiểu hầu gia, mong tiểu hầu gia thứ tội.”
Tiểu hầu gia nghe vậy khẽ hừ một tiếng, Vương mỹ nhân nghiêng người nhìn Vân Nhiễm nói: ” Tiểu hầu gia đã tha thứ cho ngươi vô tình mà quá phận, còn không mau quay trở về phòng.” Vân Nhiễm cúi đầu ra khỏi hoa viên, bước nhanh đi về phía hậu viện, tiểu hầu gia đôi mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng thướt tha của nàng, ánh mắt xuất hiện một tia âm trầm.