Một người vùi đầu vài lồng ngực rộng rãi rắn chắc an tâm khóc lóc, một người đau lòng vỗ lưng dỗ dành.
Bọn họ cứ ngồi như vậy một lúc lâu. Rốt cục, Diệp Hòe không nhịn được đẩy hắn một cái, nhỏ giọng nói: “tớ muốn đi vào nhà tắm.”
Cố Kỳ mới dường như nhớ tới cái gì, cánh tay dài duỗi một cái, lấy quần áo ở nhà của y sáng sớm mới tìm thấy để cuối giường, nóng lòng háo hức muốn giúp y mặc chúng
Diệp Hòe nhận lấy ôm vào trong ngực, mu bàn tớy lau vệt nước mắt còn đọng trên mặt, cúi đầu không muốn để cho hắn nhìn thấy bộ dáng của mình.
“Tớ tắm thay quần áo, tớ tự mình làm, cậu trước tiên ra ―― ”
Y lời còn chưa dứt, liền bị Cố Kỳ bế lên.
Người sau dùng chóp mũi cà cà đầu y, tội nghiệp nói: “Hòe Hòe, không nên bắt tớ đi ra ngoài.”
Cố Kỳ ôm y vào nhà vệ sinh, quần áo đặt ở bên trong giỏ đựng đồ, mới buông y xuống, cằm khoát lên vai phải của y, một cái tay thăm dò phía dưới, móng vuốt nhỏ đỡ gốc d** v**.
Diệp Hòe sốt sắng giật giật ngón chân, muốn rụt tay về, “Không, cậu ở nơi này, tớ không ra được…”
“Tớ muốn nhìn cậu, ” Cố Kỳ hôn cổ y, tay trái vòng qua bụng y, chặt chẽ bám lấy y, “Hòe Hòe đáng yêu, tớ sẽ giúp cậu khi về già.”
“…”
Cuối cùng đã giải quyết nó một cách gần như đáng xấu hổ.
Diệp Hòe không kịp thở đều đặn, Cố Kỳ lại ôm y làm nũng: “Có muốn nhân tiện đây tớ giúp cậu tắm rửa hay không.”
Vì vậy người nào đấy hai má đỏ ửng không chút do dự đẩy hắn ra khỏi nhà vệ sinh.
Rồi sau đó, ăn sáng xong, Diệp Hòe cố ý trốn vào phòng sách, làm một ppt để chứng minh kế hoạch mới vào ngày mai trên máy tính, mà Cố Kỳ… Giơ sách ngồi trên ghế sa lon nhìn lén y.
Thực sự là… một cảm giác không thể diễn tả.
Cả ngày, Diệp Hòe gần như không dám nhìn thẳng hắn, chỉ lo liếc mắt nhìn, lỡ mà nhìn một cái là sáp lại nhau mất.
Tường an vô sự mãi đến tận buổi chiều. Cố Kỳ ban đầu muốn đi cùng anh ta để mua nguyên liệu làm lẩu cho bữa tối, lại không ngờ rằng đặc trợ gọi điện thoại tới.
Hắn quăng mất bữa tiệc tối với với một số phó chủ tịch ngân hàng đầu tư sau ót.
Diệp Hòe đương nhiên cũng nghe thấy, tay cầm khăn quàng cổ dừng một chút, tiếp tục quấn quanh cổ.
Ngay khi quay lại, y thấy Cố Kỳ nheo mắt nhìn lại gần mình.
“Hòe Hòe, buổi tối có muốn cùng với tớ ăn cơm hay không, hay là… tớ không đi?”
Diệp Hòe bật cười nói: “Nói cái gì mà ngốc thế, bữa tiệc này sao có thể bỗng nhiên hoãn lại được chứ. Tớ đi làm gì chứ, tớ không thể thay cậu chặn rượu.”
Cố thiếu gia không vui miễn cưỡng gục đầu vào vai phải y, cọ lên chiếc khăn quàng cổ, rầm rì, “Nhưng hôm nay rất trọng yếu, tớ với mấy người kia cần phải cùng nhau ăn cơm tối.”
Diệp Hòe vô thức nở nụ cười, cảm thấy chính mình lại bị hắn đẩy vào bình mật ong của gấu Pooh.
Y ôm eo Cố Kỳ, thấp giọng hỏi: “Nếu buổi tối sau khi tan tiệc tối, cậu cứ gửi tin nhắn cho tớ…Sau bữa cơm, nếu như mấy người kia không đi thêm tăng hai, tớ đón cậu về nhà, có được hay không?”
