Bí Ngải Điềm vừa nghe Trịnh Ngọc Tập nói như vậy, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Oản Oản, rồi ngậm miệng, thoạt nhìn quả thật là gả cho người, cũng hiểu được “xem chồng là trời”.
“Bảo Nhi, nàng khỏe không?” Sắc mặt Trịnh Ngọc Tập đỏ lên, hình như có chút kích động, cũng có vài phần ngại ngùng.
“Không tệ, phiền các người quan tâm.” Oản Oản nhìn ra, Trịnh Ngọc Tập chính là một loại con nhà giàu, tính cách đơn thuần, không có gì ý xấu, đối với Bí Ngải Bảo cũng có một ít tình nghĩa. Xem ra hôm nay tìm đến nàng, thực tế không phải Bí Ngải Điềm, mà là Trịnh Ngọc Tập hắn.
“Thật có lỗi, nguyên bản nên tìm tới nàng sớm hơn, nhưng ta hỏi rất nhiều người, cũng không biết nàng đi đâu, mãi đến gần đây mới điều tra ra được, sau đó đến Tầm Hương lâu, bọn họ lại nói, nàng đã đến nơi này rồi, thật khổ cho nàng.” Trịnh Ngọc Tập tiến lên hai bước, lại vì nam nữ hữu biệt, không dám ngồi bên cạnh Oản Oản, hai tay nắm chặt, có vẻ có chút khẩn trương.
“Ngươi không cần như vậy, ta hiện tại thật sự rất tốt, tuy rằng chỉ là nha đầu, nhưng cuộc sống ổn định, cũng không cần lo lắng ngày sau không có chỗ ở.” Oản Oản coi như ôn hòa cười nói, mang theo xa cách. Nàng vốn cùng hai người kia không quen, nàng cũng không phải Bí Ngải Bảo chân chính, bất luận Bí Ngải Bảo từng cùng họ phát sinh chuyện gì, nàng đều không có nghĩa vụ vì việc đó mà giải quyết hậu quả.
“Tốt cái gì mà tốt? Đây chính là tiểu quan quán, ngay cả một nữ nhân cũng không có, chậc chậc... sau này lỡ như nam nhân nơi này nổi cơn điên...” giọng nói của Bí Ngải Điềm ở trong cái nhíu mày của Trịnh Ngọc Tập, nháy mắt liền cắt đứt, giống như bị người bóp cổ. Oản Oản trong lòng buồn cười, đây thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, loại người điêu ngoa bốc đồng như vậy, cũng có người có thể quản được, không hổ là ma lực của tình yêu.
“Chỗ này có chút bạc, nàng cầm...” Trịnh Ngọc Tập quay đầu lại, từ trong lòng lấy ra một túi tiền, liền đặt lên bàn nhỏ trước mặt Oản Oản.
Oản Oản vội vàng đứng lên, lui ra phía sau vài bước nói: “Đừng làm như vậy, ta không thiếu tiền, nơi này cũng sẽ không khiến ta thiếu ăn mặc, ta muốn tiền cũng vô dụng.”
“Nàng đừng từ chối, nhà nàng gặp chuyện, ta không giúp được gì, nàng... Ta cũng không chuộc ra được, chỉ có thể bày tỏ chút tấm lòng...” trong mắt Trịnh Ngọc Tập rõ ràng yêu mến, khiến Oản Oản tránh không kịp, nhưng nàng hiểu rõ, Trịnh Ngọc Tập là quân tử, nếu đã cưới vợ tức là đã buông tha cho đoạn cảm tình kia, hơn nữa gia giáo của nhà Trung án Đại phu cực kỳ nghiêm khắc, càng không thể có chuyện gì mà nuôi ngoại thất, hắn bởi vì áy náy, chỉ có thể dùng tiền bạc bù đắp lại nàng. Chẳng qua, những cái này không phải là thứ nàng muốn.
“Nếu không có việc gì, ta phải trở về thôi, công tử nhà ta sẽ trở lại.” Hoàn toàn không thèm nhìn bộ mặt trương thối của Bí Ngải Điềm, Oản Oản đứng dậy, cung kính thi lễ, bèn quay người rời đi.
