Vừa qua khỏi tiết Đại thử*, thời tiết đột nhiên âm u, liên tục đổ vài trận mưa lớn, đường xá bị nước mưa thấm lầy lội không chịu nổi, thậm chí có vài địa phương còn bị đọng nước lũ, nhà cửa phòng ốc bị vỡ tung. Nguyên bản đám nạn dân vì Tuyết tai ở tết Nguyên tiêu kéo dài, vốn là có thể hồi hương, lại một lần nữa trôi giạt khắp nơi, từ nông thôn tụ tập đến huyện, lại từ huyện tụ tập đến quận, đổ xô thẳng hướng đến đô thành. Những nơi đi qua, đều như châu chấu bay qua, một ngọn cỏ cũng không còn. Mà đương kim hoàng thượng ngu ngốc, nhẹ dạ tin vào lời nói của Thừa tướng, chẳng những không phái người đi cứu trợ thiên tai, ngược lại còn phái binh trấn áp nạn dân, thậm chí lấy tội ‘lung lạc lòng dân’, nhốt Thái tử một lòng chống thiên tai lại, làm cho thây phơi khắp đồng, lòng người hoang mang, thậm chí còn có không ít địa phương dựng cờ khởi nghĩa, so với lúc tuyết tai đã khá hơn mà không kịp.
(* tiết đại thử: ngày nóng, một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc)
Đương lúc những gia đình giàu có thuê hộ binh, những nhà nghèo thì đóng cửa không ra ngoài, đoàn người Oản Oản đã đi tới vùng đất của Khánh Vương, là nơi cách quận Nam Lạc gần nhất, cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ của đương kim hoàng thượng. Đất phong của Khánh Vương không lớn, xung quanh chỉ có hai đến ba quận, hơn nữa lại dựa sát vào quận Nam Lạc, người Khởi quốc tới đây làm ăn buôn bán cũng không ít, đoàn người Oản Oản lúc này đang tiến vào đô thành của Khánh quốc – thành Giang Đô.
“A..., mưa thật lớn, mấy vị khách quan mau vào sân đi.” Tiểu nhị của điếm mặc áo tơi (áo mưa ngày xưa), đứng ở trong mưa, chỉ huy xe ngựa tiến vào sân sau.
Đợi xe ngựa dừng hẳn, phu xe đi đầu xuống xe, hỏi tiểu nhị kia: “A lang nhà chúng ta đã sai người đặt phòng trước rồi, có không?”
Điếm tiểu nhị lau mặt một cái, xòe cái ô bên người mở lên, che lên người phu xe kia, khom mình nói: “Xin hỏi là họ gì ạ?”
Mã phu kia ưỡn ngực một cái nói: “Họ Mộc.”
Tên điếm tiểu nhị kia suy nghĩ một chút, vội gật đầu mạnh nói: “Có rồi, có rồi, đã chuẩn bị một tòa viện lớn rồi, xin đi theo tiểu nhân ạ.”
Tiếp theo, mọi người xuống xe, đều tự mở ô che, Oản Oản được Tình Khuynh ôm vào trong ngực, Tử Hộ ở một bên che ô, cứ thế không để Oản Oản dính một giọt mưa nào.
Mấy người vào viện, chia phòng, rồi đều tự trở về phòng, chủ quán đã sớm dặn dò người nấu nước nóng sẵn, đổ vào thùng tắm. Oản Oản vào cửa liền bảo đám người Tử Hộ đi về phòng mình tắm rửa thay quần áo, sau đó tự mình giúp Tình Khuynh thay quần áo, rồi mới tìm sạp ngồi lên, mệt đến áo khoác cũng không muốn cởi.
“Mệt sao?” Tình Khuynh mặc trung đơn đi tới, ngồi bên cạnh Oản Oản, không biết từ đâu lấy ra một chùm nho, màu xanh biếc kia tựa hồ như muốn thẩm thấu ra ngoài, chỉ là quả không lớn, giống như còn chưa chín.
“Từ đâu có vậy?” Oản Oản nhìn quả nho màu xanh đậm chua chua kia, liền cảm giác trong khoang miệng đột nhiên nổi lên đầy nước bọt, liên tục nuốt xuống.
“Ham ăn!” Tình Khuynh đưa tay ngắt một quả, giống như vẽ tách vỏ ngoài ra, lại dùng tăm gỗ gạt hết hạt nho ra, lúc này mới nói với Oản Oản: “A...”
