Yên Chi Trảm

Chương 90: Đường về phong ba 3




Rất nhanh mua đầy một xe này nọ, Quản Phong phân phó thân binh áp tải đến khách sạn, lại mang Thất Thất đi vào một quán trà, Quản Phong xuống ngựa bước đi vào, Thất Thất thực buồn bực, Quản Phong này không phải đi mua đồ, sao lại mang mình vào quán trà cái gì, hắn sẽ mời mình uống trà, có tốt bụng như vậy sao? Nghĩ xong Thất Thất ngẩng đầu nhìn một chút bảng hiệu quán trà kia, mặt trên viết bốn chữ to “Gia hòa trà quán”, rất có phần đẹp mắt, xem cấp bậc cũng không quá tệ.

Thất Thất đã phi thường có nô tính, mặc dù đi theo Quản Phong nửa chủ tử này người vẫn như trước luồn cúi, cong thắt lưng rụt cổ, khúm núm, Quản Phong nhìn Thất Thất lắc đầu, ý bảo Thất Thất ngồi xuống.

Thất Thất vốn hết sức tự giác khoanh tay đứng ở một bên, khi vừa nghe Quản Phong ý bảo nàng ngồi, Thất Thất lại có chút thụ sủng nhược kinh, chần chờ một chút mới ngồi ở đối diện Quản Phong, nhưng trong lòng lại cho rằng Quản Phong người này đối với mình vẫn là nhìn ngang nhìn dọc cũng không thuận mắt, hiện tại tốt bụng như vậy, sẽ không phải là có cái chuyện gì không dễ làm muốn bảo mình đi làm đi?

Mang theo chút bất an không yên, Thất Thất ho khan vài tiếng mới ngồi ngay ngắn xuống dưới, dùng tư thế ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Doãn Trường Ninh nàng cũng chưa từng dùng qua, vừa ngồi vững, một tên sai vặt hành động bí mật đã nấu sẵn nước, pha xong trà, rót trà cho hai người, rồi lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, Quản Phong mới mở miệng nói:“Tôn Tiểu Lăng, tuy rằng bản quan biết ngươi không phải Tôn Tiểu Lăng gì, nhưng bản quan muốn ngươi giúp một việc!”

Thất Thất vừa nghe vội nói:“Quản đại nhân yên tâm, nô tỳ nhất định là Tôn Tiểu Lăng, chính là Tôn Tiểu Lăng, chân chính Tôn Tiểu Lăng, chuyện cần giúp đỡ, Quản đại nhân nói quá lời, có việc chỉ cần phân phó!”

Quản Phong nhìn Thất Thất miệng lưỡi trơn tru liếc mắt một cái mới nói:“Vương gia địch nhân rất nhiều, người phụ nữ kia là người của Bạch Viện, nghĩ cái biện pháp đem ả kia từ trên đùi Vương gia đuổi đi!”

Thất Thất vừa nghe hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, quả nhiên Quản Phong con hồ ly này sẽ không tự dưng để cho nàng ngồi, vì thế có chút lắp bắp nói:“Quản đại nhân, việc này… sợ không phải là chuyện nô tỳ đủ khả năng làm!”

Quản Phong lại nhìn Thất Thất một cái nói:“Lúc ra khỏi thành, chính là Bạch Viện ngầm giở trò quỷ, người Đồng thành vốn hận Vương gia, còn có vài bè phái âm thầm phản đối Vương gia, cho nên Bạch Viện hơi động tay chân một chút, người Đồng thành này sẽ có thể cùng chung kẻ thù đi đối phó Vương gia!”

Thất Thất nghĩ rằng: Ta so với người Đồng thành kia còn hận Vương gia nhà người, dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ giúp ngươi!

Quản Phong nói xong vươn tay từ trong tay áo lấy ra thứ gì đó đẩy lên trước mặt Thất Thất, Thất Thất vừa thấy là một thỏi vàng óng ánh, ước chừng nặng khoảng hai mươi lượng, không thể trách mình chướng mắt mười lượng bạc kia của đại công chúa, nguyên lai giá trị con người mình đã sớm không còn là cái giá mười lượng bạc, có phải chiêu bài trên cây quạt kia cũng phải sửa đổi, đổi thành “Đồng Tiền công tử, yêu nhất vàng” mới phù hợp với thân phận, trong lòng lại nghĩ: Xem ở phân lượng thỏi vàng lớn như vậy, tiểu cô nãi nãi đành cố mà làm giúp cái việc, cái khác thì khỏi cần bàn!

Quản Phong thấy Thất Thất tham lam nhìn chằm chằm, không nói gì, nhân tiện nói:“Không đồng ý thì quên đi!” Nói xong muốn đem vàng cất về trong tay áo, Thất Thất vừa thấy lập tức bổ nhào vào đĩnh vàng kia nói:“Quản đại nhân, để cho nô tỳ ngẫm lại, để cho nô tỳ ngẫm lại, có cái chiêu thuật gì không?”

Quản Phong mới nở nụ cười, Thất Thất cảm thấy rất kỳ quái, Bạch Viện kia cũng thế, đại công chúa cũng thế, Y Phương gì đó cũng thế, thời điểm bọn họ thấy mình cười, đều có vẻ khinh thường, nhưng thời điểm Quản Phong này nhìn mình cười, luôn có chút không biết làm thế nào.

Thất Thất chợt vỗ đùi nói:“Đại nhân, có!”

