edit + beta: Mạc Thiên Y
“Hồi bẩm phu nhân, người của chúng ta đều đã thu nạp về chính viện rồi ạ.”
Oản Oản ôm con trai trong lòng, nhìn thằng bé cứ chốc chốc liền phun ra một cái bong bóng, trong lòng không khỏi mềm xuống, giống như yêu thương vậy. Chỉ hy vọng thằng bé có thể bình an trưởng thành, ngày sau phúc thọ lâu dài.
“Thỉnh thoảng dẫn dụ đến một hai cái đinh (mật thám), cũng không cần gấp gáp.”
Tử Hộ khó hiểu nhìn Oản Oản đang đùa với con, sao trước đây nói là một con muỗi cũng không cho lọt vào cơ mà.
“Thất lang nói, không thể làm quá mức, nữ nhân như ta, mặt ngoài thoạt nhìn thông minh, kì thực kiêu căng làm chuyện ngu ngốc là được.” Nhìn ra điểm khó hiểu của Tử Hộ, Oản Oản giải thích. Dù sao cũng có lý, nếu quá cẩn thận, chỉ sợ không đủ khiến Hoàng hậu tin, dù sao nơi này cũng có không ít người của Hoàng hậu, chỉ để bà ta nhìn thấy mình là nữ nhân có thủ đoạn nhưng ngu xuẩn là tốt rồi. Ngày sau hư hư thực thực mới không dễ dàng để Hoàng hậu dễ dàng ra tay. Việc cấp bách hiện giờ là để bà ta thấy mình thích gây khó dễ, lại dễ dàng lợi dụng, dù sao cũng không có ai thích quân cờ trong tay tương lai cắn ngược lại mình cả. Hữu dụng lại nghe lời, đây hẳn là phải nắm giữ chắc mới được.
“Vâng.”
“Ngươi dặn người dán mắt vào mấy cái đinh kia kỹ một chút, chỉ khi ta muốn thả tin tức ra mới có thể thả ra, nếu không, ngay cả một chữ cũng không được để cho biết.” Oản Oản ôm sát con, nheo mắt nói, có đôi khi cũng có thể lấy ‘cái đinh’ ra lợi dụng, không phải sao.
Tử Hộ nghĩ nghĩ một chút cũng hiểu rõ, vội trịnh trọng khom người nói: “Vâng.”
Oản Oản nhéo nhéo gò má nhỏ nhắn trên mặt con, nhớ tới ngày hôm trước nghe được tiếng gió (tin đồn), không nhịn được hỏi: “Trong phủ có phải bắt đầu đồn đại cái gì đúng không?”
Tử Hộ biết Oản Oản cũng không để ý hư danh, lần này hỏi tất có hàm ý, liền đáp lời: “Đúng vậy ạ, nói là phu nhân không phải chính thất, lại ở chung chính viện với điện hạ, ngày sau nếu điện hạ cưới đại phu nhân, còn không biết an bài như thế nào đâu.”
Oản Oản vừa nghe liền nhớ tới vẻ mặt ngày thường nghiêm túc của Triệu ma ma kia, quả nhiên là một kẻ không chịu thua thiệt.
Lại chơi với con trai một lát, Oản Oản thấy cánh tay có chút mỏi, mà thằng bé cũng bắt đầu buồn ngủ, liền gọi nhũ mẫu bế con xuống. Lúc này liền thấy Quất Diệp tiến vào hồi báo, nói là trong cung phái thái y đến, muốn thăm hỏi hoàng tử điện hạ.
Oản Oản nhớ tới mấy ngày trước đây Tình Khuynh nói Hoàng hậu có âm thầm dò xét thử Tình Khuynh, lại không thu hoạch được gì, không nghĩ tới, mới có mấy ngày, Hoàng hậu đã không kiềm chế được, quang minh chính đại phái thái y đến. Như thế xem ra, Oản Oản phải thêm vài phần tâm tư rồi. Nghĩ đến vị Hoàng hậu kia nếu quả thật không đủ để thành tai họa như lời Tình Khuynh nói, nói không chừng còn có thể sử dụng làm vũ khí.
