Oản Oản nào biết đâu rằng người đến là ai, hôm nay vợ chồng Chỉ Kiều đến đây đã khiến nàng giật mình không nhỏ. Nhưng nếu Tình Khuynh đã nói như vậy, chỉ sợ nàng cũng quen biết người nọ, nhưng trái lo phải nghĩ lại không rõ ràng, liền thành thật lắc đầu nói: “Không biết, chàng mau nói cho ta biết đi...”
Tình Khuynh cười yếu ớt, đưa tay vén lọn tóc trước trán Oản Oản, cười càng bí hiểm nói: “Nàng gặp chắc chắn sẽ vui mừng... Là người Oản Oản muốn gặp nhất...”
Oản Oản ngược lại lấy lòng, không để ý người trước mắt, túm tay áo Tình Khuynh, ghé vào lỗ tai hắn giảo hoạt nói: “Người ta muốn gặp nhất đã ở ngay bên cạnh rồi.”
Tình Khuynh vừa nghe vậy, bên tai vậy mà đỏ lên, oán trách liếc mắt nhìn Oản Oản một cái, lộ ra vài phần ngại ngùng hiếm thấy, thời gian tựa hồ lại quay về lúc ở trong tiểu viện của Hưởng Quân Viên, hắn trêu chọc nàng, nàng phản kích, mặc dù mỗi lần hắn đều cố ý đùa giỡn, nhưng thường thường đến cuối cùng, người thẹn thùng đều là hắn. Nàng biết, thật ra hắn chỉ muốn nhìn thấy đủ loại vẻ mặt biểu cảm khác nhau của nàng thôi.
Lúc này, ngoài phòng lại truyền tiếng bước chân, Trương Hằng liền cúi người rồi xoay người đi ra ngoài, sau đó hình như dẫn theo vài người tiến vào. Oản Oản nhìn người lạ mặt sau lưng Trương Hằng, người nọ là một ngoại nam, Oản Oản vốn định lảng tránh, song lúc nhìn đến người cuối cùng, nàng đột nhiên ngớ người. Bộ dáng người này rất giống phụ thân, nếu không phải hắn trẻ hơn rất nhiều, nàng thậm chí còn cho rằng phụ thân thật sự chưa chết, chỉ là ‘ve sầu thoát xác’. Nhưng mà, dù khát vọng như thế nào, chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp.
“Bảo Nhi...” giọng nói run run khàn khàn khiến Oản Oản bất chợt run lên.
“Thúc thúc...” Oản Oản vốn chưa gặp thúc thúc, nhưng bởi vì dung mạo người này, muốn để nàng nhận lầm cũng khó. Ông nội nàng có ba người con trai, đại bá là con trai trưởng, phụ thân nàng và thúc thúc đều là con vợ bé, nhưng đại bá rõ ràng lớn lên trông giống chính thê của ông nội, mà phụ thân nàng và thúc thúc lại rất giống ông nội. Nếu ba người họ đứng chung một chỗ, sợ là ai cũng có thể nhìn ra phụ thân cùng thúc thúc là người một nhà, còn đại bá thì không.
“Aizz! Đứa bé đáng thương...” Thúc thúc vẻ mặt màu đồng cổ, nếp nhăn trên trán khắc sâu, làn da cũng thật khô ráp, xem ra, là thường xuyên bôn ba buôn bán, vẻ khắc khổ hoàn toàn bất đồng với trên người phụ thân, nhưng lúc này ông túm tay áo lau nước mắt, khiến Oản Oản sinh ra loại tình cảm tôn kính yêu thương như đối với phụ thân.
“Thúc thúc một đường đã chịu vất vả rồi.” Tình Khuynh nhanh trí, vừa thấy ánh mắt Oản Oản ướt át, vội cung kính chắp tay hành lễ.
Bí Quốc Lương thấy thế, vội vàng giơ tay áo đáp lễ, thắt lưng càng cong, sợ hãi nói: “Thật không dám nhận, điện hạ làm tổn thọ túc hạ* mất.”
(*túc hạ: xưng hô kính trọng đối với bạn, thường dùng trong thư từ)
Oản Oản tức giận liếc Tình Khuynh một cái, trách hắn dọa thúc thúc mình, bản thân lại tiến lên nâng ông dậy, đau lòng nói: “Thúc thúc một đường phong trần mệt mỏi, làm sao tới được đây?”
