Yên Huyết Nhất Điểm Sát

Chương 1




“Ánh trăng màu bạc nhô lên cao, gió đêm như tiếng khóc. Vân Nhiễm cúi đầu đi theo phía sau Tống Tam, không tiếng động đi tới phủ nha nội Ký Châu.

Hai người đi qua sảnh sau, tiến vào hoa viên, Tống Tam quay đầu lại liếc nhìn Vân Nhiễm một cái, cô nương này 16 tuổi, gương mặt chính trực, trời cho một dung mạo như hoa như nguyệt, vốn là công chúa được Vân gia bảo chủ nâng niu che chở trong lòng bàn tay, hiện giờ lại …

Vân Nhiễm vẻ mặt nhàn nhạt, suốt đường đi đều nhìn thẳng, chuyên tâm nhìn chằm chằm dưới chân, tựa hồ sợ đi nhầm một bước, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “ Bụi hải đường này nở ra thật đẹp”. Tháng trước, phụ thân cũng từng ra lệnh cho người làm trồng ở hậu viện của nàng một bụi hải đường lớn, để chúc mừng sinh nhật của nàng…

Giọng nói trầm thấp của Tống Tam vang lên bên tai: “Tam tiểu thư, gian phòng sáng đèn đằng trước, chính là chỗ ở của Vương đại nhân.”

Vân Nhiễm khẽ đáp lại, dõi mắt nhìn sang căn phòng còn sáng đèn, qua song cửa giấy hiện ra nhàn nhạt thân ảnh của một người. Nàng đối với thân ảnh kia cũng không còn xa lạ gì. Ngày trước mỗi tháng, người nọ thường đến Vân gia bảo tiếp kiến phụ thân mấy lần, lúc gặp mặt nàng kính cẩn nhưng không xa cách gọi hắn là Vương thúc phụ.

Ký Châu phủ Vương Nhân Viễn -Vương đại nhân, là huynh đệ kết nghĩa của phụ thân. Tống Tam lại liếc nhìn Vân Nhiễm một cái, thấy nàng dừng lại cước bộ, nhìn xa xăm về hướng đông bắc, thần sắc có chút hơi đờ đẫn, hắn biết Vân gia bảo ở  phía đông bắc, trong lòng có chút không đành lòng, thấp giọng khuyên nhủ: “Tam tiểu thư, bằng không…” Vân Nhiễm đã thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Tống tổng quản, đi thôi.” Hai người đi tới trước phòng, hai tên thị vệ trong bóng tối lắc mình đi ra, Tống Tam hướng bọn họ gật đầu, ở ngoài cửa khẽ bẩm báo: “Hồi đại nhân, Vân Nhiễm tiểu thư ở bên ngoài cầu kiến.”

Giây lát, một thanh âm du dương từ trong phòng truyền ra: “Tiến vào đi.” Tống Tam nhẹ đẩy cửa ra, đem Vân Nhiễm dẫn vào trong phòng, sau đó liền cúi đầu rời khỏi, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Dưới ánh đèn, một người đàn ông chưa đến 30, khuôn mặt tuấn tú hướng về phía cửa phòng, đứng chắp tay, thấy Vân Nhiễm tiến vào, ánh mắt chỉ dừng lại trên người nàng trong chốc lát, liền nhẹ giọng thở dài: “Nhiễm nhi, trận tai nạn của Vân gia bảo này khiến nàng chịu không ít đau khổ, mới mấy ngày không gặp, sao lại gầy đến nỗi này.” Vân Nhiễm rủ mắt không nói, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng kêu: “Vương thúc phụ.” Vương Nhân Viễn lông mày cau lại, đi tới trước người Vân Nhiễm, đưa tay nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Sao lại xa lạ với ta như vậy?” Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, thấp giọng nói: “Phụ thân và huynh ta bây giờ đều một thân mang tội, ngươi không sợ bị liên lụy sao?” Vương Nhân Viễn ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, hôn lên mặt nàng, thấp giọng nói: “Có muốn hay không ta lập tức cưới ngươi vào cửa, để chứng minh ta đối với ngươi tâm ý không bao giờ thay đổi?”  

