Thất Thất vội theo Lưu quản sự đi qua hành lễ, sau đó nghe đại công
chúa nói:“Bên cạnh Vương gia cũng không có người hầu hạ vừa lòng, một
hắc nô như vậy, một là bề ngoài không đủ đoan chính, hai là nhân thủ
cũng quá ít, Vương gia hãy nghe bản cung một câu, bản cung giúp Vương
gia tuyển chút người vừa ý hầu hạ!”
Thất Thất từ trong lòng khen ngợi đại công chúa đủ hiền lành, Doãn
Trường Ninh thằng nhãi này cũng quá có phúc phần, ngay cả Bạch Viện kia
người có tâm cơ như vậy, cũng chưa tìm được một người vừa ý, làm thế nào chuyện tốt toàn để cho Doãn Trường Ninh thằng nhãi này gặp được, trong
lòng tự dưng càng hận!
Doãn Trường Ninh cười nhẹ nói:“Ái phi thật sự là vợ tốt của bổn
vương, hiền thê tốt, một đường mà đến, sợ là xa xôi, nói vậy cũng mệt
mỏi, rượu hoa quế Đồng thành này cực kỳ nổi tiếng, ái phi cần phải uống
nhiều mấy chén!”
Vì thế đối với vị giai nhân quần áo gọn gàng này ngồi xuống vị trí,
rồi mới phân phó để cho Thất Thất cùng Thiến Hề, Phán Hề đều đứng lên
hầu hạ, Thiến Hề kia da trên lưng mặc dù bị Doãn Trường Ninh cắt, nhưng
cũng không ảnh hưởng đến dung mạo hơn người của nàng, chỉ là ước chừng
miệng vết thương chưa lành, cho nên cử chỉ rõ ràng chậm chạp.
Doãn Trường Ninh tự tay cầm bình vì đại công chúa rót đầy rượu, Thất
Thất từ trong lòng khinh bỉ Doãn Trường Ninh thằng nhãi này, bình thường là chủ nhân mười ngón không dính nước xuân, xem ra cũng phải coi là đối với ai ở trên, đối với đại công chúa này, hắn liền cùng Lưu quản sự
giống nhau là con chó, đại công chúa lại nói:“Vương gia vì bản cung cầm
bình, bản cung làm sao dám đảm đương!”
Thất Thất cảm thấy không hiểu, vợ chồng làm đến phần này thật là
không được tự nhiên, nếu để cho nàng lựa chọn, quyết định không làm
người như đại công chúa vậy, lại nghe Doãn Trường Ninh thản nhiên
nói:“Công chúa khách khí, công chúa tàu xe mệt nhọc, bổn vương trông
mong không thể thay công chúa chịu xóc nảy khổ sở kia, huống chi chỉ là
cầm bình châm rượu, công chúa, mời!”
Đại công chúa kia mới cười dài vừa uống hết ly vừa thâm tình nhìn
Doãn Trường Ninh, Thất Thất mới nghĩ rượu hoa quế từ khi nào thì thành
rượu nổi danh thiên hạ?
Doãn Trường Ninh châm ba ly cho đại công chúa mới đưa bình qua cho
Thiến Hề, Thiến Hề tiếp nhận bình, thấy đại công chúa lại bị Doãn Trường Ninh khuyến khích thêm một ly, vội mang bình đi lên phía trước vì đại
công chúa châm rượu, kết quả không biết làm sao liền đem cái ly trong
tay đại công chúa đụng xuống dưới, cái ly bạch ngọc trong tay đại công
chúa kia liền rớt trên đất, Thiến Hề sợ tới mức “Bùm” một tiếng quỳ
xuống run rẩy nói:“Vương gia, công chúa, nô tỳ… Tha cho nô tỳ đi!”
Doãn Trường Ninh vừa thấy giận dữ nói:“Người tới, kéo xuống đánh chết!”
Đại công chúa kia vội nói:“Vương gia, quên đi, mỹ nhân này cũng không phải cố ý, tạm tha nàng đi!”
Doãn Trường Ninh lại hừ lạnh một tiếng nói:“Như thế này sao có thể
dùng, lần này tha nàng, mọi người liền nghĩ đến làm việc đều không cần
để bụng, người người đều học nàng, vậy hỏng mất, huống chi nàng đụng rớt là ly của ái phi, ái phi tha thứ, bổn vương tha không được, người tới,
lôi xuống đánh chết!”
Thất Thất vì thế thấy Thiến Hề kia như một con búp bê hỏng bị người
kéo đi xuống, đại công chúa kia có chút động nhan nói:“Vương gia đối với bản cung thật tốt!”
Doãn Trường Ninh lại “Vinh nhục bất kinh” nói:“Ái phi nói quá lời!”
Vì thế tiệc rượu của hai người lại lần nữa bắt đầu, Phán Hề kia lại
như trên miếng băng mỏng, thật cẩn thận đến nỗi có phần cái gì cũng
không làm, ước chừng lại uống hai chén, Thất Thất nghe đại công chúa kia có chút hờn dỗi nói:“Vương gia, mặc dù bản cung biết Vương gia bên
ngoài vất vả, luôn luôn chút hồ ly tinh có suy nghĩ không yên, muốn tìm
cách dụ dỗ Vương gia, Vương gia cần phải để ý thân thể!”