Oản Oản vô thức hé miệng, nhìn Tình Khuynh thỏa mãn đút nho vào miệng nàng, cứ như người ăn nho là hắn chứ không phải bản thân nàng vậy. Từ lúc nào mà thiếu niên có chút tùy hứng, thậm chí bướng bỉnh kia cư nhiên lại vô thanh vô tức lột xác nhỉ? Mặc dù hắn vẫn làm nũng lấy lòng nàng, cũng thường thường đùa giỡn vài câu với nàng, nhưng nàng hiểu rõ, hắn có chừng mực hơn, mà những hành động trẻ con đó, cũng bất quá là muốn chọc nàng cười, có khi nàng nhìn thấy ánh mắt sủng nịch bất đắc dĩ của hắn, đều sẽ có một chút hoảng hốt. Hắn trưởng thành cũng chỉ mấy tháng mà thôi...
Mắt Oản Oản nóng lên, nàng cũng động tay bóc cho Tình Khuynh một quả, tay nghề của nàng rõ ràng không tốt bằng Tình Khuynh, tách hạt nho xong liền trở nên mềm nát, nhưng Tình Khuynh không có chút nào quan tâm, há mồm liền đớp tới, ý cười đầy mặt. Kỳ thực, Oản Oản biết quả nho kia chua biết bao nhiêu, bởi vì nàng mang thai nên rất thèm chua, nhưng Tình Khuynh bởi vì bao tử không tốt, nên một chút chua cũng không muốn ăn, hắn chỉ thích ăn ngọt.
“Sao không ăn? Có phải ăn không ngon?” thấy Oản Oản hất mặt qua gục đầu xuống, Tình Khuynh lấy khăn lau tay, lo lắng hỏi.
Nhịn xuống nghẹn ngào, Oản Oản làm bộ không sao cười nói: “Đâu có, ăn ngon lắm, chỉ là tò mò nho này từ đâu tới.”
Tình Khuynh cười thần bí, cũng không nguyện nói cho nàng, chỉ nói: “Đáp án này, ngày mai nàng chắc chắn biết được, cũng chắc chắn sẽ vui mừng.”
Oản Oản run rẩy lông mi, buồn cười nhìn Tình Khuynh, cũng không biết hắn bán cái nút gì. (chỗ hấp dẫn)
Hai người không gọi người hầu hạ, chỉ giúp nhau rửa mặt. Trên giường trải chăn nệm mới ấm áp, Oản Oản nằm lên, mặc dù không bì kịp với vải bông mềm mại của kiếp trước, nhưng cũng cực kì thoải mái.
“Đây là cái gì?” Oản Oản với chăn đắp qua, không xa hoa giống chăn mền tơ tằm của nàng ở Hưởng Quân Viên, chăn nơi này hơi nặng, nhưng thật ấm áp.
“Ta nghe nói là một loại lông dê.” Tình Khuynh cũng chui vào chăn, theo thói quen ôm lấy Oản Oản, chỉ là thêm một bàn tay ấm áp vươn qua, đó chính là bụng của Oản Oản, lúc này vẫn còn bằng phẳng như cũ.
Chăn lông dê, ở đô thành này nghe nói, vật này chính là loại gia đình bình thường sử dụng, nhà có tiền đều dùng chăn tơ tằm, không có tiền thì dùng chăn bằng sợi đay, vải nhung bít đầu lại còn có vài chỗ chắp thêm da thú đầu thừa đuôi thẹo. Oản Oản xem như tốt số, xuyên đến gia đình phú quý, tuy rằng sụp đổ, nhưng cũng được bán vào trong lâu cũng là tốt nhất, rồi sau đến bên cạnh Tình Khuynh, chất lượng sinh hoạt cũng chưa bao giờ bị giảm đi.
“Thật ấm áp...” Vốn đã thoải mái muốn thở dài, Oản Oản nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, lại không khỏi bất an nói: “Nghe nói gần đây nạn dân khởi nghĩa vũ trang rất nhiều.”
Tình Khuynh lười nhác giương mắt, không biết là mỉa mai hay khinh thường nói: “Tích ứ quá sâu, nay như vậy cũng là bình thường.”