Trên gương mặt tái nhợt của Vân Nhiễm xẹt qua một tia ửng đỏ, nhẹ nhàng lắc đầu. Vương Nhân Viễn mỉm cười, hắn hiển nhiên sẽ không cưới nàng, Vân Cửu Thiên thân phạm trọng tội, Vân Nhiễm tuy dung mạo nhu thuận, vả lại đối với mình cực kì chung tình, nhưng hắn đường đường là  Ký Châu phủ, sao có thể cưới nữ nhi của tội phạm, huống chi… Con mắt hắn ánh lên vẻ thâm tình, trong miệng lại thở dài nói: “Cha và huynh ngươi bên kia, ta sẽ thiếp tục nghĩ cách, bất quá việc này đã kinh động tới kinh thành, cấp trên đã phái người tự mình đến hỗ trợ điều tra sự việc lần này, ta mặc dù muốn bảo vệ bọn họ, nhưng cũng là bất lực.” Vân Nhiễm cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu, bi thương cầu xin: “Vì ta, ngươi có thể hay không nghĩ cách dàn xếp một ít? Chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng của bọn họ, ta…”

Nàng giọng nói nghẹn ngào, thân thể khẽ run, tựa vào ngực của Vương Nhân Viễn, tỏ ra mảnh mai yếu đuối như thế, làm cho người ta thêm xót thương. Vương Nhân Viễn chỉ cảm thấy từng trận mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng bay vào chóp mũi, lúc này người ngọc ở trong ngực, trong lòng hắn đã khó có thể kìm nén. Hắn tuy cùng Vân Nhiễm lưỡng tình, nhưng ngày trước e ngại thế lực của Vân gia, tất nhiên là không dám có bất kì ý nghĩ gì quá phận đối với hòn ngọc quý trên tay của  Vân Cửu Thiên. Nhưng hôm nay đã khác  xưa, Vân Cửu Thiên cây to đã đổ, mỹ nhân trong ngực này, hắn đương nhiên là muốn liền muốn. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nóng lên, thu cánh tay đem Vân Nhiễm ôm chặt, nói giọng khàn khàn: “Được, ta đáp ứng ngươi, vì ngươi, ta nhất định sẽ làm hết sức… Nhiễm nhi, mấy ngày nay, ta rất nhớ ngươi…” Nói xong liền cúi đầu hướng gáy Vân Nhiễm hôn xuống. Vân Nhiễm mềm mại dựa vào trong ngực hắn, mặc hắn làm,khi thấy hắn đưa tay cởi y phục của mình nàng liền hoảng sợ, lúc này mới đỏ mặt đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Bên ngoài còn có người… sẽ nghe thấy…” Vương Nhân Viễn thấy mặt nàng xấu hổ, thanh âm yếu ớt rên rỉ, tuy là tuổi nhỏ chưa trải, nhưng nàng lại có một cỗ phong tình câu hồn đoạt phách khác, càng phát ra càng khiến cho hắn nóng lòng không cách nào nhịn nổi, liền trầm cười một tiếng, thả nàng ra, bước nhanh tới trước cửa, mở cửa phân phó nói: “Các ngươi ra viện ngoài canh gác, ta không gọi, bất luận kẻ nào cũng không được tiến tới quấy rầy.” Tống Tam cùng hai tên thị vệ lên tiếng trả lời rồi thối lui, Vương Nhân Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Vân Nhiễm đang tự mình rót chén trà, bưng đến đặt trong tay hắn, đúng lúc hắn cảm thấy khát nước, cầm chén uống một ngụm, uống xong  vội vã đem chén trà vứt đi, lại duỗi cánh tay ôm lấy Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cũng không né tránh, mặc hắn đem chính mình kéo vào trong lòng, chậm rãi nói: “Ta nhận được tin rằng cha ta và hai vị huynh trưởng đã bị hành quyết bí mất trong ngục đêm qua.” Vương Nhân Viễn trong lòng chấn động, động tác trong tay nhất thời đình trệ, rủ mắt hướng Vân Nhiễm nhìn kỹ. Trên mặt Vân Nhiễm nhàn nhạt nhìn không ra biểu tình gì, ngữ khí ôn hòa, đứng trước con sóng lớn không sợ hãi mà nói: “Sau khi phụ thân gặp chuyện không may, ngươi liền đến Vân gia bảo hướng đại ca ta hiến kế, lấy danh sách trọng thần triều đình mà mấy năm nay cha ta kết giao nộp lên bọn họ, ngươi cùng cha ta giao tình thắm thiết, đại ca của ta tất nhiên sẽ không nghi ngờ ngươi, dẫn ngươi đi mật khố xem danh sách kia, sao biết được ngày hôm sau liền có đại nội thị vệ tới cửa bắt hai vị huynh trưởng của ta,  nhân tiện tịch thu danh sách. Vương thúc phụ, việc này cùng ngươi không thoát khỏi liên quan đi?” Vương Nhân Viễn sắc mặt đại biến, không ngờ rằng Vân Nhiễm một tiểu cô nương yểu điệu, lại có thể đem chuyện này nghe ngóng vô cùng đầy đủ chính xác. Nhưng hắn nghĩ lại những gì mình vừa nghĩ, Vân Cửu Thiên cùng hai nhi tử của hắn đều bị xử tử, thế lực của Vân gia bảo đã không còn tồn tại nữa, Vân Nhiễm từ nhỏ bị Vân Cửu Thiên che chở dưới đôi cánh, chưa từng luyện qua nửa phần võ nghệ, mảnh mai đến nỗi một ngón tay có thể làm nàng bị thương, tuy hiểu biết nội tình của việc này, nhưng làm sao có thể gây ra điều gì lớn? Lập tức cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Người Vân gia bảo hùng bá một phương, mấy năm nay thế lực từ từ cường đại, dẫn tới triều đình kiêng dè, nên chẳng trách được người