Bí Quốc Lương nhìn gò má gầy yếu của Oản Oản, nhớ tới nhị ca đã mất, cùng với nỗi thống khổ của Oản Oản bao lâu nay, nước mắt lại dâng lên, nhẫn nhịn một chút rồi nói: “Ta vốn định đến đô thành tìm con, nhưng tỷ tỷ con gởi thư, nói con đến Thượng Hoa Viện, vì thế ta liền nhờ vả vài bằng hữu, xem có thể chuộc con ra hay không. Nào ngờ trên đường vào kinh, một đường gió tuyết, lại còn gặp phải núi lở chặn đường, liền trì hoãn, sau chờ Đại tuyết* tan rã, con đường phía trước được thông thoáng, lại gặp phản quân khởi nghĩa, bất đắc dĩ, đành phải tạm thời tránh né, lúc này lại trì hoãn thêm mấy ngày, cũng may Trương tiên sinh thủ hạ của điện hạ tự mình tới tìm, đem sự tình nói rõ, nói là điện hạ nhìn trúng con, chuộc con ra ngoài, lại cùng trở về Khởi quốc, ta bèn không đi đến phía bắc nữa, chỉ ở tại chỗ này chờ, đã nhiều ngày...”
(*Đại tuyết: một trong 24 tiết, thường vào khoảng ngày 6, 7, 8 tháng 12)
Trong lòng Oản Oản biết, bất ngờ như lời Tình Khuynh nói đêm qua, chính là điều này, nhất thời cảm xúc mênh mang, chỉ sợ hắn một đường đã sớm phát hiện điều khác thường của mình: lo lắng cho thúc thúc mình đến đô thành không tìm thấy mình, lại vì bọn họ rời đi mà bị người cố ý làm liên lụy, liền phái Trương Hằng một đường tìm đến, sau đó chờ đón ở đây.
Tình Khuynh nhìn vẻ mặt Oản Oản tràn đầy cảm động nhìn mình, liền cảm thấy hết thảy đều đáng giá, ngẫm lại lúc trước nha đầu này còn đem thư tỷ tỷ nàng gởi đến giấu trong gối nằm, sau bị hắn biết được, khiến hắn buồn phiền trằn trọc không yên, cả đêm suy nghĩ không ngủ được, sợ nàng sẽ theo thúc thúc nàng rời đi, bỏ lại một mình hắn. Hiện nay thế mà mới qua mấy tháng, hết thảy cũng đã được giải quyết dễ dàng, quả thật là thế sự vô thường.
“Cũng đa tạ Trương tiên sinh rồi!” Oản Oản cũng không quên là vị này tìm được thúc thúc, người ta chân cẳng còn không tốt, cũng không thể khi dễ người tàn tật.
“Không dám không dám, là điều tiểu nhân nên làm.” Trương Hằng thụ sủng nhược kinh đáp lễ nói.
Oản Oản cười yếu ớt gật gật đầu.
Bí Quốc Lương nhìn cháu gái, từ đáy lòng cảm thấy vui mừng, tri thư đạt lý (có tri thức hiểu lễ nghĩa), tính cách ôn hòa điềm tĩnh, đi đứng ung dung đại khí, vừa thấy liền biết gia giáo rất tốt, là danh môn quý nữ.
“Mau đến đây, quên giới thiệu, đây là bạn tốt của thúc thúc, cũng là bạn làm ăn chốn, con cứ gọi là Trình thúc đi. Lần này đến đô thành, vốn là muốn nhờ hắn tìm người hỗ trợ, hắn quen biết cũng khá rộng đó.” Bí Quốc Lương đẩy người thứ nhất đứng sau Trương Hằng đến trước mặt Oản Oản, nhiệt tình giới thiệu, có thể thấy được quan hệ của hai người rất thân.
“Trình thúc.” Oản Oản khẽ nhún cong hai đầu gối, hiện tại nàng đại biểu cho Tình Khuynh, không thể hành lễ đầy đủ được, nếu không phải là bạn tri kỉ của thúc thúc nàng, nàng chỉ cần gật đầu là được. Đợi đến sau này, vào Khởi quốc, nàng có phong hào chân chính, những người này bao gồm cả thúc thúc nàng đều phải hành lễ với nàng, đến lúc đó nàng là đại diện cho hoàng gia.
“Không được! Mỗ là người thô kệch, lễ này thật không nhận nổi.” Trình thúc đỏ mặt, quay người qua, tránh ở một bên, liên tục xua tay, lại một lần nữa hành lễ ân cần thăm hỏi Tình Khuynh và Oản Oản.
