Hiếm thấy một đêm ngủ say, Cố Kỳ dậy trễ, bên cạnh sớm lạnh tanh.
Diệp Hòe ở nhà bếp nấu cháo, Cố Kỳ dựa vào cạnh cửa nhìn y, nhớ lần trước hắn thấy người khác làm điều tương tự, hắn không thể chấp nhận điều đó trong lòng, nhưng giờ hắn lại cảm thấy điều này không tệ.
“Tỉnh rồi?” Diệp Hòe tắt bếp, lấy chén đũa trong tủ ra.
“Ừm.”
“Nhanh rửa mặt ăn điểm tâm, tối hôm qua cậu không lái xe… đúng không.” Nửa câu sau bởi vì đột nhiên bị kéo vào trong lồng ngực mà hơi vấp.
“Xe của tớ vẫn đang đỗ ở đường Văn Hán.” Đại thiếu gia chưa có tỉnh ngủ.
Diệp Hòe cúi đầu nhìn cánh tay hắn ôm bên hông mình, trong tâm còn có chút cảm giác không thật.
“Tớ đưa cậu đi làm trước, nhanh đi thay quần áo.”
Vội vã ăn sáng xong, mặc đồ chỉnh tề, Cố Kỳ dùng di động trả lời mấy mail khẩn, Diệp Hòe ở chỗ huyền quan chờ hắn.
“Cậu…”
“Cậu…”
Cố Kỳ vừa cất điện thoại di động ngẩng đầu, hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại.
Cuối cùng ai cũng không nói gì thêm, Cố Kỳ giúp y chỉnh lại khăn quàng cổ, từ từ dí sát mặt vào một ít, cúi đầu, chuẩn xác hôn bờ môi y.
Khởi đầu chỉ là hôn khẽ, đụng một cái, mới nếm thử, liền tách ra một chút khoảng cách, có thể là hoàn toàn không đủ, lại cúi xuống hôn sâu hơn.
Không mang theo bất kỳ tình dục tục tĩu nào, lại mang theo cảm xúc dịu dàng, lâu dài.
“Hòe Hòe.”
Cố Kỳ gọi y, trán đụng vào trán y, hơi thở nóng bỏng thổi vào mặt y, sau đó lại hôn cái nữa.
Mũi hai người đan xen như hai ngọn núi, Cố Kỳ dường như là lần đầu tiên nếm trải hương vị ngọt ngào, ấn lên bờ môi mềm mại của y, một giây cũng không nguyện tách ra.
Diệp Hòe đột nhiên bị hắn hơi ngậm đầu lưỡi, cả người như bị điện giật, dịu dàng quấn lấy hắn.
Bọn họ đứng bên mái hiên trao nhau cái hôn triền miên, cảm xúc mãnh liệt không nỡ rời xa này là lần đầu tiên trong đời.
“Hòe Hòe.” Cố Kỳ lại gọi y, lại hôn tiếp lần thứ 4.
“Ừm…”
Diệp Hòe vụng về đáp lại, bắt chước học cách Cố Kỳ làm với mình, đáp trả lại hắn, vì vậy lúc sau hai người hô hấp triệt để rối loạn, hắn áp y lên cửa.
Nếu không phải chuông điện thoại di động Cố Kỳ đột nhiên vang lên, Diệp Hòe hoài nghi bọn họ có thể hôn đến giữa trưa.
Cố Kỳ dứt khoát nhấn tắt điện thoại, hôn một cái khóe môi y.
Diệp Hòe dựa vào bả vai hắn,cố gắng hết sức để làm cho nhịp thở của mình trở nên nhẹ nhàng.
“Cậu thật ngoan, ” Cố Kỳ chạm vào mặt và hôn lên tóc y “Ngày hôm nay không đi làm có được hay không.”
Diệp Hòe không nhịn được cười ra tiếng, nhẹ nhàng nện vai hắn, “cậu không đi làm vẫn có thể khấu trừ tiền lương người ta, tớ không đi làm sẽ phải thất nghiệp đó.”
“…”
Cuối cùng vẫn đi.
Cố Kỳ vẫn gửi tin nhắn WeChat cho y như hắn đã làm trước đây, chỉ là hiện tại thậm chí bình hoa nhỏ trên bàn làm việc hay khung cảnh ngoài cửa sổ linh ta linh tinh cũng nhắn cho y.
Diệp Hòe tay cứ lơ lửng trên bàn phím di động chờ nhắn lại, cảm giác mình như mình đang rơi vào bình mật của gấu Pooh nhỏ, tất cả những lo lắng tạm thời bị dồn ném vào góc nào đó, mãn tâm mãn nhãn chỉ có Cố Kỳ đáng yêu.
Hết chương 8