Quản Phong nghe xong sửng sốt một chút nói:“Ngươi có cái chiêu thuật gì?”

Thất Thất nhân tiện nói:“Nô tỳ nghĩ ra một biện pháp dứt khoát tìm một cái hấp dẫn hơn đưa cho Vương gia đi, Vương gia nói không chừng liền di tình biệt luyến, sẽ không để ý Phán Hề kia nữa!”

Quản Phong xoa trán một chút, vốn tưởng rằng Thất Thất nghĩ đến biện pháp gì tốt, cư nhiên là biện pháp như vậy, Thất Thất vừa thấy thần thái này của Quản Phong đã biết Quản Phong rõ ràng không thích, nhưng lại sợ Quản phong thu lại vàng, vội la lên:“Quản đại nhân, để cho nô tỳ suy nghĩ thêm, suy nghĩ thêm!”

Quản Phong gật gật đầu nói:“Dù sao việc này giao cho ngươi, ngươi nhất định phải mang việc này dẹp yên!”

Thất Thất cầm lấy thỏi vàng gãi đầu, cũng không biết Quản Phong lần này sao lại xem trọng mình như vậy, nhưng vì đĩnh vàng kia, Thất Thất trả lời hăng hái:“Đương nhiên, đương nhiên, nào có chuyện nô tỳ làm không ổn!”

“Nhận tiền của người, giúp người tiêu tai” đây là lời nói chí lý của Thất Thất ở Ô Y Hạng sống hơn 14 năm, đĩnh vàng kia cầm ở trong tay cảm giác vô cùng tốt, nhưng cũng trầm trọng dị thường, Thất Thất cau mày bắt đầu lo lắng mình nên làm thế nào đem Phán Hề tên tiểu nhân đắc chí kia từ trên đùi Doãn Trường Ninh đuổi đi, vốn nghĩ đến phương pháp tốt nhất chính là tìm một cô gái khác nhiều hấp dẫn hơn thay thế, loại phương pháp lấy độc trị độc này là dùng được nhất, nhưng Quản Phong không thích, Thất Thất chỉ phải nhanh chóng cất vàng quay về phòng nhỏ của mình suy nghĩ làm thế nào thay người tiêu tai.

Thời điểm ở trước cửa phòng Doãn Trường Ninh đi qua đi lại đến vòng thứ năm, Thất Thất rốt cục nghe được tiếng Doãn Trường Ninh:“Tôn Tiểu Lăng, ngươi cả buổi chiều đều ở trước cửa lắc lư cái gì? Còn lắc lư, cẩn thận bổn vương bảo người ta đem da ngươi lột ra, rồi treo ngươi phơi khô ngoài trời!”

Thất Thất biết Doãn Trường Ninh ác, nói được thì làm được, nhưng nhìn chung hắn vẫn để ý mình, vội vàng xốc mành đi vào, thấy phòng một mảnh xuân sắc, Doãn Trường Ninh ôm Phán Hề, bên tháp ném hơn 10 bình rượu, trong tay còn bưng ly, trong phòng tối trừ bỏ tiếng cười quyến rũ của Phán Hề, chính là tràn ngập một mùi rượu lâu năm nồng đậm, Phán Hề vừa thấy đến Thất Thất khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp như trứng ngỗng kia lập tức suy sụp xuống, nhõng nhẽo nói:“Vương gia, ngài sao để cho hắc nô như vậy đến mất hứng nha?”

Doãn Trường Ninh nghe xong ha ha cười nói:“Ước chừng tiểu hắc nô thấy bổn vương cùng Phán nhi mỗi ngày ở trên giường tiêu dao sung sướng, nàng xuân tâm minh động đi!”

Thất Thất nghe xong thật muốn có chí khí quay người lại đi ra ngoài, sau đó lại ra ngoài đường tiêu dao xài hết mười lượng vàng kia, Doãn Trường Ninh ngươi biết uống rượu hưởng dụng mỹ nhân ân, chẳng lẽ Tô Thất Thất ta không biết uống rượu hưởng thụ nhân sinh, nhưng vừa nghĩ đến mười lượng vàng kia bây giờ còn không phải của mình, lại anh hùng hụt hơi dừng chân, giả ho một tiếng mới nói:“Vương gia, nô tỳ ở Bắc Tề trấn đây cư nhiên phát hiện một chỗ chơi vui vô cùng!”

Doãn Trường Ninh vừa nghe có chút không tin nhìn Thất Thất, Thất Thất thấy Doãn Trường Ninh không tức giận lập tức bước lên phía trước một bước mới nói:“Vương gia, là thật!”

Doãn Trường Ninh suy nghĩ một hồi, buông lỏng tay Phán Hề nói:“Nếu không phải là chuyện thú vị, bổn vương không lột da rút gân ngươi là không được!”

Thất Thất vội vàng cười ngượng nói:“Thật là một chỗ rất thú vị!”

Vì thế Doãn Trường Ninh đứng dậy tắm rửa thay quần áo, Thất Thất liền đứng ở dưới ánh mắt có thể giết chết mình kia của Phán Hề, không yên bất an chờ Doãn Trường Ninh tắm rửa thay quần áo, nhưng mà thằng nhãi này tắm rửa thay quần áo tính ra thật sự là bằng tốc độ sinh đứa nhỏ, thời điểm lèo nhèo, ăn mặc đến cảnh xuân sáng lạn xong đi ra, trời bên ngoài đã muốn hoàn toàn đen thui.