Oản Oản nhớ tới lúc còn ở tại Hưởng Quân Viên, ngày ấy Tình Khuynh cũng nói như vậy: ‘thiên đạo bất nhân lấy vạn vật làm chó rơm, thánh nhân bất nhân lấy dân chúng là chó rơm’. Nhưng, dân chúng là nước, hoàng gia là thuyền, không cẩn thận, sẽ thuyền hủy nhân vong.
“Nhớ lúc mừng năm mới, cũng đã có người tạo phản...” lúc đó Kim Hạp Ngân Hạp còn đang lo lắng trong nhà không có cơm ăn.
“Nếu tên hôn quân kia vẫn không bổ cứu*, chỉ sợ Thần quốc lâm nguy!” Tình Khuynh cho rằng Oản Oản sợ hãi phản quân, liền nửa thật nửa giả nói: “Nếu không phải Thần quốc có ưu hoạn (khó khăn hoạn nạn), Khởi quốc lấy cái gì đe dọa bắt ép Thái hậu, thả Chất tử về?”
(*bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng)
“Ừ... Hi vọng mưa to không làm chậm trễ hành trình.” Oản Oản cũng chỉ vì mang thai mới có chút mềm lòng, về chuyện cứu thế gì đó, nàng cũng không có gì hứng thú, nàng hiện tại chỉ cần làm tiểu nữ nhân tránh trong lòng trượng phu là được rồi.
“Trượng phu”, từ này... Oản Oản thích...
Cảm nhận được Oản Oản ỷ lại, Tình Khuynh ý cười càng sâu nói: “Ta còn rất hy vọng Thần quốc sẽ rối loạn càng lớn, nhưng mà đáng tiếc... Thái tử sẽ là một hoàng đế tốt.”
Ngươi cũng sẽ vậy... trong lòng Oản Oản yên lặng nói.
Ngày hôm sau, mưa vẫn rơi xuống, Oản Oản ngồi trên sạp uống xong chén canh dưỡng thai, hiện tại nàng có thể ngừng uống thuốc, nhưng Nghiêm Tử Tô kiên trì bảo người nấu canh bổ cho nàng, chỉ sợ nàng một đường xóc nảy, không thể chăm sóc tốt cho đứa bé, bất quá, khiến Oản Oản không ngờ được là, Tử Hộ thế mà lại nấu canh rất ngon, lần nào gần như cũng khác biệt, hương vị cực thơm ngon, Oản Oản cũng không có điều gì oán giận.
Tình Khuynh cầm thẻ tre, không tập trung đọc, thường xuyên liếc nhìn Oản Oản một cái, thấy bộ dáng say mê của nàng khi ăn canh, nhịn không được từ trong đáy lòng vui mừng. Hắn đã giác ngộ sâu sắc, hắn đã không thể một ngày không nhìn thấy Oản Oản.
Lúc này, cửa phòng nhẹ vang lên, Đào Diệp vội đi mở cửa, lại nghe nàng A một tiếng, như kinh hỉ như do dự. Tử Hộ nghi hoặc, đẩy cửa đi ra ngoài, ra bên ngoài vừa nhìn thấy, liền che miệng, bất động tại chỗ, hốc mắt lập tức ẩm ướt.
Oản Oản thấy Tử Hộ đi ra ngoài một hồi vẫn chưa trở lại, có chút kỳ quái, không khỏi kêu: “Tử Hộ, người nào vậy?”
Tử Hộ phục hồi tinh thần lại, bước nhanh vào phòng, kích động nói: “Nương tử đoán xem ai đến?”
Oản Oản không hiểu, nhưng tò mò liền đỡ bàn đứng lên, Tình Khuynh vừa thấy thế, vội quăng thẻ tre tiến đến bên người nàng, cẩn thận che chở.
Từ ngoài cửa đi vào một người, áo vải trâm cài rất giản dị, chính là dáng người yểu điệu bước đi như nước chảy kia, khiến Oản Oản nhìn rất quen mắt, thoáng suy nghĩ một chút, nàng cũng cả kinh mở to hai mắt nói: “Chỉ Kiều sư phụ.”
“Đúng vật, chính là Chỉ Kiều.” Tử Hộ đi tới giữ chặt tay Chỉ Kiều, vui mừng không kiềm được nước mắt rơi xuống.
“Chỉ Kiều xin thỉnh an nương tử.” Con ngươi của Chỉ Kiều cũng sáng trong ngân ngấn nước, nhưng vừa thấy Oản Oản bên cạnh Tình Khuynh, liền bình tĩnh lại, quy củ thi lễ.
