Lôi Nhân nhìn bộ dáng Thất Thất cao hứng phấn chấn, cũng há mồm nở nụ cười nói:“Tiểu Lăng, ngươi chờ, ta lúc này đi nói ra, sau đó chúng ta
cùng qua nơi đó của dì Thanh!”
Thất Thất vui tươi hớn hở nhìn Lôi Nhân đi rồi, chỉ là chờ Lôi Nhân
đi xa, Thất Thất mới nghĩ đến Lôi Nhân cầu hôn, sao lại tự tin Doãn
Trường Ninh lại sẽ buông tha cho mình như vậy, còn có thể để cho mình
cùng hắn cùng đi qua chỗ dì Thanh, Doãn Trường Ninh có dễ nói chuyện như vậy sao? Xoay người Thất Thất mới nghĩ đến mình vậy mà quên mất chuyện
quần áo của Y Phương, nhưng quản sự này vì nhìn thấy Lôi Nhân tìm gặp
Thất Thất, nhất thời hồ nghi quan hệ của Thất Thất cùng Lôi Nhân, cho
nên cũng không có trừng phạt.
Quản Phong có chút kinh ngạc thấy Lôi Nhân bước vào thư phòng Doãn
Trường Ninh, Quản Phong không nghĩ tới Lôi Nhân nhanh như vậy liền từ
chỗ kia của Thất Thất trở lại, vốn còn muốn Thất Thất đi qua chỗ Dì
Thanh, Lôi Nhân nếu nương danh nghĩa dì Thanh có thể thay đổi một chút
tình huống trước mắt của Thất Thất hay không.
Càng làm cho Quản Phong thật không ngờ là, Lôi Nhân vừa đi vào còn
chưa hành lễ liền mở miệng nói:“Vương gia, Lôi Nhân muốn đến xin một
chuyện!”
Doãn Trường Ninh ngẩng đầu thấy là Lôi Nhân, nở nụ cười một chút
nói:“Lôi Nhân, có chuyện gì, ngươi cứ nói đi, bổn vương khi nào thì
không đồng ý qua!”
Lôi Nhân chợt có chút mất tự nhiên, còn có phần ngượng ngùng, một hồi lâu mới nói:“Vương gia, Lôi Nhân là cầm tinh con ngựa, năm nay cũng có ba mươi, Lôi Nhân nghĩ….”
Doãn Trường Ninh nhìn Lôi Nhân vốn là cười, xem bộ dáng này của Lôi
Nhân nhân tiện nói:“Lôi Nhân không phải coi trọng cô nương nhà ai đi!”
Quản Phong cũng đang có cảm giác này, cũng xen mồm nói:“Đúng nha, Lôi Nhân cư nhiên mắc cỡ mà nói, khẳng định đúng là như thế này rồi!”
Lôi Nhân vì thế cố lấy dũng khí:“Đại tướng quân trước kia bên cạnh có một tiểu hắc nô, Lôi Nhân nhìn rất tốt, Lôi Nhân đã nghĩ…,” Lôi Nhân
không chú ý tới sắc mặt của Doãn Trường Ninh, hắn đỏ mặt một chút tiếp
tục nói:“Lôi Nhân đã nghĩ xin đại tướng quân đem tiểu hắc nô kia gả cho
Lôi Nhân!”
Quản Phong nghe xong gấp lên: Lôi Nhân này là người thẳng thắng,
nhưng là nên xem thẳng thắng ở trên chuyện gì. Lôi Nhân chẳng lẽ không
phát hiện Doãn Trường Ninh đối với Thất Thất cùng các nô tỳ bình thường
bất đồng, quả nhiên thấy sắc mặt Doãn Trường Ninh thoáng cái trầm xuống, đem bút đặt thật mạnh lên bàn nói:“Lôi Nhân, không phải bổn vương không cho ngươi, chỉ là này tiểu hắc nô thật sự không xứng với ngươi!”
