Đột nhiên Nam Đô xuất hiện một vị kỳ nhân, nghe nói đối với phương pháp trị độc rất có nghiên cứu, người này vừa mới chữa khỏi bệnh dữ cho một vị tướng quân ở Nam Đô, đã bị phủ Thất hoàng tử nửa đường cướp về. Rất nhiều người đối với việc này đều ôm thái độ bán tín bán nghi, thậm chí còn có người lén vui sướng khi người gặp họa, thầm nghĩ sau khi Thất hoàng tử khỏi bệnh hẳn, liệu sẽ cùng Thừa tướng tương thân tương ái, hay là vạch mặt nhau, đi đến tình trạng ‘ngươi sống ta chết’?
Bởi vì Lục hoàng tử và Bát hoàng tử huân lạc, không ít thế gia sau khi do dự, đều đầu phục Thừa tướng, nhưng nhóm lão thần tân quý đã sớm cho thấy lập trường, thậm chí đã lọt vào đả kích, lại lặng yên liên hiệp với Xảo Biện tiên sinh. Các phu nhân có hoàng tử trong cung chẳng những không còn đắc chí như trước, ngược lại còn tận lực trốn trong cung mình, dù sao nếu bị Hoàng hậu thấy ngứa mắt, thì sẽ thật đáng thương như Hàn mỹ nhân vậy, ngày sau cũng không còn người phụng dưỡng, ở cạnh bên lúc lâm chung.
“Gần đây trong cung thật thanh tịnh.” Tăng bát tử bỏ món đồ thêu trên tay xuống, ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp trong vườn, không nhịn được nói.
Một vị ma ma tầm 30 tuổi ngồi cạnh bà, đang cúi đầu phân chia sợi tơ, rồi sau đó cuốn thành một cuộn tròn. “Nay trong cung chỉ có mỗi vị kia là một nhà nắm quyền, sao lại không thanh tịnh được.”
Tăng bát tử nhớ tới khuôn mặt từng như ngọc của vị Hoàng đế kia, nay thế mà lại sợ Hoàng hậu sợ đến ngay cả chỗ của mấy nữ nhân trẻ tuổi trong tẩm cung cũng không dám đến. Ngẫm lại trước kia, Hoàng đế vì Hàn mỹ nhân mà giết chết Hiền phu nhân, lại nâng dậy Hàn gia để đối nghịch với Hoàng hậu, thậm chí ngầm đồng ý cho hai nhà Hàn – Thái giết chết con trai trưởng của mình, hòng cân bằng hậu cung và triều đình, hắn mới có thể an an tâm tâm mà cùng đám mỹ nhân tìm hoan mua vui, ngâm thơ làm đối. Bất quá, trên đời này luôn có báo ứng, Tăng bát tử cúi đầu, che lại nụ cười châm biếm nơi khóe miệng.
“Tứ lang có tin tức.” Vị ma ma kia vuốt vuốt đầu sợi tơ, sắc mặt như thường nói.
Trong mắt Tăng bát tử lóe lên một tia kích động, lập tức bình thản trở lại, làm như tán gẫu ngày thường nói: “Có khỏe không?”
“Xương cốt thân thể cường tráng, chỉ là nhớ ngài.” Ma ma lại nói.
Trong mắt Tăng bát tử lộ vẻ ôn nhu, đi vài đường kim mới thở dài nói: “Ta vẫn khỏe, bảo hắn đừng lo quá.”
“Tứ lang có ý, nên lui tới thường xuyên với vị Bảo thứ phu nhân của phủ Thất hoàng tử hơn.” Ma ma cuộn chỉ xong, đặt vào trong một cái hộp, cũng không ngẩng đầu, nói.
Tăng bát tử chợt cảm thấy ngón cái nhói đau, cuống quít vội thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, ngậm ngón tay cái đã chảy máu, cẩn thận mút vào, ánh mắt lại không biết phiêu đến nơi nào, cảm thấy tâm loạn như ma, muốn khuyên giải con trai, con cũng không ở tại bên người, viền mắt từ từ ươn ướt, cũng không dám để cung nữ bên ngoài nhìn thấy.