Oản Oản nghiêng người né tránh, tiến lên thở xùy một phen, ra vẻ cả giận nói: “Sư phụ sao có thể như thế, là muốn giết đồ nhi hay sao?”
Chỉ Kiều liên tục khoát tay, gò má ửng đỏ nói: “Không phải vậy, chỉ là chủ tớ khác biệt, thiết nghĩ không thể vượt qua.”
Oản Oản nghe xong, cũng cũng không khăng khăng, chỉ nghi hoặc nhìn Tình Khuynh, lúc Chỉ Kiều còn ở tại Tầm Hương lâu cũng đã là người tự do, dạy dỗ nàng chỉ vì làm công kiếm tiền trợ cấp chi phí trong nhà, bây giờ nàng ta lại tự xưng là bầy tôi, thật khiến nàng không sao hiểu nổi. Ngay cả Tử Hộ bên cạnh Chỉ Kiều cũng có chút sững sờ, không biết phải làm sao.
“Tiểu nhân, xin thỉnh an a lang, nương tử.” Lúc này, ai cũng không chú ý tới sau lưng Chỉ Kiều lại tiến vào một người nữa, mãi đến khi hắn chắp tay hành lễ, mọi người mới chuyển ánh mắt qua.
“Miễn, mọi người đều là chỗ quen biết, không cần đa lễ.” Tình Khuynh chỉ gật gật đầu, vẫn không vươn tay ra đỡ.
“Kiều tỷ phu...” Tử Hộ không kìm được hô lên.
Có Chỉ Kiều đến trước, trượng phu của Chỉ Kiều xuất hiện, cũng không khiến Oản Oản kinh ngạc đến như vậy, chỉ là trong lòng nàng hồ nghi, sao hai vợ chồng này đều là hạ nhân của Tình Khuynh chớ.
“Chỉ Kiều vốn là người Khởi quốc.” Tình Khuynh ôm Oản Oản, ở bên tai nàng nhỏ giọng giải thích: “Mà trượng phu Lạc Thanh của nàng vốn là con nhà quan, sau vì đắc tội Ngũ hoàng tử, cả nhà bị xử chém tịch thu hết gia sản, chỉ để lại hắn lúc đó chưa đầy mấy tuổi, bán vào Thượng Hoa Viện, là vào lâu của một nhà khác, cũng may phụ thân hắn còn có bạn thân ở trong triều, vụng trộm kéo một phen, từ quan bán chuyển thành nô bán, hơn nữa trong một lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị thương chân, mới chuộc thân ra quán, làm nhạc công. Hiện đã sửa lại tên cũ, gọi là: Trương Hằng.”
Oản Oản lại nhìn Chỉ Kiều một chút, thầm nghĩ Khởi quốc này quả thực “chỗ nào cũng có phần”, đã xếp đặt quân cờ ngay tại thanh lâu đô thành sớm như vậy mà cũng không có ai nhìn ra.
“Hiện nay Trương Hằng là quản sự kiêm phụ tá của ta, các ngươi cũng nên một lần nữa làm quen một chút đi.” Câu này là Tình Khuynh nói với mọi người.
“Còn phải thỉnh tiên sinh phối hợp chiếu cố nhiều đến a lang nhà ta.” Oản Oản trịnh trọng thi lễ nhỏ, mặc dù hai người này đều là hạ nhân của Tình Khuynh, nhưng được hắn trọng dụng, sợ cũng không phải là người bình thường, xem ra Trương Hằng này xác thực có chút tài năng.
“Không dám, không dám... Là a lang cất nhắc bộc*...” Trương Hằng vẻ mặt cảm kích, đem bản thân càng hạ thấp.
(*bộc: bề tôi, người đàn ông tự xưng một cách khiêm nhường)
Tình Khuynh lại phất phất ống tay áo nói: “Hành lễ ra mắt là phải, ngươi cứ nhận là được rồi. Phải rồi, chuyện ta giao cho ngươi làm đã thỏa đáng chưa?”
Trương Hằng khom người, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Đã làm xong ổn thỏa, người sẽ lập tức tới ngay ạ.”
Tình Khuynh nắm tay phải Oản Oản lên, chớp chớp mắt với nàng, nghịch ngợm nói: “Nàng đoán xem, người đến là ai?”