Vịn tay Tử Hộ, chậm rãi đứng lên, bảo đám người Quất Diệp Tảo Diệp mặc y phục của thứ phu nhân vào cho mình, đầu đội bộ trâm vàng đuôi khổng tước năm mắt, lại trang điểm lại một lần nữa, lúc này mới giương cằm, cao cao tại thượng bước ra ngoài.
Chậm rãi đi ra phòng, nheo mắt do bị ánh nắng hiếm thấy ở ngoài phòng chiếu đến, Oản Oản nhìn thân cây trụi lủi mấy ngày nay bị mưa gột sạch, cùng với màu sắc sáng rõ của những tấm rèm lụa và lồng đèn trên những cây cột dưới hành lang gấp khúc, cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, vậy mà đã sắp đến năm mới rồi.
“Thiếp xin thỉnh an Bảo thứ phu nhân.” Trăm miệng một lời, không cần nhìn cũng biết là ai.
Oản Oản tư thái cao quý từ cầu thang đi xuống, ánh mắt nhìn hai người, giống như nhìn đám nô tỳ ti tiện, ánh mắt kia lạnh lùng, khiến hai người đang cúi đầu cũng cảm nhận được rõ ràng, lại khổ nỗi địa vị không bằng, chỉ có thể ôm nỗi hận trong lòng, ngoài mặt lại không dám vượt qua nửa phần.
“Đi thôi.” Căn cứ vào trí nhớ mơ hồ của mấy đời trước, Oản Oản sắm vai nữ nhân kiêu ngạo không coi ai ra gì, cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn, liền xoay người đi qua, nàng dám khẳng định hai người này chắc chắn sẽ đi theo cùng, lần này thái y đến, là cơ hội tốt nhất để các nàng gặp Tình Khuynh.
Oản Oản nghe tiếng bước chân phía sau, trong lòng tán thưởng Tình Khuynh tính toán chuẩn xác. Hôm nay thái y đến, chẳng những là vì xác định thân thể Tình Khuynh, cũng ám chỉ chuyện vào cung vào tết nguyên đán. Nhưng đám nữ nhân đi theo đằng sau chỉ sợ phải thất vọng rồi, Tình Khuynh vẫn chưa sẵn sàng việc lộ ra trước mặt người khác.
Bởi vì đám người Oản Oản không ngồi kiệu, những người còn lại cũng đành phải đi bộ theo, cũng may ngày thường Tình Khuynh ở tại phòng ngủ phía sau chính phòng, đi qua một cái hành lang gấp khúc liền đến nơi. Kỳ thực, mọi người đều cho rằng bởi vì hoàng tử bị thương, cho nên một mình Bảo thứ phu nhân ở tại nội thất của chính phòng của chính viện, mà hoàng tử lại ở tại nội thất thiên phòng ở phía sau chính phòng. Nhưng họ lại không biết, ban ngày Tình Khuynh ở nội thất thiên phòng, nhưng không phải dưỡng thương, ngược lại là đang bí mật nỗ lực học tập. Mặc dù hắn thông minh, nhưng trước đây cũng chỉ là một tiểu quan, những thứ từng học cũng bất quá chỉ là những chuyện giải trí phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng những thứ này, đối với địa vị hiện nay của Tình Khuynh mà nói, trừ bỏ ở bên ngoài giả vờ ăn chơi trác táng ra, không có nửa phần tác dụng. Vì thế, dọc đường đi, việc khẩn cấp quan trọng nhất đó là học nhiều binh pháp và quyền mưu đế vương. Cho nên, tính ẩn bí của thiên phòng kia liền trở thành ưu thế lớn nhất.
“Bộc xin thỉnh an Bảo thứ phu nhân, thứ phu nhân và lương đễ.” Hôm nay hai huynh đệ Kim Hạp Ngân Hạp canh giữ ngoài cửa Tình Khuynh, tuy rằng hoàng môn cũng phái tới không ít thái giám, nhưng Tình Khuynh e ngại bên trong ẩn giấu mật thám, liền tuyển ra tiểu thái giám mỹ mạo non nớt trong đó, ngày thường sai họ chạy việc đi chỗ này nọ, thỉnh thoảng gọi tới giả vờ đùa giỡn một phen, tiếp tục danh tiếng xấu của Chất tử giả kia.
