Yên Chi Trảm

Chương 57: Ngô thành lịch kiếp 2




Vào thành, Thất Thất vốn tưởng rằng chính mình chọc họa, không có thuận tiện phạt mình, Lôi Nhân ít nhiều sẽ mắng hai câu, nhưng Lôi Nhân lại ngay cả mắng cũng không có, Thất Thất nhẹ lòng lại, chợt nghĩ lâu như vậy rồi, mục đích hiển nhiên cũng đến, vẫn không gặp qua Doãn Trường Ninh, như này thật đúng là kì, chẳng lẽ Doãn Trường Ninh bảo Lôi Nhân mang mình đến du sơn dạo thủy.

Không bao lâu, Thất Thất mới phát hiện nơi này cùng Đồng thành phong tục tập quán cực kỳ tương tự, nhịn không được hỏi:“Lôi đại ca, nơi này là nơi nào?”

Lôi Nhân nhìn Thất Thất liếc mắt một cái mới nói:“Xem ra, ngươi dù bị người kéo đi bán cũng không biết!”

Thất Thất nghe xong sửng sốt một chút mới nói:“Ta như vậy ai chịu mua, ta ngay cả bạc cũng không lấy của hắn!” Nói xong Thất Thất lại cảm thấy mình rất hèn hạ bản thân mình, vì thế ngậm miệng, Lôi Nhân lại nhìn thoáng qua Thất Thất mới nói:“Vào thành, nói chuyện phải cẩn thận một ít, đây là Ngô thành!”

Thất Thất vừa nghe lập tức kích động lên, mới biết được mình đến Ngô thành đây, Kỳ Duệ đế dời đô đến Ngô thành, nàng biết đến, vốn nghĩ đến rốt cuộc không có khả năng gặp lại những kẻ thù này, không nghĩ tới chưa đến một năm, mình cư nhiên lại cách bọn họ gần như vậy.

Lôi Nhân nhìn thoáng qua Thất Thất có chút hưng phấn, nghĩ lại Quản Phong dặn dò hắn, chẳng lẽ là thật có ẩn tình, trước mắt Thất Thất này vừa nghe là Ngô thành, liền có bộ dáng kia, chẳng lẽ thật là muốn chạy trốn về Ngô thành, hoặc có cái chức vị quan trọng gì trong người? Nhưng lại cảm thấy Quản Phong có phải là nghi ngờ nhiều lắm hay không, dùng phương thức này đối đãi với một cô gái có phải có chút tàn nhẫn hay không?

Thất Thất hưng phấn một trận rốt cục nhớ tới một cái vấn đề cực kỳ trọng yếu, đây là Đại Kỳ tân hoàng thành, Doãn Trường Ninh đem mình mang tới nơi này làm cái gì, Thất Thất không khỏi lại lo lắng lên.

Lôi Nhân tìm một khách sạn, cho Thất Thất mướn một gian phòng, dàn xếp xong, liền đi ra ngoài.

Thất Thất ngồi nửa ngày cũng không thấy Lôi Nhân trở về, bụng lại đói, gặp trên bàn có điểm tâm, vì thế liền cầm hai miếng ăn lên, vừa ăn xong, tiểu nhị của khách sạn kia liền đi vào nói:“Vị khách quan này, như thế nào còn chưa đi?”

Thất Thất sửng sốt một chút hỏi:“Đại ca của ta bảo ta ở chỗ này chờ!”

Tiểu nhị kia nhân tiện nói:“Ta mặc kệ ngươi đại ca cái gì không đại ca, các ngươi ra tiền thuê phòng hai canh giờ, hiện tại canh giờ hết, ngươi còn không mau cút đi!”

Thất Thất nghe xong lập tức lớn tiếng nói:“Ngươi nói hươu nói vượn, đại ca của ta rõ ràng cho bạc!”

Tiểu nhị kia cũng lập tức biến sắc mặt nói:“Nếu ngươi không đi, ta liền báo quan bắt ngươi!”

Thất Thất mới biết được tiểu nhị nói thật sự nghiêm túc, nói như vậy Lôi Nhân đem mình đưa đến một nơi nhân sinh không quen thuộc ném, Thất Thất vừa tức vừa giận, nguyên tưởng rằng Doãn Trường Ninh mang mình tới nơi này sẽ có cái đại sự gì, hoặc là thật sự bắt đầu tin tưởng mình, không nghĩ tới mang đến nơi này là đem mình ném, mình hèn hạ như vậy muốn ở lại bên người hắn, Doãn Trường Ninh tên kia căn bản không coi là cái gì.

