Yên Chi Trảm

Chương 37: Ai là gian tế 6




Thất Thất cầm chiếc khăn trắng nõn mềm mại xoa xoa lưng cho Doãn Trường Ninh, trong lòng nguyền rủa Doãn Trường Ninh, trên mặt lại lộ vẻ cười hèn mọn, sau đó lại nghĩ thằng nhãi này lưng làm thế nào lại dài rộng như vậy, dày như vậy, xoa xoa thực mệt.

Thất Thất trong lòng lẩm bẩm, tay lại vội vàng không ngừng, chợt nghe đến Doãn Trường Ninh nói:“Ngươi thực kêu Tôn Tiểu Lăng?”

“Tướng quân gia ngài trí nhớ thật tốt!” Thất Thất mào đầu nói:“Nô tỳ kêu là Tôn Tiểu Lăng!”

Doãn Trường Ninh nhếch miệng một chút, sau đó có chút lạnh nhạt nói:“Quả nhiên là một tiểu thư khuê các, hầu hạ người cũng hầu hạ không thoải mái như vậy!”

“Tướng quân gia thực biết khích lệ người!” Thất Thất trả lời xong lại cảm thấy lời này không quá thỏa đáng, vội nói:“Tướng quân gia nói phải, về sau Tiểu Lăng nhất định học hầu hạ người cho thật tốt!”

Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Lấy quần áo mang đến!”

Thất Thất vừa nghe, vội vươn tay mang tới, Doãn Trường Ninh giơ tay nhận lấy, đi ra khỏi thùng tắm, Thất Thất mang ánh mắt lảng tránh khỏi, Doãn Trường Ninh mặc xong quần áo, đi qua Thất Thất chợt dừng chân lại nói:“Ở trong hồng trướng ngốc qua, dường như còn hiếm thấy lắm vậy!”

Thất Thất máu huyết thoáng cái xông lên, thực hận không thể nhào tới đem Doãn Trường Ninh lập tức bóp chết, nhưng biết lực lượng cách xa khá lớn, vẫn là không cần tự mình chuốc lấy khổ có vẻ tốt.

Hai thân binh nâng thùng tắm đi rồi, Thất Thất thu dọn lung tung một phen, lại nghe đến thanh âm của Quản Phong:“Đại nhân, Tôn tham tướng đến đây!”

Doãn Trường Ninh ở trong quân trướng, sinh hoạt, phòng tắm cùng chỗ làm việc đều chỉ dùng bình phong ngăn cách ra, Thất Thất có chút tò mò xuyên qua khe hở của bình phong, không bao lâu đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, người kia đi đến quì một gối chắp tay nói:“Mạt tướng Tôn Thiếu Bạch gặp qua đại tướng quân!”

Thất Thất thật vất vả theo ánh nến trông thấy được người đàn ông kia bề ngoài cực kỳ thanh tú, nhìn thế nào cũng không giống như một quân nhân, sau đó nghe Doãn Trường Ninh nói:“Tôn tướng quân xin đứng lên!”

Tôn Thiếu Bạch kia mới cẩn thận đứng lên, Thất Thất lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Tôn tướng quân, lần này tấn công đến kinh đô, bổn soái ghi công đầu cho tướng quân!”

Tôn Thiếu Bạch nghe xong một hồi lâu mới nói:“Đại tướng quân nói quá lời, mạt tướng không công đầu gì, mạt tướng…” Tôn Thiếu Bạch tiếp sau có chút bất an nói:“Mạt tướng thầm nghĩ nhờ đại tướng quân giúp tìm kiếm một thân nhân thất lạc!”

Doãn Trường Ninh nghe xong gật gật đầu nói:“Tôn tướng quân yên tâm, chỉ cần người ở trong quân doanh của bổn soái, có năng lực bổn soái nhất định đến giúp, nhất định sẽ giúp ngươi, việc này, bổn soái sẽ sắp xếp Quản tướng quân đi làm, Tôn tướng quân cứ yên tâm!”

Tôn Thiếu Bạch có chút tức giận nói:“Đại tướng quân lời nói của cấp dưới thật sự có chút không thể tin hết!”

Doãn Trường Ninh nghe xong có chút kinh ngạc nói:“Lời này của Tôn tướng quân là ý gì?”

Tôn Thiếu Bạch người bề ngoài trắng nõn, vừa tức giận tự nhiên mặt có chút đỏ hồng, nghẹn một hồi mới nói:“Mạt tướng nói vô ý, xin đại tướng quân nhất định giúp mạt tướng tìm được thân nhân!”

