Thất Thất bỗng chốc thăng chức làm thị tì bên người Doãn Trường Ninh, chuyện tình này vẫn gây nên oanh động nho nhỏ, bộ dáng đen đúa xấu xí
quái dị, hầu hạ trăm ngàn chỗ hở, cử chỉ hoang mang rối loạn, cư nhiên
thành thị tì bên người, tuyệt đại đa số người cho rằng Doãn Trường Ninh
điên rồi, đại khái là phụ nữ xinh đẹp nhiều quá, vì thế có chút đẹp xấu
chẳng phân biệt được, Thất Thất thị tẩm một đêm đã thành kỳ tích trong
miệng mọi người, tất cả đều cho rằng nhất định là Doãn đại tướng quân
đắc thắng uống nhiều, cư nhiên sủng hạnh cô gái như vậy.
Thất Thất cũng không biết mình ở trên giường Doãn Trường Ninh ngủ
ngon một đêm, trực tiếp đem thanh danh cũng đạp hỏng, biến thành “Doãn
Trường Ninh uống rượu không cẩn thận ngủ” cái tên tuổi càng nhơ nhớp bẩn thỉu như vậy, mọi người ngay cả chữ “sủng” cũng tiếc rẻ dùng đến trên
người nàng, ước chừng đều cảm thấy chữ kia nếu dùng đến trên người Thất
Thất, trực tiếp để cho Thất Thất lãng phí.
Thất Thất lại đang vui vẻ mà chuẩn bị lấy được tín nhiệm của Doãn
Trường Ninh, sau đó tốt nhất là có thể có cơ hội cổ động Doãn Trường
Ninh sống lâu dài ở Đồng thành, đầu lại nóng lên, chỉ huy nam hạ, đem
Ngô thành kia cũng đoạt lấy, sau đó sẽ đem phụ hoàng,“Mẹ cả”, muội tử
của nàng kia bắt hết, tốt nhất toàn bộ nhét vào trong “Bách hoa lâu”
,nhưng chỉ là Tô Thất Thất tự mình tính toán nhỏ nhặt, đã quên mình
dường như không có mị lực lớn như vậy.
Đối với thanh danh, Thất Thất hiện tại cũng không quá để trong lòng,
một lần nàng đi ngoài, nàng nghe được có hai tỳ nữ thấp hèn xấp xỉ mình
đang nói chuyện thảo luận cái gì đấy, cẩn thận mà nghe, một người trong
đó nói:“Hiện tại thật đúng là không bỏ xuống được, cũng không nhìn xem
bộ dáng nàng kia!”
Một người khác nhân tiện nói:“Đại tướng quân nếu không uống rượu, có thể ngủ nàng sao!”
Người trước lại nói:“Tiện tì này cũng thật là không biết xấu hổ, từ
lúc bị ngủ, dường như đi đường đều vênh váo tự đắc hơn so với trước kia, hơn nữa Quản đại nhân có phân phó để cho mọi người nghe theo lời dặn dò của nàng sao, hiện tại xem ra tự đem chính nàng làm người dẫn đầu đi,
thần khí vô cùng!”
Một người khác cũng nói:“Cũng không sao, chỉ khuôn mặt nàng kia, ruồi bọ thấy cũng không muốn đậu lại, thật đúng là nghĩ như đại tướng quân
coi trọng nàng lắm vậy!”
Thất Thất nghe xong cái kia mới là tức lên, cái gì kêu là tin đồn vô
căn cứ, cái gì kêu là bịa đặt, đại khái chính là đây đi, Doãn Trường
Ninh khi nào thì coi trọng qua mình, hơn nữa khuôn mặt mình kia ruồi bọ
không thích ở là vì mình rửa sạch sẽ, không giống như người nào đó nói
loạn huyên thuyên, suốt ngày ngay cả gèn trên mắt còn rửa không sạch,
đương nhiên ruồi bọ nguyện ý ở nha, Thất Thất bị Doãn Trường Ninh làm
tiện xong, rơi xuống bệnh khí hư, nghe xong lời này, cũng tiểu không ra
được, xách quần liền vọt ra, vừa vọt ra lại không phát hiện người.
Thất Thất đông tìm tây tìm, lại thiếu chút nữa đụng phải Doãn Trường
Ninh, Thất Thất vội đứng lại, không biết Doãn Trường Ninh như thế nào
lại vòng bên này, thấy ánh mắt Doãn Trường Ninh rơi xuống trên lưng
mình, Thất Thất mới nghĩ đến tay còn đang xách quần, vội buông tay ra,
Doãn Trường Ninh nhíu mày một chút, lắc lắc đầu rồi đi qua.
