Thất Thất vừa nghe vội vàng vâng lời đứng lên, vui sướng hài lòng bỏ
chạy đi xuống phía dưới, chỉ nghe Bạch Viện hỏi:“Như thế nào luôn luôn
ăn mặc như một thiếu niên vậy?”
Thất Thất lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Bổn vương vừa ý nàng ăn bận như thiếu niên, như vậy ôm thoải mái!”
Thất Thất thiếu chút nữa một đầu cắm xuống đất, Doãn Trường Ninh này
rõ ràng là đang phá hư thanh danh nàng, nhưng mà Thất Thất lại không
biết mình rốt cuộc có cái thanh danh gì.
Rời khỏi địa phương nhiều người nhiều náo nhiệt kia, ngực Thất Thất
cũng không còn bực, cũng không quá muốn ho như vậy, nàng bước bước chân
khoan khoái đi về phía phòng bếp, vừa quẹo qua một khúc quanh chợt nghe
có tiếng người khóc hu hu, Thất Thất đã quên Doãn Trường Ninh dặn dò,
lòng hiếu kỳ lại nổi lên, cẩn thận vòng qua hàng cây rậm rạp, ở bên cạnh một hòn giả sơn, Thất Thất thấy Thiên Hương nằm ở nơi đó đang khóc rất
thương tâm nha, Thất Thất vừa thấy, tâm tình liền nhẹ nhàng, lại nghe
thanh âm Lí thượng nghi phát ra:“Nô tỳ cầu xin công chúa!”
Thiên Hương ước chừng cũng đến phần cuối, rầm rì vài tiếng, liền thu
trận, nghe theo Lí thượng nghi kia sửa sang lại trang phục, Thất Thất
mới thấy Thiên Hương đã thay đổi một thân quần áo, không phải vũ phục
vừa nãy kia, Thiên Hương sắp đi ra đến, Thất Thất vội vàng bước khoan
khoái chạy về phía phòng bếp, vừa thu lại chân, đã thấy Doãn tướng từ
bên kia cũng đi ra, vòng qua ngọn giả sơn đi ngang qua bụi hoa biến mất, Thất Thất nghĩ Doãn tướng này không phải uống nhiều sao, làm thế nào
trốn ở chỗ này, vậy Lưu quản sự dìu hắn đi xuống dưới nghỉ đã đi nơi nào rồi.
Thất Thất nghĩ Doãn Trường Ninh cũng không phải đèn cạn dầu, Bạch
Viện, Doãn tướng này người nào cũng không phải dễ đối phó, Thất Thất
chợt nhớ đến đại công chúa nói chuyện Thanh Thường, bước chân thoáng cái vui không nổi, đi đến phòng bếp, Thất Thất rất nhanh nấu xong trà tỉnh
rượu Doãn Trường Ninh muốn, thật không biết Doãn Trường Ninh làm thế nào lại có thứ yêu thích này, phải là lò đất đỏ ở phòng bếp nấu trà tỉnh
rượu mới uống, có giáo huấn lần trước, lần này Thất Thất vừa bưng liền
lập tức chạy trở về, vừa chạy vừa nghĩ mình dọc theo đường đi chứng kiến thấy có nên nói cho Doãn Trường Ninh một tiếng hay không đây!
Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất thở không kịp nghỉ,tiếp nhận trà uống một ngụm, lại nhỏ giọng nói một câu:“Ngươi thật đúng là trẻ con!”
Thất Thất không hiểu được, nhìn Doãn Trường Ninh lăng lăng, ước chừng đại công chúa xem mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi, Bạch Viện cũng không
biết đi đâu, Thất Thất vội nhỏ giọng nói:“Nô tỳ vừa rồi nhìn thấy Hương
phi đang khóc, sau đó Doãn tướng đã ở trong chỗ giả sơn!”
Doãn Trường Ninh lông mi không nhíu nhìn Thất Thất sau đó nở nụ cười
nói:“Nha đầu, sao lại sinh tâm tư này, đem việc này nói cho ta biết,
ngươi có chuyện gì xin ta?”
Thất Thất vừa nghe do dự một chút mới nói:“Nô tỳ, nô tỳ muốn gặp Thanh Thường!”
Doãn Trường Ninh nghe xong thở dài nói:“Nàng là trọng tội, thực phiền toái!”
Thất Thất quýnh lên, thiếu chút nữa tiến lên túm tay Doãn Trường
Ninh, lại ý thức được trường hợp, vội vàng lui trở về nói:“Tướng quân
gia cầu xin ngài!”
Doãn Trường Ninh nghe xong nở nụ cười một chút nói:“Nói, làm thế nào báo đáp ta?”
Thất Thất vừa muốn đáp lời, đã thấy đại công chúa ở trong một đám
người vây quanh đi trở về, Thất Thất đành phải ngồi xuống trở lại vị trí của mình, lại nghe Bạch Viện trở về chung với đại công chúa nói:“Hâm
vương thật không nghĩ tới thủy thổ ngươi nơi này không chỉ dưỡng người,
còn dưỡng hoa nha, mẫu đơn kia cư nhiên nở, trước hoa kỳ cả hơn nửa
tháng!”
Doãn phi cũng nói:“Quý phủ Tam ca thật sự là phong thuỷ tốt, mẫu đơn nở thật đẹp!”
Doãn Trường Ninh nở nụ cười một chút nói:“Có lẽ bởi vì là đại thọ của ái phi, hoa mẫu đơn kia hiểu chuyện, vội nở trước để mừng thọ ái phi
đấy thôi!”