Vì vậy con lang nào đấy mắt sáng lên, ừ gật đầu. Cánh tay thon dài mạnh mẽ ôm chặt dần người kia như khảm từng tấc từng tấc một vào lòng, bán thảm nói: “Vậy cậu nhất định phải tới nha, không thể để cho tớ bị một đám người trung niên cáo già nhiều tiền lừa gạt bán đi là không được đâu nhé.”
“…”
“Được rồi.”
Diệp Hòe ngập ngừng, rất nhẹ, chạm đôi môi như cánh hoa lên gò má của hắn, ngay lập tức được hôn lại mãnh liệt vào giây tiếp theo.
Y chộp lấy quần áo của Cố Kỳ, không chút yếu thế đáp lại. Tay của Cố Kỳ di chuyển trên lưng y, mãi đến lúc mò lên phần gáy, hai người ăn ý dần dần chậm lại.
Không quá mãnh liệt, nhưng gợi tình hơn một chút.
Từ môi lưỡi quấn quýt đến ma sát hai bờ môi, từ dư âm chạng vạng đến lúc phủ lên tấm màn đêm, Diệp Hòe cuối cùng cũng rút lui một chút trước khi hắn lại cắn môi dưới của y một lần nữa
“Đừng… nếu cậu còn muốn ra ngoài và gặp gỡ mọi người.”
“Làm sao bây giờ…” Cố Kỳ dán vào mặt y, giọng nói khàn khàn của hắn có một ý nghĩa không thể diễn tả được “Tớ cảm thấy được tớ đã say rồi.”
“…”
Hai người đàn ông ăn mặc chỉnh chu ôm chặt lấy nhau trong căn phòng ấm áp, đôi môi ửng đỏ mềm mại chốc chốc lại dán vào nhau, dù sau lưng đổ mồ hôi cũng không buông ra… Mãi đến tận khi đặc trợ của hắn gọi lại lần thứ hai bảo hắn xuống lầu dưới.
Diệp Hòe đi dạo trong khu vực quầy hàng với một chiếc xe đẩy, mỗi bước chân như bước lên mây, ngắm nhìn những con cá lớn cá nhỏ trên lớp đá chỗ quầy đồ sống như cưỡi ngựa xem hoa.
Mặc dù y không thể ăn tối cùng Cố Kỳ cùng nhau ăn cơm, nhưng y đích xác cũng rất cần không gian một mình để bình tĩnh lại, để nghĩ kỹ lại chuyện đêm qua.
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, khiến lòng người sinh cảm giác không thật. Y thật sự rất hạnh phúc, cho nên mới càng cần phải xác nhận đây không phải là ảo giác.
Bữa tối y tùy tiện làm bát mì hải sản tươi cho qua bữa, sau đó vẫn lưu ý điện thoại di động, thậm chí rửa bát cũng nên đặt sang một bên, ngay cả khi y biết rằng bữa ăn của hắn sẽ không kết thúc quá sớm
Vào lúc chín giờ rưỡi, Cố Kỳ chia sẻ vị trí cho y, ngay sau đó là 『 Hòe Hòe, đợi chút nữa nhớ tới cứu tớ [ khóc lớn ]』
Diệp Hòe não bổ một chút bộ dáng của hắn lúc nói lời này, buồn cười tìm thấy chìa khóa xe trong túi, trong khi trả lời hắn: 『 được rồi 』
Khi chiếc xe được đỗ bên ngoài khách sạn, đại khái đoán bữa tiệc của Cố Kỳ sẽ không kết thúc sớm như vậy.
Diệp Hòe gục trên tay lái, không thể cứu chữa mà nghĩ, mình thích cậu ấy đến như vậy, mình sẽ tin tất cả những gì cậu ấy nói một cách, mình chỉ là vội vã không nhịn nổi muốn gặp cậu ấy.
Cũng may đợi không bao lâu, Diệp Hòe nhận con ma men say xỉn đang bước chân cao chân thấp.
Y đến gần giúp Cố Kỳ cài đai an toàn, lại đột nhiên bị ôm lấy rồi gặm nhấm.
“…”
“Hòe Hòe, sao cậu có thể thơm thế nhỉ?” Cố Kỳ lẩm bẩm.
Diệp Hòe bật cười nói: “Làm sao uống nhiều như vậy, mau buông ra, tớ đưa cậu về nhà.”
Cố Kỳ không chịu buông tay, Diệp Hòe lòng mền nhũn, hôn một cái lên bờ môi hắn, “Vậy… Có muốn, đi nhà tớ hay không?”
Sau đó, có người với đôi mắt như hắc diệu thạch rạng rỡ phát sáng, “Cậu ở đâu, tớ liền đi nơi đó.”
Hết chương 24