*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
(*) Tên một bài thơ của Liễu Vĩnh, miêu tả sự phồn hoa xinh đẹp của Hàng Châu
Đông Nam hùng tráng, Giang Hô đô hội, Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa. Liễu khói cầu sơn, màn xanh rèm gió, lô nhô mười vạn nóc nhà. Cây quanh bãi mây mờ. Sóng gầm tung tuyết trắng, hào rộng không bờ. Chợ bày châu báu, nhà chật lụa là đua xa hoa.
Núi hồ trong đẹp bao la. Có hoa sen mười dặm, hương quế ba thu. Tạnh trời sáo thổi, thuyền đêm hát ca, cô hái sen, lão câu cá cười ha ha. Nghìn quân đứng dưới cờ. Tiệc say nghe đàn sáo, thưởng thức yên hà. Mai ngày vẽ nên tranh đẹp, mang về triều điện khoe.
(*) Vọng hải triều, Liễu Vĩnh – bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999
Năm đó quốc chủ nhà Kim, Hoàn Nhan Lượng nghe xong bài thơ này, thích thú câu “Hoa sen mười dặm, hương quế ba thu” quá, bèn nổi lên quyết tâm qua sông.
Tôi lại dùng để dụ dỗ một nhóc lừa đảo giang hồ cùng tôi đi Giang Nam, phỏng chừng thầy Liễu đang khóc dưới suối vàng.
Tôi khen Tây Hồ xong lại khen Thái Hồ, khen xong Tích Sơn thì khen Kim Sơn, chủ đề quay xung quanh phụ nữ, tài phú và rượu Giang Nam.
Nhóc lừa đảo quả nhiên lòng sinh hứng thú.
Thêm bớt chuẩn bị, thản nhiên xuôi nam.
Truy binh của Lý phủ á? À, hai ngày đầu, thái thái với mấy tiểu thư cảm thấy bị nhục, đang tức giận, cho người đuổi theo, nên tôi mới phải liều mạng trốn; hiện giờ tin tức khẳng định đã truyền đến tai ông cha làm quan, ông ta chắc chắn sẽ không phái người. Bởi đây vốn dĩ là việc xấu trong nhà, chỉ biết càng đuổi theo càng to chuyện, truyền ra sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng, ảnh hưởng đến con đường làm quan, bên lãnh đạo mà không làm rõ, đối thủ sẽ chờ nắm tóc mất.
“Tiểu Yến.”
“Hả?” Hai ngày trước không phải còn gọi tôi là “Yến huynh” sao.
“Ngươi có tên tự không?”
“Có, Yến Hoài Tích, tự là “Chủ Nhiệm”. Ân công có thể gọi ta là Yến Chủ Nhiệm.”
(*) Chủ nhiệm = boss =)))
“Kì lạ ghê! Vậy ngươi có danh hào không? Cái mà tú tài đều có ấy, Thúy Hoa cư sĩ linh tinh chẳng hạn, ta thấy ngươi cũng giống người đọc sách.”
“Có, ‘Xử cấp cư sĩ’.”
(*) 处级 – Một cấp bậc trong hệ thống hành chính Trung Quốc
“‘Xử cấp’ là cái gì?”
“Đó là… cố hương của ta đó!”
Mười ngày sau, tôi phát hiện Bách Lý Du không đơn giản.
Ngoại trừ xem bệnh bán thuốc giá, cậu ta còn biết xem tướng xem bói xem phong thủy, biết mời thần làm phép, biết giúp người ta viết thư viết đơn kiện, biết xem đồ cổ bàn luận tranh chữ, biết mua bán đầu cơ trục lợi, thậm chí còn biết vài đường võ múa may nữa.
Bách Lý Du, nhân tài đây! Thứ thế kỉ 21 thiếu nhất chính là nhân tài.
“Ngươi biết cạo đầu, sửa chân, nặn mụn cơm không?”
“Cái gì cơ?”
“… Coi như ta chưa hỏi đi.”
Nửa tháng sau, tôi phát hiện Bách Lý Du bắt đầu không thành thật.
“Chưởng quầy, hai người chúng ta chỉ cần một gian phòng.”
“Tại sao?”
“Tiết kiệm chút tiền chứ sao tiểu Yến, đều là nam nhân cả có sao đâu!”
Vào phòng, lại tìm đủ mọi lý do không chịu nằm dưới đất, muốn cùng tôi chen trên giường.
“Ẩm ướt quá, ta bị đau khớp.”
“Cách cửa gần quá, trên hành lang nhiều người ghê ồn muốn chết.”
“Nửa đêm có rất nhiều con chuột bự gặm ngón chân ta.”
Tôi bị vẻ mặt rưng rưng nước mắt đầy đáng thương của cậu ta làm khó chịu, “Đi lên đi.”
Nửa đêm thì nổi ý xấu.
“Tiểu Yến đừng nhìn ta chứ, ngươi cứ nhìn ta sao ta không biết xấu hổ mà xuống tay cho được, ta đây thật ngượng lắm.”
Quần áo đều bị ông cởi hơn nửa rồi, còn chờ ông làm xong à?
“Đừng trừng đừng trừng, ta dừng còn không được sao?”
“Úi úi! Ngươi đừng mặc vào, cứ để vậy đi!”
“Mặc thì mặc vậy, ngươi cho ta ôm một cái đi. Ta có một người đệ đệ cao như ngươi, cũng gầy gầy, nhưng mà năm trước chết trong một trận đại dịch bệnh rồi, ta vừa thấy ngươi đã nghĩ đến nó, không biết nó ở âm phủ sống có tốt không hu hu hu… Đệ đệ ruột đáng thương của ta ơi…”
Căn cứ vào kinh nghiệm mấy hôm trước, ông kì thật còn một người chú ruột, cậu ruột, anh ruột, cháu ruột và cháu ngoại trai ruột cao gầy giống tôi dưới âm phủ nữa.
Tôi chả còn tí tinh lực nào, quậy xong một hồi thì ngủ. Hôm sau luôn tỉnh lại dưới mặt đất, Bách Lý Du đạp xuống.
Đương nhiên là đập cho một trận. Mà Bách Lý Du hình như nghiện trò này rồi, càng đánh càng đê tiện.
Ngày thứ ba mươi hai, tới Dương Châu.