Thất Thất oán hận mắng Nhị Ngưu tử, hiển nhiên mắng như thế nào dưới
đôi mắt mình cũng không làm nên chuyện gì: Không có chỗ ở, mưa như trước vẫn còn rơi xuống, sắc trời đã muốn càng ngày càng đen!
Thất Thất không thể không cào lấy đầu, bắt đầu suy nghĩ mình về sau
nên ở nơi nào, dùng cái phương thức gì tiếp tục sinh tồn? Chẳng lẽ
giống như mỗ mỗ vậy bắt độc trùng đến hiệu thuốc bắc đổi chút đồ ăn?
Doãn Trường Ninh đứng ở cửa sổ, phương hướng này của hắn vừa vặn có
thể nhìn đến chỗ Thất Thất đang ngồi, hắn thấy Tô Tử Nho hỏi qua Thất
Thất, còn để cho người ta cho Thất Thất bánh bột ngô, sau đó nghe Quản
Phong ở bên tai nhỏ giọng nói:“Phía sau Tô Tử Nho kia chính là Vương
Quốc Khánh!”
Doãn Trường Ninh gật gật đầu, thấy sắc trời chậm rãi đen, Thất Thất
như trước ngồi xổm nơi đó, dường như chuẩn bị ở chỗ này ngồi qua đêm,
ngẫm lại Tô Thất Thất này nếu thực không phải gian tế, trên người lại
không có xu nào, dường như cũng chỉ có thể ở nơi này qua đêm.
Doãn Trường Ninh đang nghĩ tới, chợt thấy một tiểu ăn mày hướng lại
đây một phen đoạt lấy bánh trong tay Tô Thất Thất, Tô Thất Thất phản ứng lại, thoáng cái vọt qua, Doãn Trường Ninh gặp Thất Thất cùng tiểu ăn
mày kia đánh nhau lắc lắc đầu, hắn vừa không tin tưởng Tô Thất Thất là
Thái Thường tự Nhị nha đầu gì, cũng không tin tưởng Tô Thất Thất là muội tử ruột của Tôn Thiếu Bạch gì, nha đầu đen thui xấu xí này không biết
là kêu “Thất Thất”, hay là “Thê thê”, hoặc là “Tê tê”, cái kiểu nàng
cùng tiểu ăn mày đánh nhau giành bánh bột ngô là bản lĩnh các tiểu thư
khuê các hoặc các cô gái nhỏ cũng không có khả năng có được!
Doãn Trường Ninh mang chuyện Tô Thất Thất bên người mình từng màn
từng màn hồi tưởng lại một lần, nghĩ đến Tô Thất Thất đối thoại cùng Tôn Thiếu Bạch, có một loại khả năng Tô Thất Thất cùng Tôn Thiếu Bạch là
thật quen biết, Tô Thất Thất thừa cơ giả mạo em gái của Tôn Thiếu Bạch,
Doãn Trường Ninh vẫy tay với Quản Phong, Quản Phong đi đến bên người,
hắn nhỏ giọng nói:“Để cho người ta đi thăm dò tra xét chuyện tình của
Tôn Thiếu Bạch ở Ô Y Hạng, có nhận thức cô gái nào kêu là ‘Thất Thất’
hay không!”
Quản Phong tuy có chút kinh ngạc, nhưng gật gật đầu, lập tức phân phó xuống.
Doãn Trường Ninh một lần nữa đem ánh mắt quay lại trên hai người đang đánh nhau, Tô Thất Thất dùng chân dẫm lên người tiểu ăn mày kia, hiển
nhiên đã chiến thắng đối thủ, lại đem tiểu ăn mày kéo lên, cầm bánh bột
ngô trong tay đưa một miếng cho tiểu ăn mày kia, sau đó hai người không
biết thân thân thiết thiết nói chút gì, tiểu ăn mày liền mang theo Thất
Thất đi rồi, xem ra Thất Thất là tìm chỗ ở.
Doãn Trường Ninh chợt hướng về phía Quản Phong nói:“Đem nàng tìm trở về!”