“Miễn lễ.” Oản Oản có địa vị cao nhất trong đó, dĩ nhiên cũng chỉ có nàng lên tiếng trước tiên, “Thái y đã vào chưa?”
“Hồi bẩm phu nhân, đã vào ạ, còn đang chẩn bệnh.” Kim Hạp nghiêm trang chắp tay trả lời, giống như không hề quen biết Oản Oản.
Sau lưng Oản Oản, trong lòng Vương thị cùng Mạnh thị lại đang đánh trống, không biết từ khi nào thì bên người hoàng tử điện hạ lại dư ra hai gã sai vặt này, người quen thuộc trước đây lại không thấy nữa.
“Ừm.” Oản Oản thẳng lưng đi vào, Ngân Hạp vội đi trước dẫn đường, nhưng lúc hai nữ nhân phía sau cũng muốn đi theo vào, lại bị Kim Hạp không chút lưu tình ngăn cản.
“Mong hai vị chủ tử thứ tội, điện hạ có lệnh, chỉ cho phép Bảo thứ phu nhân đi vào, còn lại chỉ có thể dừng ở đây.” Kim Hạp không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi đầu nói.
Vương thị nhìn dáng người Oản Oản trên đầu đong đưa trâm cài khổng tước, cước bộ không ngừng, lửa giận thoáng chốc nổi lên, trợn tròn mắt quát Kim Hạp: “Láo xược, ta là thứ phu nhân, ngươi dám ngăn đón ta ư?”
Kim Hạp căn cũng không sợ hãi, buông mắt xuống, vẫn trả lời như cũ: “Mong thứ phu nhân thứ tội.”
“Ngươi!”
Vương thị trước nay vẫn luôn được sủng ái thành quen, ngay cả lúc Tống thị còn sống cũng không dám dạy dỗ gì nàng ta, hơn nữa nàng lạivừa sinh được con trai, thế mà hôm nay thất sủng, hoàn cảnh cũng thay đổi, bây giờ ngay cả một tên nô bộc cũng có thể ngăn đón nàng. Trong đầu không khỏi bốc hỏa, nâng tay muốn tát, lại bị Mạnh thị ở bên cạnh giữ chặt, kéo lui về sau vài bước.
“Cái gì? Ngươi tiện nhân này cũng muốn ngăn cản ta sao?”
Mạnh thị nhìn thấy Vương thị nổi giận đến đỏ cả mắt, lộ vẻ cực kỳ sợ hãi rụt đầu, thấp giọng nói: “Dù sao cũng là người bên người điện hạ, vạn nhất điện hạ trách tội...”
Vẻ mặt Vương thị cứng đờ, cũng phản ứng kịp, thời thế khác biệt, gã sai vặt khom người trước mặt này cũng không phải từng là cục bột bên người Chất tử mặc nàng xoa nắn, mà ngay cả điện hạ suốt dọc đường cũng chưa để nàng gặp qua một lần, ngược lại còn phân địa vị cho một nữ nhân ngang ngược cao hơn nàng. Nghĩ như vậy, hốc mắt ẩm ướt, cảm thấy muốn khóc, bàn tay cũng bất tri bất giác thả xuống, xuôi tại bên người.
“Nếu các ngươi không muốn đợi ở đây, thì trở về đi, đừng miễn cưỡng bản thân.” Đằng trước Oản Oản còn chưa đi xa, uể oải thốt ra một câu đập thật mạnh đến hai nữ nhân kia. Đây nếu để cho Bảo thứ phu nhân ở bên cạnh điện hạ xuyên tạc vài câu, làm sao làm sao còn có chỗ cho họ dung thân, đừng nói đến được tái sủng, cũng không biết chừng còn bị biếm vào lãnh tàng (giống như lãnh cung).
Mặc dù không phục, nhưng Vương thị và Mạnh thị cũng không thể không cúi đầu thỉnh tội nói: “Xin Bảo thứ phu nhân thứ tội.”
Oản Oản cũng không quay đầu lại, khóe miệng chỉ lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhìn ra tâm tình không tệ.