Quản Phong liên tục hướng về phía Lôi Nhân nháy mắt, Lôi Nhân không
hiểu được tiến lên một bước nói:“Đại tướng quân, Lôi Nhân thấy tiểu hắc
nô kia rất tốt, tuy là xấu chút, nhưng tính nết con người, Lôi Nhân rất hợp ý tính tình này của nàng!”
Doãn Trường Ninh lại tức giận, nhưng hắn nhịn khẩu khí nói:“Một cái
nô tài rất sợ chết tham tài lại háo sắc, đáng giá cho ngươi chống đối
bổn vương như vậy!”
Lôi Nhân vội thu liễm khẩu khí nói:“Đại tướng quân bớt giận, Lôi Nhân là nóng vội, Tôn Tiểu Lăng kia có lẽ có chút tham tài, nhưng Lôi Nhân
nghĩ nàng có lẽ là vì bần cùng, một tiểu hắc nô sợ chết cũng bình
thường, nếu nàng không sợ chết không ham sống, Lôi Nhân mới cảm thấy dị
thường!”
Doãn Trường Ninh “Bang” một tiếng buông bút nói:“Lôi Nhân, như ngươi
nói, Tôn Tiểu Lăng kia tính ra thành như cái bảo bối, bất kỳ thế nào
ngươi xem đều tốt, thiên hạ phụ nữ nhiều, ngươi làm sao không có ánh mắt coi trọng cái vừa xấu vừa đen lại vô lại gì gì đó như vậy!”
Lôi Nhân không nghĩ tới mình coi trọng Thất Thất làm cho Doãn Trường
Ninh tức giận như vậy, ngẫm lại hành vi việc làm của Thất Thất, không có gì làm cho người ta để ý, hơn nữa bộ dáng cũng không làm cho người ta
thích, ước chừng bản thân mình chính là cái loại người không biết thưởng thức gì mới để ý đến người như vậy, có phải có chút mùi thối tương đồng hay không, nếu không thì những phụ nữ xinh đẹp, cao nhã ở bên cạnh mình cũng không phải chỉ một cái hai cái, nhưng hắn sinh không ra được thiện cảm, vì thế nhân tiện nói:“Biết Vương gia ngại Lôi Nhân không có ánh
mắt, nhưng mà Lôi Nhân cầu đại tướng quân đồng ý với Lôi Nhân chuyện này đi, Lôi Nhân đốt cao hương đem ngài cúng bái lên!”
Doãn Trường Ninh tức giận đến vỗ bàn nói:“Lôi Nhân, bổn vương không mắng ngươi, ngươi thật đúng là càng nói càng khốn kiếp!”
Lôi Nhân nghe xong có chút bất mãn nhìn về phía Doãn Trường Ninh
nói:“Đại tướng quân, tiểu hắc nô kia bất quá chỉ là một nữ nô, đại tướng quân trước kia ngay cả cơ thiếp đều có thể thưởng cho người, làm sao
tiểu hắc nô này lại không được, nói sau tiểu hắc nô kia hiện tại lại
không có hầu hạ đại tướng quân, Lôi Nhân muốn xin mang tiểu hắc nô về
trong nhà, chẳng lẽ là yêu cầu rất quá đáng sao?”
Quản Phong vừa nghe Lôi Nhân càng nói càng không hay, lại tranh cãi
nữa, Doãn Trường Ninh không chỉnh hắn là không được, vì thế vội vàng ho
một tiếng nói:“Lôi Nhân, ngươi cũng đừng quá kích động, chuyện của tiểu hắc nô kia cũng không phải đại tướng quân hứa gả cho ngươi là được!”
Lôi Nhân cái cổ xoay ngang nói:“Vậy thì là cái gì?”