Thất Thất mặt đỏ qua đi chậm rãi khôi phục tự nhiên, không khỏi buồn
bực lên, Doãn Trường Ninh ban ngày ban mặt không có việc gì lại đến cái
chỗ hạ nhân ở này làm cái gì! Vì thế cẩn thận theo sau Doãn Trường Ninh, thấy hắn một mạch đi về phía sau hậu viện, bởi vì đây là chỗ ở tạm thời của Doãn Trường Ninh, hậu viện nguyên bản hoang vu, Doãn Trường Ninh
cũng không bảo người ta thu dọn.
Thất Thất thấy Doãn Trường Ninh ở trước một nấm mồ nhỏ ngồi xuống,
Doãn Trường Ninh thấy Tô Thất Thất đi theo, liền hướng nàng vẫy tay, lộ
ra chuỗi vòng tay đỏ trên cổ tay trái, Thất Thất chỉ cảm thấy xâu chuỗi
kia phá lệ chói mắt, nhưng lại không dám không đi qua.
Doãn Trường Ninh ở trước nấm mồ nhỏ ngồi xuống, Thất Thất mới phát
hiện hắn cư nhiên mang rượu đến, Doãn Trường Ninh kêu một tiếng, Thất
Thất vội vàng rót đầy cho Doãn Trường Ninh.
Doãn Trường Ninh ước chừng uống lên bốn năm chén, lại ngồi khoản nửa
canh giờ, đem rượu trong bình đều rót vào mộ phần, mới bảo Thất Thất thu dọn chén, bình kia đi trở về, Thất Thất mua rượu hoa quế hơn mười năm,
vừa nghe rượu kia đã biết là rượu ngon, so với rượu hoa quế của mỗ mỗ
thơm hơn nhiều, mãi đáng tiếc rượu này bị Doãn Trường Ninh đổ đi, cũng
không biết ai mệnh tốt như vậy, cư nhiên có thể uống được rượu của thằng nhãi này.
Trở lại trong phòng, Doãn Trường Ninh lại ngồi xuất thần một hồi, mới phân phó Thất Thất chuẩn bị giấy bút, Thất Thất chuẩn bị bút mực xong
rồi, thấy Doãn Trường Ninh chấm mực, cầm bút xuất thần một hồi, mực nước kia liền hai ba giọt nhỏ trên giấy trắng, Thất Thất lại không thể không tiếc rẻ tờ giấy trắng kia, Doãn Trường Ninh lại thở dài, bảo Thất Thất
đều thu dọn đi, Thất Thất trong lòng lại đem Doãn Trường Ninh mắng gấp
bội, nhưng lại không thể không tươi cười trên mặt, nhanh chóng thu dọn
sạch sẽ.
Doãn Trường Ninh đi đến bên giường, thuận tay lấy cuốn sách bên gối,
lật vài tờ lại buông xuống, Thất Thất ít khi thấy Doãn Trường Ninh tâm
thần bất định như vậy, lại nghe Doãn Trường Ninh nhẹ nhàng thở dài:“Cư
nhiên đã chết nửa năm, thực mau nha!”
Thất Thất không biết Doãn Trường Ninh đang nói ai đã chết, thấy Doãn
Trường Ninh đem ánh mắt từ trên quyển sách chuyển tới chuỗi hạt trên cổ
tay kia, Thất Thất lộp bộp một cái, chẳng lẽ Doãn Trường Ninh đang nói
mình đã chết nửa năm, cẩn thận tính toán, hôm nay cùng đêm đó chịu nhục
vừa vặn là nửa năm, Thất Thất ánh mắt chợt ẩm ướt, hận không thể lập tức tiện tay giết Doãn Trường Ninh đồ khốn kiếp này, lại nghe Doãn Trường
Ninh thản nhiên nói:“Thực còn không cô gái nào dám đối với ta giống như
nàng vậy, còn dám hạ độc ta, nếu không chết, xem ta làm thế nào tra tấn
chết nàng!”
Thất Thất nghe xong mới biết được Doãn Trường Ninh còn vì chuyện
trúng độc mà canh cánh trong lòng, tâm tình tất nhiên thư thái chút, xem ra mình khi có thời điểm rảnh rỗi hẳn là nên bắt chút độc trùng nuôi
dưỡng, nói không chừng khi nào đấy còn có cơ hội lại độc Doãn Trường
Ninh một lần, ngẫm lại hẳn là sau khi lợi dụng Doãn Trường Ninh báo thù
xong, nghĩ đến đây, tâm tình Thất Thất khoan khoái lên!