Rảo bước đi vào phòng trong, trong không khí nồng đậm vị thuốc thiếu chút nữa bức Oản Oản đi ra cửa, không biết Tình Khuynh nằm bên trong có bị xông chết hay không. Để lừa gạt thái y, cũng phải trả giá quá lớn a.
“Thái y ở ngay tại bên trong, điện hạ nói phu nhân yên tâm.” Ngân Hạp ở bên người Oản Oản nhỏ giọng nói một câu liền lui đi ra ngoài.
Oản Oản dư quang liếc nhìn dáng đi ổn trọng của Ngân Hạp, không khỏi cảm thán, mới một năm trôi qua, mọi người đều trưởng thành rồi, Kim Hạp Ngân Hạp đều có thể một mình đảm đương một phía.
Mang theo đám người Tử Hộ tao nhã đi vào bên trong, trong phòng không có tiểu nha đầu, nhưng có hai tiểu đồng song sinh dung mạo tinh xảo khom người thỉnh an. Oản Oản không ngăn được khóe miệng co giật. Sở thích của Tình Khuynh càng ngày càng kỳ quái.
“Bộc xin thỉnh an Bảo thứ phu nhân.” giọng trẻ con quen thuộc vang lên, khiến Oản Oản không tự chủ được mà gợi môi lên, ngay cả vẻ mặt cũng nhu hòa vài phần.
“Miễn lễ miễn lễ, ngươi sao lại khách khí với ta.” Oản Oản đi qua, theo thói quen nâng tay tính sờ lên đỉnh đầu Tùy Tâm, mắt thấy mười tuổi tuổi, cũng càng già dặn, nhưng thật ra lơ đễnh còn giữ lại vài phần đã từng hoạt bát.
Tùy Tâm bị Oản Oản xoa đầu, gò má hơi thiêu nóng, lại vẫn duy trì động tác, trong miệng nói: “Lễ không thể bỏ, thỉnh Bảo thứ phu nhân theo bộc đi vào, thái y vừa mới chẩn mạch xong, hẳn còn đang chờ đáp lời.”
Oản Oản gật đầu, đi theo Tùy Tâm vòng qua bình phong vẽ hình chín con nai đùa chơi giữa rừng, tiến vào nội thất. Căn phòng này vốn bày biện không hoa lệ, nhưng vì lần này có thái y đến, nên cố ý trưng đầy đồ cổ vàng bạc linh tinh trên kệ để đồ cổ, hai loại đối lập, càng nhìn càng chẳng ra gì, đúng là cũng có lộ ra vẻ hoàng tử vô năng, tính tình hoang đường bừa bãi.
“Lão thần thỉnh an Bảo thứ phu nhân.” Trong nội thất, đứng bên cạnh án thư (bàn đọc sách), một lão trung niên râu dài gầy khọm, giống như một cái giá treo quần áo, áo bào thái y khoác trên người, cơ hồ nhìn càng giống vậy, không thấy một tí ti vẻ uy nghi nào, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, một đôi con ngươi không lớn lắm lại lộ ra điểm khôn khéo.
Oản Oản vừa thấy thái y, lập tức thay đổi bộ dáng như chực khóc, liễu yếu đào tơ, như cành liễu sắp đổ trước gió lay, nắm khăn tay nức nở nói: “Nhanh đừng đa lễ, điện hạ nhà ta thế nào mới quan trọng hơn?”
Thái y kia nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng, nước mắt trong suốt của Oản Oản, vốn vì vừa mới xem qua mạch tượng mà buông xuống một nửa nghi ngờ trong lòng cũng theo đó mà toàn bộ buông xuống. Xem ra, hoàng tử quả thật là dọc đường bị thương, bằng không sao lại gầy yếu như thế, vị Bảo thứ phu nhân được sủng ái này nhìn cũng không vui lắm.
“Ách... Lão thần ăn ngay nói thật, tình huống của điện hạ không tốt lắm...” Thái y cân nhắc một chút, liền trả lời.
Thân mình Oản Oản lung lay một cái, ánh mắt như không thể tin được nhìn thái y, trong miệng lẩm bẩm: “Không có khả năng, không có khả năng...” Nước mắt từ trong hốc mắt từng giọt tràn ra, giống như sợi dây trân châu bị cắt ra từng viên, thê lương mà xinh đẹp.