“Đợi chút! Nàng đợi chút!” Muốn tiến lên ngăn lại, lại ngượng ngùng đụng chạm Oản Oản, Trịnh Ngọc Tập cầm gói đồ trên bàn đến, cao giọng nói: “Nàng đừng đi, đại tỷ nàng còn nhờ ta gởi ít đồ cho nàng.”
Oản Oản cước bộ dừng lại, một lát sau mới nhớ tới người hắn nói là ai, đại tỷ của nàng, người tỷ tỷ ruột thịt lúc phụ thân bị chém đầu đều không xuất hiện, bản thân mình vẫn luôn đợi ở thanh lâu, nàng cũng không một tia tin tức? Bí Ngải Tranh?
“Ừm, đây là nàng ta nhờ ta đưa cho nàng, bên trong còn có thư.” Thấy Oản Oản dừng cước bộ, Trịnh Ngọc Tập vội vàng đi tới, đem gói đồ nhét vào trong tay Oản Oản, thậm chí cũng bỏ túi tiền vừa mới xuất ra vào.
“Ngươi...”
Không đợi Oản Oản nói ra, Trịnh Ngọc Tập vội vàng kéo Bí Ngải Điềm, xoay người bước đi, sợ Oản Oản lại chối từ túi bạc kia, vừa đi vừa nói: “Sau này chúng ta lại đến thăm ngươi.”
“Là ai nói cho các ngươi, ta ở trong này?” Oản Oản hết cách, đuổi theo vài bước nhỏ hỏi.
“Là một cô nương tên Tử Hộ.” Ngoài cánh cửa, Trịnh Ngọc Tập hô.
Oản Oản ôm gói đồ, nhìn hai người biến mất ở khúc quanh hành lang gấp khúc, trong lòng đột nhiên có chút tư vị không rõ, nàng vẫn luôn cảm thấy, bản thân không có gánh nặng, như cô nhi, tương lai sống hay chết, chẳng qua chỉ chấp nhận một mình, cũng không ngờ còn có người tìm đến nàng, tạm thời không tính Bí Ngải Điềm không có hảo ý. Nhưng tỷ tỷ ruột thì sao? Oản Oản nhìn gói đồ trong lòng, có chút rối bời.
Ôm cõi lòng đầy tâm sự trở lại trong phòng, cẩn thận mở gói đồ ra, bên trong có vài món tiểu y, nhìn ra người làm rất tỉ mỉ chu đáo, vải dệt cũng không tệ; hai đôi giày vải lụa, thoạt nhìn tỷ tỷ rất có tay nghề làm giày. Dưới xấp tiểu y có một cái hộp, chậm rãi mở ra, bên trong là một tấm vải mộc* được dán kỹ. Oản Oản đặt lá thư qua một bên, dưới phong thơ có một vài kẹp thoa ngọc trai, hai đôi khuyên tai, một bộ trâm cài, còn có cây trâm cài chắc chắn, nhìn trình độ cũ mới, hẳn là vốn riêng của tỷ tỷ. Lại mở một tầng hộp trang sức kia ra, ánh mắt Oản Oản sáng lên, trong hộp có vài viên Nam châu đủ màu, lớn có nhỏ có, nhìn lại một nửa hộp, huyết khí Oản Oản dâng trào, tim đập lợi hại, tất cả đều là tiền.
(* lá thư, thời này thư bằng giấy rất hiếm nhé)
Cuối cùng Oản Oản mở ra túi tiền của Trịnh Ngọc Tập, bên trong ước chừng có năm mươi lạng bạc vụn cùng với vài nén vàng, cộng thêm số tiền tỷ tỷ đưa, đều đủ nàng tự chuộc thân ra ngoài, còn mua một tòa nhà ở được vài năm.
“Aizz...” Thở dài, đem tất cả thu dọn lại, đem cái hộp giấu trong rương của mình, rồi cầm quần áo giày dép ở trong gói đồ đặt lên bàn nhỏ, lại đảo mắt nhìn qua tấm vải đầy nét mực kia, do dự nên xem hay là không xem.
“Oản Oản tỷ tỷ, tỷ đang nhìn cái gì vậy?” Một cái đầu nhỏ đầy tóc chồm tới, Oản Oản buồn cười vỗ nhẹ nhẹ một chút.
“Là thư của tỷ tỷ ta.”