Quản Phong nhân tiện nói:“Tiểu hắc nô kia cùng những nô tỳ khác có
chút không giống, đại tướng quân từng đuổi nàng đi bao nhiêu lần, từng
mấy lần muốn thoát nô tịch nàng để cho Tôn Thiếu Bạch dắt về nhà, nhưng
tiểu hắc nô này chết sống cũng không chịu, ngươi cũng không phải không
biết, cho nên ngươi tới cầu xin, đại tướng quân nếu đưa cho ngươi, tiểu hắc nô kia lại ầm ĩ muốn chết muốn sống, ngươi bảo lời đại tướng quân
nói ra chẳng lẽ còn phải thu hồi lại hay sao, còn nữa nàng nếu như không chịu, mặt của ngươi phải để ở chỗ nào?”
Lôi Nhân vừa nghe Quản Phong nói đều là lẽ phải, liền gãi gãi đầu có
chút ngượng ngùng nói:“Đúng là Lôi Nhân lỗ mãn, chỉ trách mình nói quá
nhanh, tuy nhiên đại tướng quân ngược lại không cần lo lắng, tiểu hắc nô kia…,” Lôi Nhân cười hắc hắc nói:“Tiểu hắc nô đã nhận lời với Lôi Nhân
rồi!”
Những lời này của Lôi Nhân đem Doãn Trường Ninh tức giận đến thiếu
chút nữa phát điên, đem Quản Phong cũng dọa sốc, Tôn Tiểu Lăng nhận lời
Lôi Nhân cầu thân, Quản Phong thật đúng là không quá tin tưởng, vì thế
nhân tiện nói:“Vương gia, như lời Lôi tướng quân nói, vậy đem Tôn Tiểu
Lăng gọi tới hỏi một chút!”
Doãn Trường Ninh cũng thật muốn đem Tô Thất Thất gọi tới hỏi một
chút: Chính mình muốn thu phòng nàng, nàng chết sống không đồng ý, Lôi
Nhân này yêu cầu đi về nhà, nàng liền thống khoái như vậy mà nhận lời
rồi, mình chẳng lẽ không bằng Lôi Nhân này, Tô Thất Thất có phải mắt bị
mù hay không!
Thất Thất nghe nói Doãn Trường Ninh gọi mình đến có chút buồn bực,
Lôi Nhân từ chỗ mình đây đi không bao lâu, nói là muốn cầu hôn, lẽ nào
việc này cũng muốn cùng mình thương lượng, chân cao chân thấp đi theo
Lưu quản sự đi về phía thư phòng của Doãn Trường Nini, khi gần đến thư
phòng, Lưu quản sự bỗng dừng lại nói:“Tôn Tiểu Lăng, Lôi tướng quân nhân phẩm không tệ, là một người rất tốt!”
Thất Thất liên tục gật đầu nói:“Lưu quản sự, chuyện này nô tỳ còn có thể không biết sao?”
Lưu quản sự liền yên tâm nói:“Chỉ sợ ngươi lại hồ đồ, chuyện tốt dù
sao cũng sẽ không có nhiều như vậy, thời điểm vận may đến, chớ có bỏ
qua!”
Thất Thất cười nói:“Lưu quản sự, việc này là đương nhiên, ai sẽ ngốc như vậy chứ!”
Lưu quản sự càng yên tâm nói:“Cho nên không cần quá để ý người khác mất hứng như thế nào, cũng đừng bị người ta dọa!”
Thất Thất thiếu chút nữa tiến lên vỗ vai Lưu quản sự nói:“Lưu quản
sự, chỉ cần Lôi tướng quân không phải xin tướng quân gia muốn lấy nô tỳ, còn có cái gì có thể hù dọa được nô tỳ đây!” Nói xong thu hồi bàn tay
giơ ra, liền cất bước đi vào bên trong, Lưu quản sự vừa nghe vội muốn
gọi giữ lại, đã chậm, Thất Thất đã đi vào rồi, Lưu quản sự chỉ có thể
dậm chân đi vào theo.