khác. Người lấy danh sách kia là Ôn đại nhân được kinh đô phái tới, cha ngươi muốn lấy danh sách đó làm bùa bảo vệ tính mạng, thực sự ngu không ai bằng. Tuy ta cùng hắn kết bái, nhưng lẽ nào thật sự muốn ta bồi hắn cùng nhau nộp mạng sao? Nhiễm nhi, ngươi đêm nay theo ta, niệm tình chúng ta lúc trước có tình cảm, ta sau này sẽ đích thân che chở cho ngươi, nếu không…” Hắn đang nói, bỗng trong bụng chuyền đến một cơn đau dữ dội, hắn kinh hoảng nhìn xuống, thấy khóe miệng Vân Nhiễm mang một ý mỉa mai, biểu cảm lạnh nhạt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hắn nhìn lên chén trà đặt trên bàn, trong lòng hiểu ra tình cảnh của mình bây giờ, vươn tay nắm chặt lấy cổ tay của Vân Nhiễm, há mồm liền muốn gọi người đến đây. Nhưng cảm thấy cổ tay Vân Nhiễm cuộn lại, dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, động tác nhanh như gió thoáng chốc đã ra tay điểm vào huyệt câm của hắn. Miệng Vương Nhân Viễn lập tức không thể nói, trong lòng dâng lên nỗi sỡ hãi, lại cảm thấy nghi hoặc vạn phần: “Vân Nhiễm sao có thể có được một thân võ công?” Vân Nhiễm lẳng lặng nhìn hắn té trên mặt đất thống khổ giãy giụa, ngữ khí lãnh đạm nói: “Vương thúc phụ, phụ thân tuy không cho ta tập võ, nhưng ta từ nhỏ không phải một đứa bé nghe lời, bằng không sao có thể cùng người thân mật?” Nàng cúi xuống đem Vương Nhân Viễn xách tới trên giường, ánh mắt dừng trên gương mặt tuấn tú của hắn trong giây lát, trong ánh mắt đều là sự căm ghét khinh thường, nàng đưa tay lấy chủy thủ cheo ở đầu giường, lạnh lùng nói: “Ngươi không màng tới tình cảm kết nghĩa, với ta thay lòng đổi dạ, hôm nay ta cùng mối thù của Vân gia bảo sẽ giải quyết rõ ràng với ngươi, bây giờ ta liền móc tim gan của ngươi ra, lấy nó để an ủi linh hồn phụ huynh trên trời.” Hồi lâu, Vân Nhiễm cúi đầu từ trong phòng đi ra, cẩn thận đem cửa phòng khép lại. Ngọn đèn dầu trong phòng đã tắt, sẽ không có ai nghĩ tới, Vương đại nhân nhìn như đã ngủ yên, lúc này đã sớm xuống âm phủ. Hai tay nàng đều là mồ hôi lạnh, trong lòng nàng chỉ cảm thấy từng đợt buồn nôn, thường ngày Vân gia bảo đối đãi những kẻ phản bội thủ đoạn độc ác có thừa, cách trừng trị giày vò người này nàng không phải chưa trộm nhìn qua bao giờ, nhưng chính mình tự tay động thủ, lại là một chuyện khác. Hai tên thị vệ canh giữ ở hậu viện thấy nàng chậm rãi đi ra, liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt cũng có một chút ái muội, một người tiến lên hỏi: “Đại nhân đã ngủ rồi sao?” Vân Nhiễm hình như có chút quẫn bách, ừ một tiếng, lại không nói lời nào. Người còn lại hỏi tiếp: “Cô nương sao lại đi ra?” Vân Nhiễm ngẩng đầu hướng hắn mỉm cười, người nọ thấy nàng trong suốt như nước, trong con mắt tựa hồ xẹt qua một tia lãnh ý, trong lòng hắn hơi kinh hãi, liền cảm thấy trên cổ mát lạnh, yết hầu máu tươi cứ ứa ra, hừ cũng không hừ nổi một tiếng, lập tức tắt thở. Nhuyễn kiếm trong tay Vân Nhiễm sớm đã xoẹt qua yết hầu của tên còn lại, hai người vô thanh vô tức té trên mặt đất. Nhưng vào lúc này, một người lặng lẽ từ ngoài viện đi đến, đè thấp giọng nói: “Nơi này không thể ở lâu, mau đi theo ta.” Vân Nhiễm đem nhuyễn kiếm quấn về bên eo, hướng Tống Tam khẽ gật đầu. Lần cuối cùng gặp phụ thân ở trong ngục, phụ thân từng nhỏ giọng căn dặn nàng: “Gặp chuyện tìm người bên cạnh Vương Nhân Viễn tổng quản Tống Tam, người này có thể tin.” Sự thực chứng minh, người này đích xác có thể tin. Chỉ tiếc vẫn là cứu không được tính mạng phụ huynh. Bọn họ bị giao cho Ôn đại nhân tự mình thẩm vấn, từ đó mất tin tức. Cho đến sáng nay, Tống Tam đến Vân gia bảo báo cho bọn họ biết tin tức cha cùng hai vị huynh trưởng của nàng bị giết hại trong ngục, cũng mang đến lời mời của Vương Nhân Viễn. Nàng liền đưa ra chủ ý, giết Vương Nhân Viễn vì phụ huynh báo thù. Vân Nhiễm theo Tống Tam ra cửa sau của Ký Châu phủ nha, nàng khẽ nói: “Tống tổng quản, đa tạ.” Tống Tam trên mặt hơi lộ ra tươi cười, nói: “Tống Tam nhiều năm trước chịu ơn của Vân bảo chủ, bây giờ chỉ là tận lực tương trợ, là việc nên làm, trái lại tam tiểu thư có dũng khí gánh vác trách nhiệm thay phụ huynh báo phần thù này, thật khiến Tống Tam bội phục vô cùng.” Hắn từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Vân Nhiễm: “Tam tiểu thư người dùng lệnh bài này ra khỏi thành, hy vọng người sau này mọi việc thuận lợi.” Vân Nhiễm cúi người tiếp nhận lệnh bài, hướng Tống Tam gật đầu, liền xoay người chạy vào trong màn đêm.