Bí Quốc Lương thấy thế cười ha ha, trong lòng hắn cũng vui sướng, tuy rằng cả nhà Nhị ca xảy ra chuyện, nhưng dầu gì cũng để lại huyết mạch, vốn không yên lòng cho đứa cháu gái này, hiện nay cháu gái chẳng những được hoàn hảo rời đi, còn ngồi trên Thanh vân*, sau này về nước, có thể liên đới một nhà họ đi theo phú quý, thế này chẳng phải là vận may đã đến sao? Ngẫm lại nhị ca nhị tẩu đáng thương của hắn cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.
(*Thanh vân: mây xanh, ý chỉ địa vị quý tộc cao)
Sau một màn cười sảng khoái, Bí Quốc Lương lại kéo một thiếu niên qua, Oản Oản lúc này mới phát hiện, thì ra là có ba người tiến vào, giữa ba người có một người còn nhỏ tuổi, chỉ thấy dung mạo hắn có bảy phần tương tự với thúc thúc, trong lòng liền hiểu rõ.
“Đây là đường đệ của con sao?” Oản Oản nhìn đứa nhỏ này ánh mắt thanh trong, quần áo sạch sẽ gọn gàng, tiến lui có chừng mực, trước mặt người lớn nói chuyện, hắn chỉ đứng ở một bên mỉm cười quan sát, cũng không xen miệng vào, có thể thấy được thúc thúc giáo dưỡng không tệ.
“Đúng vậy, đúng vậy, hắn là đường đệ của con, năm nay mười hai tuổi.” Bí Quốc Lương vỗ vai con trai, vẻ mặt nom có chút kiêu ngạo, có thể thấy được đứa bé này không tệ lắm.
Oản Oản gật đầu, nhận lễ của đứa bé này, lại nhíu mày nói: “Đường sá xa xôi như thế, sao lại để em nó đi cùng? Thẩm thẩm sẽ không trách tội chứ?”
Bí Quốc Lương không hề gì, xua tay nói: “Đàn bà trong nhà thì biết cái gì? Kim Nhi đã là nam nhi trai tráng, há có thể chui rúc trong nhà, dưỡng dưới tay phụ nhân được.”
Bí Ngải Kim lại rất hiểu chuyện, vội nói tiếp: “Là tiểu tử muốn ra ngoài quan sát thiên hạ một chút, mặc dù bây giờ ở Tường tự (trường học) đọc sách, nhưng ‘đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường’, luôn hữu ích.”
Oản Oản gật đầu, cũng cảm thấy đứa nhỏ này làm việc cẩn thận, đều có chủ kiến, liền quay đầu nhìn nhìn Tình Khuynh một chút, thấy hắn cũng đầy mắt thưởng thức, liền biết ngày sau nếu như Tình Khuynh cầm quyền, tiền đồ của đường đệ này của nàng tất nhiên sẽ không tệ.
Bí Quốc Lương vuốt chòm râu, con mắt khẽ đảo, trong lòng cũng mừng thầm theo.
“Bảo Nhi, còn một tiểu đệ của con đang ở chỗ ta, đã tìm người dạy học rồi, trở về con hãy gặp một chút.” Bí Quốc Lương ánh mắt tràn đầy từ ái đề nghị nói.
Oản Oản chỉ cho là con út của Bí Quốc Lương không có ở đây, chỉ gật đầu.
Sau khi mọi người hành lễ chào hỏi xong, Tình Khuynh vẻ mặt hạnh phúc báo cho Bí Quốc Lương biết chuyện Oản Oản có thai, khiến Bí Quốc Lương vui mừng đến miệng không khép lại được. Phải biết rằng bất luận nữ nhân ở hoàng gia được sủng ái như thế nào, đứa con đều là quan trọng nhất, bằng không sau này, dù có tái đắc sủng cũng chỉ là một buổi sớm mai, không người nối nghiệp.
Sau khi mọi người cùng ăn cơm trưa, Bí Quốc Lương rất có ánh mắt mà mang theo hai người cáo từ, ước định ngày hôm sau nhập chung đội hình, lẫn vào thương đội, cùng đi đến quận Nam Lạc.
Đợi mọi người đều giải tán, Oản Oản ngồi trên giường ấm, nhìn Tình Khuynh, nghi hoặc nói: “Thúc thúc chỉ biết chàng là Chất tử?”
Tình Khuynh nắm tay Oản Oản, ngồi ở mép giường gật đầu nói: “Chuyện của ta càng ít người biết càng tốt, chuyện đô thành bên kia nàng yên tâm, Thái tử Thần quốc cùng với người của chúng ta sẽ giúp chúng ta tiêu trừ sạch sẽ. Cho dù thúc thúc nàng, thì cũng chỉ cho là chúng ta sợ bị người ám sát, mới cải trang giả dạng, chia binh làm hai đường.”