Ma ma giương mí mắt lên, bắt gặp Tăng bát tử ngậm ngón cái trong miệng, lập tức làm như không nhìn thấy, tiếp tục công việc trong tay, miệng lại nói: “Ngài không cần lo lắng, Tứ lang vẫn luôn thông minh, nhất định đã cân nhắc chu toàn.”
“Nhưng tự xưa đến nay, mấy ai là có kết cục tốt… Ta…” Tăng bát tử vội vàng dùng khăn che lại mắt, lung tung lau vài cái.
“Hiện nay đổ cũng phải đổ, không đổ cũng phải đổ*, nếu thật sự để cho vị kia đưa đứa bé kia lên, Tứ lang nhất định sẽ không chiếm được gì tốt, còn không bằng đánh cược một phen, dù sao khẳng định Tứ lang sẽ không gây cản trở gì cho Thất lang, mà còn được thơm lây.” Ma ma nghiêng người qua, vừa vặn che lại cái đầu của tiểu cung nữ ló vào thăm dò.
(*đổ: đánh cược, không tìm được từ nào hay nên mình để nguyên :P )
Tăng bát tử thả khăn xuống, lại tiếp tục thêu thùa, khôi phục bộ dáng ngày thường, chỉ ngầm phiền muộn nói: “Nếu vậy, ta sẽ nghe theo nó.”
“Ngài nhất định sẽ ‘tâm tưởng sự thành’.” Ma ma gom hết cuộn tơ vào trong hộp, vươn tay vỗ vỗ lên mu bàn tay Tăng bát tử, chậm rãi đứng lên.
Tăng bát tử cũng bỏ quần áo đang thêu dở vào trong khay đan, chậm rãi đứng lên, đi theo sau ma ma.
“Ơ, Hoa ma ma đây là muốn trở về sao?” tiểu cung nữ bên ngoài thấy hai người đứng lên, vội chạy vào ân cần nói.
“Đúng vậy, Mạnh Lương nhân còn đang chờ ta nữa.” Hoa ma ma cầm theo hộp, quay đầu thi lễ chào Tăng bát tử một cái, rồi đi ra ngoài.
Tăng bát tử đáp lễ, dõi theo Hoa ma ma đi ra ngoài, rồi mới một lần nữa trở lên sạp, lấy một kiện áo bào từ trong khay đan ra, cẩn thận tỉ mỉ tiếp tục khâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khi tiểu cung nữ bên ngoài tiễn Hoa ma ma trở về, đứng ngoài cửa sổ nhìn Tăng bát tử còn đang ngồi đó khâu quần áo, giậm chân, không khỏi bĩu môi, khinh thường thấp giọng nói: “Ngày nào cũng ngồi đó may quần áo, biết rõ là không đưa ra được, cũng không biết làm cho ai mặc, coi chừng khâu cho mù mắt.”
Một cung nữ khác vội vàng kéo nàng ta lại, nhỏ giọng mắng: “Nói bậy bạ gì đó, bát tử là để cho nha đầu ngươi nói này nói nọ sao?!”
Tiểu cung nữ kia trợn trừng mắt, giãy khỏi cung nữ kia, thầm mắng xúi quẩy, đi theo nhầm người, rồi xoay người chạy ra ngoài chơi.
Trời dần dần chuyển qua mùa thu, mùa hè ở phía nam lúc nào cũng đi rất chậm, rõ ràng đã sớm qua Lập Thu, mà ánh mặt trời buổi trưa vẫn còn gay gắt như trước, khiến người ta chỉ muốn trốn trong phòng. Nhưng dưới thời tiết khô nóng như vậy, Oản Oản lại ngồi trên hành lang gấp khúc, ngẩn người nhìn hòn núi giả trong hoa viên bị nắng nóng thiêu đốt, cùng với đám hoa cỏ bị nắng chiếu đến héo rũ. Chỉ còn lại đám cỏ dại bên cạnh là vẫn xanh biếc dồi dào sinh trưởng, trong cơn gió thu nóng bức, lung lay qua lại, trương ra sức sống mãnh liệt.