“Oản Oản tỷ tỷ còn có tỷ tỷ?” Tùy Ý kinh ngạc trừng lớn đôi mắt trong veo như nước, đáng yêu khỏi phải nói.
“Đương nhiên, tỷ tỷ lớn tuổi hơn, đã lập gia đình.” Oản Oản cúi đầu, cầm thư để vào trong ngực, có người ở đây, vẫn chưa đọc được.
Tùy ý ngây thơ gật gật đầu, lại hỏi: “Kia Oản Oản tỷ tỷ có phải lập gia đình không?”
Oản Oản buồn cười, nghiêng người chọt chọt lên cái mũi nhỏ của nó nói: “Không lấy chồng, cả đời ở trong này.”
“Vậy là tốt rồi ! A! A! Tỷ tỷ cả đời ở cùng Tùy Ý đi.” Tùy ý đột nhiên nhảy lên, dẫm nát chiếu hương bồ, xoay tới xoay lui, chọc Oản Oản cười vui vẻ, ánh mắt dịu dàng.
“Đang cười gì vậy?” Đẩy màn ra, Tình Khuynh mang theo Tùy Tâm đi đến.
“Không có gì...”
Oản Oản còn chưa nói xong, Tùy Ý liền reo lên: “tỷ tỷ của Oản Oản tỷ tỷ gởi thư.”
Tình Khuynh sửng sốt, nhìn nhìn Oản Oản một chút, lại quay người lại, có chút hoảng hốt nói: “Là một chuyện tốt.” Dứt lời, liền đi vào phòng trong.
Oản Oản đẩy Tùy Ý một cái, bảo hắn đừng nói lung tung, bản thân vội vàng đuổi theo, nhìn Tình Khuynh tâm trạng không đúng lắm, lại liếc nhìn Tùy Tâm, hình như cũng tức giận, không biết hôm nay đi ra ngoài lại gặp chuyện gì.
Tình Khuynh không nói, Oản Oản cũng không hỏi, chịu khó hầu hạ hắn dùng bữa tối xong. Đến khi koàn tất mọi việc, Tình Khuynh cũng đã lên giường, Oản Oản mới ra khỏi phòng, đi đến phòng tắm, hôm nay nàng chuẩn bị tắm rửa.
Hoàn cảnh nơi này không thể nói là không tốt, chỉ là có chút bất tiện, đặc biệt ở phương diện dùng nước, quả nhiên là biến thành tiểu nha đầu, nghĩ đến ban đầu sống ở Tầm Hương lâu, mỗi ngày đều có thể tắm rửa, nàng cũng có Tử Hộ hầu hạ, căn bản không cần phiền não, giống như hiện tại, tự nấu nước tắm rửa thì không cần phải nói, đợi lát nữa tắm xong, còn phải múc nước mình tắm qua đổ ra.
Cởi quần áo, Oản Oản vừa muốn cởi ra, liền chạm đến lá thư bên trong y phục, nàng do dự nhiều lần, vẫn là nương theo ngọn đèn mông lung của phòng tấm, mở tấm vải ra, trên vải chữ nhỏ thanh tú, vừa nhìn liền biết là bút tích của nữ tử.
Oản Oản cẩn thận đọc một lát, mặc dù có vài chỗ không rõ, nhưng kết hợp từ trên xuống, liền cũng có thể lý giải, tuy rằng trong đó thể văn ngôn chiếm đa số, nhưng nàng tốt xấu gì cũng coi như được học qua, liền đoán được đại khái, ý tứ cũng xem hiểu, chỉ là xem hiểu thuộc về xem hiểu, chứ nội dung thư này, lại khiến nàng mê mang.
Kỳ thực trong thư đều là chuyện tốt, từ lúc trong nhà gặp chuyện không may, tỷ tỷ Bí Ngải Bảo - Bí Ngải Tranh tuy rằng trời sinh tính yếu đuối, cũng sợ gây tai họa cho nhà chồng, nhưng chung quy vẫn không bỏ được muội muội ruột, liền sau đó, nhờ đường muội phu Trịnh Ngọc Tập hỏi thăm tin tức, nhưng lại không dám làm chủ đi chuộc, lúc này vừa vặn nàng nhận được thư của tiểu thúc thúc là thương hàng ở Khởi quốc xa xôi, ân cần thăm hỏi tình hình Bí gia, nàng liền lại sai người, nói tình huống của Oản Oản cho tiểu thúc thúc.