Oản Oản suy nghĩ kỹ, thân phận của Tình Khuynh đặc biệt, lúc trước lại có vết nhơ, nếu trở lại Khởi quốc bị người lấy chuyện đó làm nhược điểm, nói vậy sẽ gây bất lợi cho Tình Khuynh. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, cũng may bên người hiện nay mang theo đều là người Tình Khuynh và bản thân tin cậy, hơn nữa được Thái tử Thần quốc hỗ trợ, cũng không đáng lo.
“Sau này khởi hành, từ lúc được thúc thúc nàng hộ tống, tốc độ của chúng ta sẽ nhanh hơn một chút, ước chừng đầu tháng bảy là có thể đến nơi.” Tình Khuynh lại cầm lấy quyển thẻ tre lên đọc, gần đây hắn muốn học tập rất nhiều thứ, cho dù được gia đình bên cậu theo hiệp trợ bên cạnh, hắn cũng không thể quá mức ỷ lại, chỉ có bản thân hắn lớn mạnh, mới có thể nắm trong tay toàn cục, quyết định kế sách.
Oản Oản cũng vui vẻ, dù sao một đường này vì sợ người phát hiện, nên xe ngựa đều là trung đẳng. Thân phận thúc thúc là thương nhân, lại dẫn theo không ít hộ vệ, xe ngựa có chút xa hoa cũng không có người để ý nhiều, đến lúc đó bọn họ có thể xen lẫn vào trong đó, an toàn tới quận Nam Lạc.
Thời gian qua nhanh, Oản Oản vừa thấy cảm thấy bản thân nghỉ ngơi đủ rồi, liền phải khởi hành, nhưng lần này có người thân ngay tại bên người, còn có không ít hộ vệ, hệ số an toàn tăng nhiều thêm, hơn nữa xe tốt ngựa khỏe, chạy cũng không xóc nảy. Trên đường đồ ăn phong phú, có khi còn được ăn món ăn dân dã, ngay cả Oản Oản thỉnh thoảng nôn nghén đều biến mất, sắc mặt cũng từng ngày rạng rỡ hơn, bụng cũng theo đó mà từng chút từng chút nổi lên. Cả người trắng nõn ửng hồng, phong vận hấp dẫn hẳn lên, dáng người khác xa hẳn lúc trước.
“Nhanh chút nhanh chút, nhóm lửa xong rồi, ngày mai chạy tiếp một ngày nữa là tiến vào Nam Lạc rồi!”
Bên ngoài xe ngựa bận rộn hối hả, Oản Oản biết lại phải hạ trại ngủ ngoài đồng rồi, bất quá nghĩ đến ngày mai là có thể tới Nam Lạc, trong lòng không tự chủ được kích động hẳn lên. Không biết vị Trấn Nam tướng quân kia là người thế nào, cũng không biết Chất tử giả kia khi nào thì đến, đoàn nghi thức kia xa hoa đến trình độ nào.
“Đói bụng sao?” Tình Khuynh vừa mới chợp mắt một lát, toa xe ngựa này chắc chắn lại lớn hơn chiếc xe cũ của họ rất nhiều, bên trong lót đệm cũng dày, không biết bánh xe cấu tạo từ gì mà chạy xóc nảy thế nào cũng khiến người ta ngồi cực kì thoải mái, khó trách mọi người đều nói Khởi quốc giàu có phong phú.
“Cũng hơi đói, chỉ là muốn uống canh rau dại Tử Hộ nấu.” Gần đây khẩu vị của Oản Oản càng kỳ quái, người ta mang thai đều ăn đồ mắc tiền, nàng ngược lại thích ăn loại rau dại nhan nhản mọc khắp nơi, Tử Hộ không còn cách nào khác, đành phải nấu canh cho nàng, trộn lẫn với rau, thế mà khiến nàng nhớ mãi không quên. Chẳng qua Tình Khuynh sợ đứa bé gầy yếu, bèn dứt khoát bắt nàng mỗi bữa đều phải ăn thịt.
“Được, ta đi xuống dặn dò cho nàng.”
Lúc vừa mới dừng xe thì Tử Hộ đã đi xuống, Tình Khuynh duỗi cánh tay, vén màn xe lên nhảy xuống, hoạt động xương cốt một chút, lại đi tìm Tử Hộ. Lúc này phu xe của Tình Khuynh đi tới, đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Bắt được vài con chó.”
Tình Khuynh con ngươi bất động, lạnh lùng nói: “Làm thịt rồi chôn đi.”
Phu xe cúi đầu, thưa vâng.