Đại công chúa vừa nghe ngọt ngào nở nụ cười, vì thế tiếng khen tặng
nổi lên bốn phía, Bạch Viện kia cũng nói:“Hâm vương cùng hoàng muội thật sự là kiêm điệp tình thâm, bổn vương thật sự hâm mộ!”
Doãn Trường Ninh cũng nói:“Vận vương cùng tiểu muội cũng là tương
kính như tân, có thể nói vợ chồng gương mẫu nha, bổn vương cùng ái phi
nào dám trèo cao so cùng đây!”
Đại công chúa gật đầu, tỏ vẻ phi thường ủng hộ lời Doãn Trường Ninh
nói, Thất Thất nghĩ Doãn Trường Ninh kia không cùng đại công chúa chung
phòng, Bạch Viện ước chừng cũng không chung phòng với Doãn phi, hai
người khen tặng lẫn nhau như vậy, vừa tình thâm vừa gương mẫu, cả tràng
diện đều rất vui mừng, những người còn lại vừa thấy hai Vương gia khen
tặng lẫn nhau, vì thế tiếng khen tặng bỗng nhiên nổi lên, đại công chúa
vẫn luôn cười meo meo nghe dường như thực vui mừng, Doãn phi kia vẫn
luôn trầm cái mặt, không chừng đang giận ai đó khen tặng nàng cùng Bạch
Viện đây.
Thật vất vả chờ mọi người đều hết hứng khen tặng, một lần nữa vào chỗ ngồi, lại tiếp tục khen tặng một trận, mới lại lần nữa uống rượu dùng
trà, Thất Thất nghe mùi rượu kia có chút thèm, nàng đã lâu không có uống đến rượu hoa quế, Doãn Trường Ninh cùng đại công chúa uống rượu hiển
nhiên so với rượu hoa quế mình thích ngon hơn rất nhiều, Thất Thất nhịn
không được nuốt nước miếng một cái, mới cảm thấy bụng cũng đói, vừa xoay đầu, thấy Y Phương kia đang khinh thường nhìn nàng, Thất Thất càng đói
bụng.
Mừng thọ của đại công chúa từ buổi sáng vẫn giày vò đến tối muộn, sau khi Thiên Hương một lần nữa về chỗ, ít cười cũng không buồn bực, ai
cũng không biết nàng là cao hứng hay là thương tâm, vẫn đều là một cái
biểu tình, tuy nhiên cứ biểu tình như vậy, cũng đáng yêu chết người;
Doãn tướng kia dường như cuối cùng không còn lộ diện, Thất Thất mới biết được Doãn Trường Ninh còn có một nghĩa phụ.
Tiệc thọ rốt cục tan lúc đêm khuya, Thất Thất mệt thắt lưng thẳng dậy không nổi, thấy mấy chủ tử được nuôi dưỡng ở trong tôn quý này coi như
vui vẻ hết lòng, trong khoảng thời gian đó, đại công chúa đem nàng kêu
đến hỏi chuyện, không ngoài kêu nàng phải tự hạn chế một ít, không cần
bởi vì Doãn Trường Ninh sủng nàng,“Cảnh bình điện” liền chịu không nổi
nàng, Thất Thất liên tục kêu không có, thuận tiện thêm mắm thêm muối đem chuyện Doãn Trường Ninh hàng đêm nghỉ ở “Y hương các” nói cho đại công
chúa, đại công chúa kia nghe xong sắc mặt thật sự không tính là tốt,
Thất Thất mới vui vẻ, lại nịnh bợ bỏ đá xuống giếng nói xấu Thiên Hương
rất nhiều, trong ngực rốt cục không buồn bực nữa.
Bỏ đá xuống giếng xong, Thất Thất liền yên tâm thoải mái ngáp dài đi
theo sau Doãn Trường Ninh trở về “Cảnh bình điện”, đang muốn vươn tay
cởi áo cho Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh lại duỗi ngược tay ra đem
nàng quơ đến trong lòng, sau đó thuận thế đè lên trên giường nói:“Nói,
tính cảm tạ ta như thế nào!”
Thất Thất nghe xong vui vẻ nói:“Tướng quân gia đồng ý giúp nô tỳ!”
Nói xong miệng Doãn Trường Ninh đã muốn hôn đến ngoài miệng Thất Thất,
Thất Thất ngửi được một luồng hơi thở mang theo vị rượu của Doãn Trường
Ninh, Thất Thất lại bắt đầu khẩn trương lên, Doãn Trường Ninh bỗng ngừng lại, vươn tay kéo xuống thúc phát ngọc hoàn của Thất Thất hỏi:“Đói bụng không?”
Thất Thất vội vàng gật gật đầu, Doãn Trường Ninh vươn tay xoa xoa mái tóc rời rạc của Thất Thất nói:“Muốn uống chút rượu hay không?”
Thất Thất vừa nghe trên mặt nhịn không được cười lên, Doãn Trường
Ninh thấy nói:“Chúng ta đây uống rượu ăn cơm nói chuyện phiếm!”
Việc này Thất Thất thích, Doãn Trường Ninh tà tà nói:“Vậy trước phải
hôn đủ!” Nói xong cũng không để ý tới Thất Thất giãy dụa, liền một lần
nữa hôn lên, Thất Thất còn muốn lảng tránh, nhưng đầu lại bị Doãn Trường Ninh giữ cố định, Doãn Trường Ninh nhẹ nhàng dùng môi cọ môi Thất Thất, Thất Thất thoạt đầu là căm thù, sau có chút chân tay luống cuống, sau
nữa thì cảm thấy môi mềm của Doãn Trường Ninh, ngưa ngứa, lại có vài
phần bá đạo, không phân rõ phải trái, Thất Thất thể xác và tinh thần đều mệt mỏi thậm chí có chút muốn nhắm mắt lại.