“Phu nhân, thời tiết nóng bức, vẫn nên về phòng đi thôi.” Tảo Diệp vẫn luôn để ý quan tâm sức khỏe Oản Oản, trước khi sư phụ Nghiêm Tử Tô đi cũng có dặn dò, cho nên trong bốn người, nàng là người lên tiếng trước.
Oản Oản cũng không trả lời, ngược lại hỏi: “Không biết họ đã đi đến đâu rồi nhỉ?”
Hạnh Diệp chợt lặng im, thở dài, nhưng nàng và Hạnh Diệp vẫn luôn ăn nói vụng về, đành phải nhìn Đào Diệp xin giúp đỡ. Đào Diệp ngây người ra một lúc, tất nhiên không thể thoái thác, bèn đi đến cạnh Oản Oản, cười nói: “Đã đi được hơn nửa tháng, sợ là đã đến rồi ạ, nô tỳ nghe người ta nói Lưỡng Giang là nơi rất đẹp, so với nơi này của chúng ta thì mát mẻ hơn nhiều.”
“Cũng đúng, Nam Đô nóng bức như thế, xác thực không bằng Lưỡng Giang.” Oản Oản cũng cúi đầu phụ họa nói, nhưng vẻ tịch mịch trong mắt kia cũng không giấu được họ.
“Nếu không tại sao nói Tử Hộ tỷ tỷ được sủng ái chứ. Tỷ ấy được đi nghỉ hè, chúng ta còn phải ở chỗ này chịu nóng, hàizz! Thiệt là khiến người ghen tị hết sức a!” Đào Diệp ra vẻ ghen tị u oán nói, hai tay còn khoa trương nắm khăn tay vung vẩy, khiến Quất Diệp tiến lên đẩy nàng một cái, oán trách nhìn nàng.
“Phì…!” thấy đám nha đầu bên cạnh lo lắng, Oản Oản cũng biết hơn nửa tháng nay, tinh thần nàng có chút sa sút. Từ khi đưa con trai đi, nàng liền bắt đầu ngày ngày lo lắng, thậm chí đêm nào cũng không an giấc được. Chẳng những thân thể nàng không chịu nổi, mà ngay cả Tình Khuynh cũng bị ảnh hưởng. Nhưng Tình Khuynh cũng không oán giận, ngược lại càng nhân nhượng chiều theo ý nàng hơn, ngay cả bọn nha đầu cũng tìm đủ loại trò hề chọc nàng cười. Họ quan tâm chăm sóc như vậy, khiến nàng không nỡ tiếp tục như vậy.
Đào Diệp vừa thấy Oản Oản nở nụ cười, vội hất đầu, ra vẻ tiểu nhân đắc chí, kiêu ngạo nhìn mọi người. Ba người còn lại thấy thế, cắn răng một cái, sau khi nhìn nhau một phen, liền cùng xông tới, xúm lại thọt lét nàng ta.
“Phu nhân… Phu nhân… Cứu mạng a, ha ha ha… Phu nhân… Các nàng, các nàng đây là ghen tị, ha ha ha ha…” Đào Diệp bị thọt lét, vội la lên cầu cứu, lại còn không quên cáo trạng.
Oản Oản thấy Đào Diệp bị nhột chảy cả nước mắt, cũng không mở miệng hỗ trợ, khuôn mặt nhiều ngày không thấy nở nụ cười, lúc này mây đen chân chính xua tan đi.
“Làm gì mà vui vẻ thế?” Kim Hạp từ bên trong đi ta, thấy mấy nha đầu cười đùa, khóe miệng cũng gợi lên hỏi. Sau đó đi đến cạnh Oản Oản, khom người nói: “Thỉnh an phu nhân.”
“Thất lang có chuyện gì sao?” Có thể để Kim Hạp đến đây tìm mình, e là thật sự có việc.
Kim Hạp cúi đầu chắp tay trả lời: “Đúng vậy ạ, điện hạ nói, đã có tin tức tốt.”
Tin tức tốt! Ánh mắt Oản Oản sáng lên, kích động đứng lên, vịn tay Quất Diệp đưa tới, giọng run run: “Là… là tin từ Lưỡng Giang?”
