Yên Chi Trảm

Chương 60: Ngô thành lịch kiếp 5




Thất Thất thấy Doãn Trường Ninh cùng Thiên Tuyết mắt đi mày lại một hồi, bỗng nhiên cực kỳ ung dung vươn tay đóng lại cửa sổ, Thất Thất càng thêm chán nản, thằng nhãi này từ lúc mình bắt đầu nhận thức cho tới giờ chưa từng động thủ đóng qua cửa sổ, rõ ràng là một người chủ ngay cả đồ rớt xuống đất cũng sẽ không xoay người. Lại ở trong nháy mắt cửa sổ đóng lại, Thất Thất thấy Thiên Hương vừa ngẩng đầu thêm một lần, Doãn Trường Ninh hiển nhiên dụ dỗ thật sự là đúng mực đem Thiên Hương đa tình thu thủy nhốt ngoài cửa sổ, Thất Thất nghĩ Thiên Hương tiểu tiện nhân kia thấy cửa sổ đóng không biết còn có bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu thương tâm.

Thất Thất bĩu môi ác độc nghĩ: Doãn Trường Ninh thằng nhãi này sợ không biết Thiên Hương tiểu tiện nhân kia có người tình đâu, người tình chân chính của người ta là anh ruột nàng kìa!

Thất Thất nhìn, nghĩ tự dưng muốn phát giận, tự dưng tức giận, tự dưng nghĩ vừa đi sẽ không hề báo được thù, ước chừng mình mệnh không tốt, chính mình dứt khoát cứ nhận mệnh cho rồi! Nhưng Thất Thất lại không nghĩ cứ như vậy buông tha những người đã hại mình, ngẫm lại chính mình vừa rời đi, Doãn Trường Ninh thằng nhãi này thực sẽ cùng Thiên Hương tiểu tiện nhân kia song túc song phi, chẳng phải là làm lợi cho bọn họ, mình mới thật là vì bọn họ may áo cưới!

Nghĩ thông suốt, Thất Thất quyết định nhịn, lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Thiên Hương công chúa này thật là có hai phần tư sắc! Quả nhiên cùng Thiên Tuyết bề ngoài rất là tương tự, có lẽ chính là Thiên Tuyết, có phải lúc trước nàng từ trong trướng bồng của bổn soái trốn thoát hay không, sợ bổn soái biết liền đổi thành Thiên Hương gì đó!”

Thất Thất trong lòng hừ một tiếng: Ngươi thật đúng là biết bịa chuyện, ta Tô Thất Thất là hạng người gì mà từ trong trướng ngươi trốn ra, Thiên Hương là cái người làm bằng giấy như vậy, còn có thể từ trong trướng ngươi trốn khỏi?

Trong lòng nghĩ, Thất Thất lại nghiến răng nghiến lợi nói:“Đúng nha, tướng quân gia lúc này tin tưởng nô tỳ nói rồi đi!”

Doãn Trường Ninh nở nụ cười một chút nói:“Tôn Tiểu Lăng, gia làm sao cứ cảm thấy ngươi nhìn Thiên Hương tròng mắt giống như phải bay ra vậy!”

Thất Thất thiếu chút nữa la lên “Nói hươu nói vượn”, tròng mắt mình hận nổi ra ngoài tính ra còn có khả năng, nhưng tuyệt đối không có khả năng là bay ra, nhịn xuống sau kêu lên:“Tướng quân gia ngài lại lấy nô tỳ nói giỡn, nhưng mà người thần tiên như Thiên Hương công chúa vậy, nô tỳ muốn xem nhiều vài mắt cũng không đủ, ngay cả tướng quân gia cũng không phải muốn xem nhiều vài mắt sao?”

Doãn Trường Ninh nghe xong nhìn Thất Thất liếc mắt một cái nói:“Đừng nói, gia thật đúng là cho rằng Thiên Tuyết so với nàng trông được hơn một ít, tuy có chút thô tục, nhưng để cho gia chọn, gia thà rằng làm tiện Thiên Tuyết, làm tiện lên có mùi vị hơn!”