Thất Thất đi theo tiểu ăn mày đi tới một gian phòng ở rách nát mưa
dột, gặp một chỗ khô ráo trải cỏ khô, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, hướng
lên đống cỏ kia ngồi xuống, đang lúc muốn làm như thế nào lừa tiểu ăn
mày kia đem chỗ trải cỏ khô tặng cho mình ngủ, cửa bị người phá đẩy ra,
Thất Thất tập trung nhìn vào là hai tùy tùng của Doãn Trường Ninh, trong đó một người tiến vào nhân tiện nói:“Tôn Tiểu Lăng, làm thế nào một hồi không nhìn chằm chằm ngươi, ngươi liền chạy, ngươi thật đúng là không
phải cái người làm cho người ta bớt lo ha!”
Thất Thất nghe xong đôi mắt đỏ lên, cắn môi lại không nói ra lời, tùy tùng kia nhân tiện nói:“Còn không mau chút, chủ tử gia gọi ngươi hầu hạ kìa!”
Thất Thất một bên từ trên đống cỏ đứng lên một bên nghĩ mình có phải
hẳn là nên lập tức báo quan hay không, nếu Đại Kỳ quốc thực bắt được
Doãn Trường Ninh thằng nhãi này, mình có phải hay không tính như là lập
công lớn nhất!
Doãn Trường Ninh thấy Tô Thất Thất đứng ở trước mặt mình, miệng hơi
hơi có vểnh chút bất mãn, cái trán còn có chỗ bị thương chảy máu khi
cùng tiểu ăn mày đánh nhau, thản nhiên nói:“Tôn Tiểu Lăng, chỉ trong
chốc lát như vậy ngươi đã muốn chạy a, đừng quên ngươi là khế ước gia
hạn!”
Thất Thất biết mình trả lời hay không trả lời đều giống nhau, Doãn
Trường Ninh chỉ cần vừa lật mặt, bóp chết nàng so với Bạch Viện còn dễ
dàng hơn, nhưng Thất Thất vẫn khó chịu, sợ Doãn Trường Ninh nhìn ra mâu
thuẫn của nàng, cúi đầu xem chân mình, bởi vì trời mưa, cho nên trên đôi giày mới Lôi Nhân cho nàng tất cả đều là lầy lội, đem thảm phòng Doãn
Trường Ninh cũng giẫm ô uế, Thất Thất chợt ý thức được cái gì đó “Bùm”
một tiếng quỳ xuống nói:“Tướng quân gia, nô tỳ đáng chết, bởi vì đối với Ngô thành không quen, cho nên đi lạc đường, nếu không phải tướng quân
gia phái người tìm nô tỳ, nô tỳ thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa không về
được!”
Doãn Trường Ninh sửng sốt một chút, sau đó vẫy tay nói:“Biết là tốt rồi, về sau chú ý chút, đi xuống nghỉ ngơi đi!”
Thất Thất vội cảnh xuân sáng lạn cười nói:“Đa tạ tướng quân gia!” Nói xong liền lui ra, chính là trời mưa, đầu gối, cổ tay của nàng đều đau,
đứng dậy có chút không quá trôi chảy, khi đi tới cửa lại nghe Doãn
Trường Ninh bồi thêm một câu:“Trên trán để cho người ta bôi chút thuốc!”
Thất Thất mới cảm thấy cái trán có chút đau nóng rát, vươn tay sờ một cái còn có máu, nàng vội ôm trán rời khỏi phòng Doãn Trường Ninh, vừa
nhấc đầu thấy Quản Phong cùng Lôi Nhân, nàng cười hì hì hành lễ:“Nô tỳ
gặp qua Quản đại nhân, Lôi đại nhân!”
Lôi Nhân không nói chuyện, Quản Phong để cho nàng trở về phòng nghỉ
ngơi, Thất Thất vội đứng lên nói một tiếng:“Đa tạ Quản đại nhân, Lôi đại nhân!” Sau đó liền vui phơi phới đi về dưới phòng mình, đóng cửa lại,
Thất Thất mới bổ nhào vào trên giường oan ức khóc lên.