Doãn Trường Ninh nghe xong gật gật đầu nói:“Tôn tướng quân yên tâm, cấp dưới làm việc bất lực, bổn soái nhất định sẽ có trừng phạt, một hồi đại chiến, tướng quân có lẽ cũng vất vả, trước nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

Tôn Thiếu Bạch gật đầu, vẫn là có chút tức giận đi rồi.

Thất Thất trong lòng có chút kích động, đây là lần đầu tiên Doãn Trường Ninh làm việc công, không đem mình đuổi ra ngoài, xem ra, mình ít nhiều đạt được một ít tín nhiệm của hắn, Thất Thất kích động đến mức lòng bàn tay có chút ra mồ hôi, lại nghe một thân binh nói:“Ngươi ở trong này làm cái gì?”

Thất Thất vội vung cái khăn trong tay lên nói:“Thu dọn thôi!”

Thân binh kia “xùy” một tiếng, thật sự là thấy cũng không có gì lạ, chỉ vào chuyện này của Thất Thất làm, yêu cầu chỗ Thất Thất làm chưa tốt làm lại một lần nữa, mới đem Thất Thất đuổi ra ngoài.

Thất Thất ra khỏi quân trướng của Doãn Trường Ninh, có phần lâng lâng đi về phía chỗ trướng bồng mình ở kia, theo đối thoại của Doãn Trường Ninh cùng Tôn tham tướng, hẳn là nghe ra được ít nhất Doãn Trường Ninh đánh mấy ngày nay không có bị thua, nếu không làm sao có thể ghi công cho người ta đây, chỉ cần Doãn Trường Ninh không thua, mình còn có hy vọng đi theo Doãn Trường Ninh tiến vào Đồng thành.

Đang đi về, Thất Thất nhìn thấy Tôn Thiếu Bạch vừa rời khỏi kia gặp vài người tướng lãnh Đại Chu, mấy người hàn huyên một phen, Tôn tham tướng kia mới vừa cất bước đi, Thất Thất lại nghe một trong các tướng lãnh Đại Chu nói:“Lôi gia gia ta trộm nhìn loại này không hơn gì thứ trứng non rất sợ chết!”

Thất Thất thấy Tôn Thiếu Bạch kia bước chân dừng một chút, lại nhìn Lôi gia gia kia, cư nhiên là Lôi Nhân, thì ra hắn không chỉ có quản lý ngựa của Doãn Trường Ninh, còn là Viên đại tướng, có một tướng lãnh Đại Chu tướng đẩy Lôi Nhân một phen nói:“Lôi tướng quân, người còn chưa đi đâu!”

Lôi Nhân kia lại lớn tiếng hơn nữa nói:“Lôi gia gia chính là xem không hơn loại đàn ông trứng non như vậy, cư nhiên còn để cho hắn loại người như vậy tiếp tục nhậm chức tòng quân, đại tướng quân sẽ không sợ tên trứng non này đến lúc đó lại xoay đầu về?”

Thất Thất nghe được có chút mơ hồ, Tôn Thiếu Bạch kia chợt mở chân đi nhanh hơn về phía trước, tuy nhiên Thất Thất có vẻ chướng mắt loại đàn ông như vậy, người ta chỉ thẳng vào mũi mắng chửi, vậy mà ngay cả miệng cũng không dám trả lời, cũng quá kém cỏi đi, nếu thay đổi thành mình cũng quyết định đánh một phen, mặc dù là đánh không lại, cũng không thể không có một chút cốt khí nha, nhưng ngẫm lại mình ở trước mặt Doãn Trường Ninh cũng không giống như là có cốt khí gì, vội buông lỏng suy nghĩ về tiểu quân trướng của mình, Thất Thất sống ở trướng này cùng với chỗ của Doãn Trường Ninh là không thể so sánh, trừ bỏ nhỏ hơn, còn lạnh như băng, Thất Thất ở lâu như vậy, chưa từng thu dọn qua, muốn bao nhiêu bẩn có bấy nhiêu bẩn, muốn bao nhiêu loạn có bấy nhiêu loạn, nàng chỉ cảm thấy mình so với chỗ này còn bẩn còn loạn hơn, cho nên trông mong không thể sẽ đem gian phòng biến thành bẩn loạn thêm một chút, Thất Thất tùy tiện tìm một chỗ kha khá có thể nằm thẳng, nằm xuống, nhưng mà lạnh như băng, nàng dùng hồi lâu mới có thể ấm áp lên.