Doãn Trường Ninh nghe xong mỉm cười nói:“Công chúa vì sao có lời ấy,
có thể xin công chúa nhắc nhở một hai hay không, bổn vương có tắc sẽ sửa!”
Đại công chúa vừa nghe nhân tiện nói:“Bản cung nói, không cho ngươi
lại phạt lại đánh, nếu như vậy bản cung tuyệt đối không thuận theo!”
Doãn Trường Ninh liền cười nói:“Công chúa xin nói!”
Đại công chúa liền kêu:“Y Phương, đem vật kia lấy ra!”
Thất Thất liền thấy cung nữ có hai phần thủy sắc kia đi ra, trong tay nâng một cái khay bạc, mặt trên có phủ một cái khăn gấm màu đỏ, Y
Phương quỳ xuống, hai tay đem khay đưa qua, vươn tay tháo xuống cái khăn mới nói:“Mời Vương gia, công chúa xem qua!”
Thất Thất vừa thấy cư nhiên là cái áo ngủ màu tím mình thuận tay để
tại trên giường Doãn Trường Ninh, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, nguyên lai đại công chúa này căn bản không giống như mình suy nghĩ vậy, rõ
ràng là một phụ nữ có lòng đố kị rất nặng, Doãn Trường Ninh nhìn cũng
“Ah” một tiếng, đã thấy đại công chúa lấy tay che mắt nói:“Vương gia,
bản cung không cẩn thận ở trên giường ngài nhặt được vật như vậy, thật
sự là bẩn ánh mắt bản cung, mấy thứ gì đó phụ nữ dùng qua, lại dơ bẩn
thối nát, hồ ly tinh này không mặt mũi không da sao không biết kiểm điểm một ít!”
Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, Thất Thất thoáng
cái từ trên mặt nóng đến trên cổ, đại công chúa kia lại nói:“Thiến Hề
cùng Phán Hề này đến tột cùng là từ đâu đến, vật như vậy cũng dám mặc ở
trên người đến dụ dỗ Vương gia, Vương gia cần phải giữ mình trong sạch, đừng để cho người khác làm đầu câu chuyện, truyền loạn ra ngoài!”
Phán Hề kia vừa nghe không nghĩ tới là họa trời giáng, lại nghe Doãn
Trường Ninh ho khan một tiếng nói:“Đa tạ đại công chúa nhắc nhở, người
đâu, đem tỳ cơ không biết kiểm điểm này lôi xuống ở quỳ hai canh giờ
ngoài nắng, ba ngày không được ăn cơm!”
Phán Hề còn chưa kêu “Oan uổng” đã bị người lôi xuống, Thất Thất mặt
tự dưng đỏ lên, Doãn Trường Ninh lại nhíu mày nhìn nàng một cái, trong
chốc lát đại công chúa này liền như vậy không dấu vết thu dọn mất hai tỳ cơ Bạch Viện đưa cho Doãn Trường Ninh, Thất Thất từ trong lòng bội phục thủ đoạn của đại công chúa, hai mĩ nhân đều không còn, rốt cục đến
phiên Thất Thất hầu hạ, Thất Thất so với Phán Hề kia còn như trong miếng băng mỏng, sợ một cái không cẩn thận cũng để cho đại công chúa này tìm
được cớ để cho Doãn Trường Ninh đem mình đuổi đi rồi, dù là phái ra
vương phủ, nàng còn có “Bách hoa lâu” để đi, nếu như đánh mất tánh mạng, nàng có phải sẽ nhắm mắt lại đem tất cả ân oán đều phó mặc cho gió hay
không!
Nhưng Thất Thất tay chân vụng về không nghĩ tới từ lúc bắt đầu tiếp
nhận bình ngọc trong tay Phán Hề kia, đại công chúa liền đối với nàng
khen ngợi không dứt: A, người không bao lớn, sao lại linh hoạt như vậy;
Vương gia đừng nói người này thật đúng là không thể trông mặt mà bắt
hình dong, Tiểu Lăng này sao lại biết hầu hạ người như vậy, bản cung
nhìn làm sao cũng cảm thấy nàng là một người thông minh; Ôi, Vương gia
của bản cung nha, ngươi cuối cùng cũng có một người hầu vừa ý, bản cung
trước kia còn lo lắng, này đây có thể yên tâm, một tiểu hắc nô thật tốt nha,….
Thất Thất lớn như thế này mới từ trong nửa canh giờ Doãn Trường Ninh
cùng đại công chúa dùng bữa tối này đạt được khích lệ nhiều nhất, ước
chừng từ nhỏ tới lớn hợp lại cũng không nhiều bằng một hồi này, Thất
Thất nghe đến có chút lâng lâng, vài lần đều rót nhầm rượu, vẫn được đại công chúa khen trên trời dưới đất biết hầu hạ người.
Cuối cùng Thất Thất cũng không biết mình đói bụng, làm thế nào đem
hai vị chủ tử hầu hạ đến cảm thấy mỹ mãn, cơm rượu no đủ rời khỏi phòng
ăn, đại công chúa kia khi rời đi thưởng cho Thất Thất hai món ăn, Thất
Thất sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, nhìn hai món ăn kia thế mà không có một chút khẩu vị, cuối cùng cư nhiên để bụng đói rời khỏi phòng ăn.