Lần này Trịnh Ngọc Tập tìm được nơi ở của Oản Oản, tiểu thúc thúc cũng gởi lời nhắn, nói bất kể thế nào, hắn cũng sẽ tìm quan hệ, đem Oản Oản chuộc ra mang về Khởi quốc, tuyệt đối sẽ không để Oản Oản chịu ủy khuất. Vì thế, Bí Ngải Tranh liền thừa dịp Trịnh Ngọc Tập sắp đến thăm, đem gói đồ và thư gởi cho Oản Oản.
Nói đến tiểu thúc thúc, Oản Oản vẫn là nghe nói qua, ông cũng giống như phụ thân mình, đều là con thứ của Bí gia, phụ thân lớn tuổi hơn, luôn luôn rất chăm sóc tiểu thúc thúc, hơn nữa mẹ đẻ Phùng thị của tiểu thúc thúc cũng luôn luôn quan hệ thân thiết với An thị - là bà nội ruột của Oản Oản, vì thế, cho dù sau khi ông nội Oản Oản qua đời, Bí gia phân nhà, tiểu thúc thúc bị bắt mang theo mẹ đẻ Phùng thị đến Khởi quốc mưu sinh, cũng chưa bao giờ quên Nhị ca, thường xuyên gởi thư gởi đồ, tình cảm huynh đệ cực kì thắm thiết, điều này cũng có thể lý giải, vì sao thúc thúc vừa nghe nhà huynh trưởng gặp chuyện không may, liền tận lực nghĩ biện pháp muốn chuộc Oản Oản ra ngoài.
“Thật sự có thể đi sao?” Oản Oản cầm thư lụa, ngẩng đầu, không biết vì sao cũng không nhảy nhót như trong tưởng tượng của mình, ngược lại lơ đãng nhớ tới Tình Khuynh.
Vài ngày sau, Oản Oản có chút tâm thần không yên, làm việc cũng bắt đầu thất thần, cũng may Tình Khuynh cũng thẫn thờ thất thần, hai người thế mà không phát hiện đối phương bất thường, chỉ có đám Tùy Tâm Tùy Ý, còn có cả Kim Hạp Ngân Hạp ở bên cạnh lén nghi hoặc nghị luận, lại cũng không dám lắm miệng, sợ đụng vào họng súng, dẫn lửa thiêu thân.
“Hôm nay Dịch nhị công tử đến, tỷ tỷ không cần đi qua.” Tùy Tâm đưa bữa tối xong, nhắc nhở một câu, lại thấy Oản Oản cúi đầu mơ mơ màng màng, cũng không biết có nghe lọt không.
Oản Oản nội tâm rối rắm, kỳ thực nàng thật sự rất muốn đi, thúc thúc đón nàng đi, nàng đến Khởi quốc, sẽ không có người biết nàng đã vào thanh lâu, nàng có thể giống như những tiểu thư khuê tú chân chính, được yêu thương nuôi dưỡng trong khuê phòng, với quan hệ giữa thúc thúc cùng phụ thân, tương lai nhất định sẽ tìm cho nàng một hôn phu tốt, sau này coi như nàng thoát khỏi vận mệnh của mấy đời trước, yên ổn, an phận mà sống cuộc sống ngày sau.
Cũng không biết vì sao, mỗi khi nghĩ đến đây, vẫn luôn cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, luôn cảm thấy rời đi như vậy, sẽ đánh mất thứ gì đó. Khiến nàng cứ mỗi lần nghĩ đến đây, trái tim liền nhói, làm sao cũng không hạ quyết tâm được, ngược lại càng ngày càng không giống là chính mình.
Đương lúc Oản Oản đang trong quá trình tự kiểm điểm và tự phỉ nhổ mình, trong vô thức, nàng lại đi tới ngoài cửa sổ phòng Tình Khuynh, chờ lấy lại tinh thần, mới nhớ tới lời dặn của Tùy Tâm, thì ra là Dịch nhị công tử đến, nghĩ đến như vậy, cũng sợ gặp gỡ xấu hổ, liền xoay người, chuẩn bị trở về gian cách vách của mình.