Thất Thất một mạch nhấc chân muốn ra khỏi phòng, chợt nghĩ đến mình một xu cũng không có, đi ra ngoài làm không tốt liền chết đói, nhìn điểm tâm trên bàn, duỗi tay ra toàn bộ đoạt lấy nhét vào trong ngực, mới chạy ra khỏi khách sạn.

Lôi Nhân thấy Thất Thất đi ra khách sạn, thở dài, một nha đầu mười lăm tuổi, thân vô xu bị ném ở Đồng thành, thật không biết nàng làm sao bây giờ, tuy nhiên, quân lệnh như núi, Lôi Nhân không dám cãi lời, hơn nữa Quản Phong suy nghĩ vẫn nổi danh sắc bén, hắn cho rằng có vấn đề, thông thường đều thật sự có vấn đề.

Thất Thất vừa lao ra khách sạn, mới phát hiện lúc này là chạng vạng, tuy là tháng tư, bởi vì có mưa, thời tiết còn có chút rét lạnh, Thất Thất mới biết được mình lập tức đối mặt không phải là vấn đề đói bụng hay không, mà là vấn đề buổi tối ngủ ở chỗ nào.

Trong lòng ước chừng năm sáu miếng điểm tâm, Thất Thất tìm một cái mái hiên ngồi xuống dưới, nhìn nước mưa bên mái hiên, Thất Thất rốt cục lại nhịn không được khóc lên, lúc đang khóc, chợt nghe có người dịu dàng hỏi:“Tiểu ca, ngươi vì sao khóc?”

Thất Thất ngẩng đầu thì thấy một người nam áo trắng nho sam đứng ở trước mặt, và một người thiếu niên khỏe mạnh che ô ở phía sau, Thất Thất đem nước mắt lau mới nhận ra người nam giới thần sắc có chút bệnh hoạn này vậy mà là Tô Tử Nho.

Tô Tử Nho thấy Thất Thất không đáp lời lại mở miệng hỏi một câu:“Tiểu ca, cùng người trong nhà phân tán sao?”

Người thiếu niên khỏe mạnh phía sau hắn nhịn không được mở miệng nói:“Chủ tử gia, người như vậy bây giờ sợ có rất nhiều, chủ tử gia thân thể không khoẻ, mưa này lại lớn, vẫn là đi về đi!”

Thất Thất nghe thanh âm kia lại lắp bắp kinh hãi, thiếu niên mặc quần áo đúng mực kia vậy mà là Nhị Ngưu lúc trước ở Ô Y Hạng cùng mình đánh nhau lớn lên, thật sự là người nhờ ăn mặc phật nhờ kim trang, Nhị Ngưu này vừa đổi quần áo cư nhiên cũng nhân khuông cẩu dạng, Tô Tử Nho che miệng ho khan vài tiếng mới nói:“Quốc Khánh, cho tiểu ca này mấy khối bánh!” (nhân khuông cẩu dạng: Bề ngoài cùng hành vi xem như đứng đắn vẻ vang thật ra nội tâm đê tiện hèn hạ, dùng với mục đích trào phúng)

Nhị Ngưu lập tức phân phó người đưa tới hai miếng bánh cho Thất Thất, Thất Thất tiếp nhận bánh rất muốn gọi lại Nhị Ngưu tử, xin hắn tìm cho mình một cái chỗ để ở, nhưng ngẫm lại Tô Tử Nho ở đây, do dự một chút, hai người đã xoay người đi rồi, Thất Thất thế này mới hối hận lên, muốn gọi lại Nhị Ngưu, nhưng hiển nhiên thân phận người ta đã muốn bất đồng, Thất Thất mới nhớ tới nhiều năm như vậy, nàng cư nhiên không biết đại danh của Nhị Ngưu tử, giống như không biết Tôn Đại Bảo kêu là Tôn Thiếu Bạch, Tôn Nhị Nha kêu Tôn Thiếu Bình vậy.

Ôm hai miếng bánh nhìn nước mưa chảy xuống mái hiên, nghĩ đến ban đêm biết ở nơi nào, Thất Thất lại muốn khóc: Ngươi tên Nhị Ngưu này, hiện tại đường làm quan rộng mở, đối với mình đây để ý cũng không để ý, Tô Tử Nho kêu ngươi cho mấy miếng bánh, ngươi cư nhiên keo kiệt như vậy chỉ cho hai cái, uổng công ta đây lúc trước một lòng một dạ muốn gả cho ngươi!