Đêm đã canh ba, phía Nam thành Ký Châu cổng thành đã đóng, lúc này binh lính đang thay ca gác, tốp linh hết ca chuẩn bị trở lại doanh trại nghỉ ngơi, cách đó không xa nghe thấy một tràng tiếng vó ngựa chạy tới, một đội nhân mã từ trong thành chạy gấp tới. Binh lính gác cổng trong lòng thầm mắng: “Như này có để cho người ta ngủ hay không!” Chậm chạp thò đầu ra, nhìn thấy người tới liền bị dọa cho giật mình, hoảng sợ tiến lên hành lễ. Thủ lĩnh vóc người cường tráng, đầy mặt lệ khí, hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Vừa nãy có phải có một nữ tử từ đây ra khỏi thành không?” Binh lính gác cổng cười làm xòa: “Đúng vậy, nàng cầm lệnh bài của Ký Châu phủ Vương đại nhân ra khỏi thành, Viên thống lĩnh với nàng đi cùng nhau sao?” Lời còn chưa dứt, trên mặt đã đau nhức vì trúng một roi ngựa, một người bên cạnh Viên thống lĩnh quát: “Ít ở đây lải nhải đi! Nữ tặc này là là tội phạm quan trọng của triều đình, mau mau mở cửa, ông mày đang vội truy đuổi!” Binh lính gác cổng kia không dám nhiều lời, cuống quít mở cửa thành, mắt thấy đoàn kỵ binh đã đi xa, hắn vuốt nhẹ lên miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt khó hiểu nói: “Tội phạm quan trọng của triều đình? Lão tử còn chưa từng thấy qua nữ tạc xinh đẹp như vậy.”‘