Kim Hạp mỉm cười, bình tĩnh nói: “Thỉnh phu nhân về phòng ạ.”
Oản Oản đè nén khát vọng trong lòng, cảnh giác nhìn bốn phía một chút, lập tức vịn tay Quất Diệp thủ, đi đến chính phòng. Nhưng bước chân rối loạn đã biểu hiện trong lòng nàng khẩn cấp. Nếu là tin tức tốt, như vậy, con trai của nàng tất nhiên đã an toàn.
“Tình Khuynh, có tin đến sao?” Oản Oản đi đến cửa liền vẫy lui nha đầu, một mình đẩy cửa đi vào. Sau khi vào phòng liền đóng kín cửa, phòng có người nghe lén.
Tình Khuynh đang hý hoáy viết gì đó trên bàn con, vừa thấy Oản Oản tiến vào, vội đứng dậy bước nhanh đến cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, lại thấy trên trán nàng đổ đầy mồ hôi, liền bất mãn nói: “Làm gì mà vội vội vàng vàng thế, cứ đi từ từ, tin tức cũng sẽ không chạy mất.”
“Trời ơi, chàng mau nói a, Lân nhi thằng bé có đến nơi an toàn không?” Oản Oản lười nghe hắn lải nhải, một phen níu ống tay áo Tình Khuynh, nóng nảy nói.
Tình Khuynh biết, lúc này mình có khuyên bảo nàng thế nào, cũng sẽ không có hiệu quả, đành phải thành thành thật thật trả lời: “Đúng là như thế, lần này cũng may mà có cả nhà thúc thúc hỗ trợ, nếu không nhờ thúc ấy tìm thương đội của người Hồ, bọn người Chu Đại lang chưa chắc sẽ tránh được khỏi tai mắt Thừa tướng.”
“Cả nhà thúc thúc sẽ không bị bại lộ chứ?” Tuy Tình Khuynh nói đơn giản, nhưng quá trình của nó chắc chắn có chỗ mạo hiểm. Tuy nàng quan tâm con trai, nhưng cũng quan tâm cho một nhà thúc thúc đã móc tim móc phổi ra cho nàng.
“Sẽ không, thúc thúc vẫn luôn làm việc có chừng mực.” Tình Khuynh an ủi vuốt ve gò má Oản Oản. Gia đình thúc thúc ở nước Khởi đã lâu, đặc biệt có rất nhiều bạn làm ăn buôn bán, mặc dù không nói gia sản có bao nhiêu vốn liếng, nhưng nếu thực sự tính ra, cũng không thể xem thường.
“Vậy Giang Hoặc và Chương Tụ kia ở Lưỡng Giang có thể tin được không?” Biết thúc thúc không có việc gì, Oản Oản tự nhiên liền quay lại đến con trai.
“Yên tâm, thằng bé đã đến nơi rồi, cũng không để lộ chân tướng cho bọn họ. Xảo Biện tiên sinh đã có an bài, Tăng Hà Tất cũng đã đến đó tiếp ứng rồi.” Cho dù những lời này, lúc trước Oản Oản đã hỏi qua, hắn cũng từng trả lời nhiều lần. Nhưng Oản Oản hỏi lại, hắn vẫn trả lời chi tiết, không có một chút nào là không kiên nhẫn.
Oản Oản không kìm lòng được mà gật đầu, biết con trai an toàn, tảng đá lớn trong lòng buông xuống một nửa. Nhưng lại nghĩ đến đứa con nhỏ bé đi dọc đường, lúc nửa đêm tỉnh dậy khóc gọi mẹ, nước mắt nơi đáy mắt lại không nén được mà trào lên.
Tình Khuynh thấy thế, thở dài, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, áy náy nói: “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”
“Không phải lỗi của chàng.” Oản Oản cố gắng hết sức nén lại nước mắt, vùi sâu trong lòng Tình Khuynh, bàn tay nắm chặt. Đây không phải là lỗi của Tình Khuynh, nếu họ muốn có một tương lai tốt đẹp, thì phải làm vậy. Biết con đã an toàn, như vậy nàng cũng có thể yên lòng đứng bên cạnh Tình Khuynh rồi.