Thất Thất nghe khúc đầu thiếu chút nữa vui mừng lộ rõ trên nét mặt, sau khi nghe mặt sau, đã nghĩ liều mạng cho rồi, vừa chuyển đầu muốn phản bác, mới phát hiện miệng Doãn Trường Ninh đều đến bên tai nàng, Thất Thất sợ tới mức vội vàng lui lại mấy bước.

Doãn Trường Ninh thấy nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, mới nói:“Nhưng mà phải kết hôn đến làm phu nhân nha, sợ Thiên Tuyết kia thật đúng là cái lên không được mặt bàn, vẫn là phải cưới như Thiên Hương vậy, tự nhiên hào phóng, cử chỉ tao nhã!”

Thất Thất trong lòng hừ một tiếng nghĩ đến lời Bạch Viện nói về Doãn Trường Ninh, trong lòng khinh thường: Còn có người nói ngươi thô lỗ bần cùng kìa, nói người khác như vậy cũng không ngại mặt đỏ!

Sau, Thất Thất không thấy Doãn Trường Ninh ở cửa sổ tiếp tục dụ dỗ Thiên Hương, nhưng Thiên Hương lại cách ba năm bận đến bố thí cháo, rõ ràng so với trước kia tới thường xuyên hơn nhiều lắm, Thất Thất mới biết được Thiên Hương nhìn xinh đẹp, nhưng cũng là người không có tư duy không biết thưởng thức như vậy, Doãn Trường Ninh người như thế này vừa nhìn thấy trên mặt rõ ràng viết vài thứ như sắc quỷ, ác ma, Thiên Hương cư nhiên còn có bộ dáng ba phần lưu luyến, xem ra trưởng thành trong hoàng cung, so với chính mình cũng không có kiến thức hơn bao nhiêu!

Doãn Trường Ninh đã có vài ngày không ở khách sạn, đi bận cái gì, Thất Thất không biết, nàng không có việc gì, bên ngoài mưa rơi xuống, e ngại thân phận thấp kém, nàng làm sao cũng không thể đi, chỉ có thể ngồi ở phía trước cửa sổ xem cảnh mưa, ba ngày sau, Doãn Trường Ninh lại phân phó thu dọn chạy lấy người!

Thất Thất không biết Doãn Trường Ninh cùng Thiên Hương rốt cuộc trộm hương thiết ngọc đến bước nào, Thiên Hương có lọt hầm hay không, Doãn Trường Ninh thằng nhãi này có đắc thủ hay không? Thiên Hương hiển nhiên cũng không phải loại phụ nữ tam trinh cửu liệt gì, nói không chừng đã để cho Doãn Trường Ninh tên kia đắc thủ, hiện tại lại thuận tay ném đi như vậy, khóc đi thôi, vừa nghĩ đến Thiên Hương có thể gặp được kết cục so với mình không hơn bao nhiêu, Thất Thất không hiểu sao cao hứng lên.

Vừa nghe chạy lấy người, Thất Thất vội vàng thu dọn, Doãn Trường Ninh đi ra ngoài không mang một tỳ nữ nào, những tùy tùng này vừa thấy Thất Thất ở, ai cũng không giúp đỡ, cho nên Thất Thất cực kỳ tự biết thu dọn luôn gì gì đó của Doãn Trường Ninh, xếp xong này nọ, thình lình thấy bên cửa sổ một con thằn lằn không nhỏ, suy nghĩ một chút, Thất Thất duỗi tay ra bắt lấy giấu ở trong tay áo.

Quản Phong lập tức bắt đầu thúc giục mọi người chuẩn bị quay về, Thất Thất lại vội vàng đem đồ vật chuyển xuống, Quản Phong nhìn những tùy tùng này liếc mắt một cái, mới có vài người không quá tình nguyện vươn tay cùng nhau chuyển đồ, Thất Thất vừa đem xe ngựa thu dọn thỏa đáng, Doãn Trường Ninh đã hoá trang thành một thương nhân mặt trắng lên xe ngựa, vừa lên xe lại phân phó nói:“Quản Phong tận lực mau một chút ra khỏi thành, sớm một chút chạy về Đồng thành!”