Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Chương 8




Xuân thú (lễ hội săn bắn mùa xuân) ngày đầu tiên cần tế tự (cúng bái) thiên địa tổ tiên, đây mới là bộ phận trọng yếu của xuân thú. Tương Lý Nhược Mộc đã sớm đem Thái Thường gọi đến trong phủ Thái úy, Thái Thường xưa nay chính là người phụ trách tế tự quỷ thần thiên địa lễ quan, nhưng là ở trong phủ Thái úy nghe ra một trán đầy mồ hôi.

Tương Lý Nhược Mộc ngồi ở bên trên, chậm rãi uống trà, nửa ngày mới nói một câu, “Ngươi tiến cung đi mời làm lễ nghi của xuân thú tế thiên, hoàng thượng nói sao?”

Thái Thường vội vàng khom người đáp, “Hồi tướng quân, hoàng thượng nóihoàng thượng nói y tuổi còn nhỏ, tất cả sự tình đều làm theo quy tắc tổ tiên để lại là tốt rồi, lại nói, nếu có gì không ổn xin Thái úy hãy xử lý.”

“Tốt.” Tương Lý Nhược Mộc buông chén trà trong tay ra, trên mặt rõ ràng có vẻ gì đó hài lòng, Thái Thường âm thầm dùng tay áo lau mồ hôi lạnh ở ót. Thời điểm Tương Lý Nhược Mộc mười lăm tuồi liền dám cho đại thần trong triều nhìn sắc mặt, là người oai hung nhất còn gì nữa, huống chi hôm nay đã muốn quyền khuynh thiên hạ, hôm kia một tên Ngự Sử không biết làm sao điên loạn đánh mất tâm trí, lại ở trên triều đường chỉ trích Thái úy muốn soán quyền đoạt chính, kết quả còn chưa tới buổi tối, cả nhà Ngự Sử này đều bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, ngay cả hài đồng tóc còn để chỏm cũng không tha.

Thái Thường đang nghiêm mặt, chờ đợi Tương Lý Nhược Mộc sai bảo. “Hoàng thượng xưa nay thân thể không tốt, việc tế tự hoàng thượng nói rồi, y sẽ không đi.” Tương Lý Nhược Mộc bình tĩnh nói. Thái Thường giật mình, mới vừa rồi trong cung hoàng thượng cũng vẫn còn nói về việc tế tự, Tương Lý tướng quân còn muốn hỏi Thái Thường, hoàng đế nói gì, sao sau một hồi liền biến thành, hoàng đế muốn nói cho Tương Lý Nhược Mộc biết y không đi chứ?

“Thái Thường ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?” Tương Lý Nhược Mộc cười nói.

Thái Thường kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, nhất thời hiểu được ý tứ của Tương Lý Nhược Mộc. Người tế tự thiên địa, chính là thiên tử, ý tứ này nói ra quá rõ ràng bất quá…Hắn nuốt nước miếng một cái, mồ hôi xuống, “Vâng, Tương Lý Thái úy, hoàng đế là có nói qua như thế, y còn nói thỉnh Thái úy thay mặt cúng tế được rồi.”

“Tốt, tốt.” Tương Lý Nhược Mộc gật đầu,”Chuyện khác ngươi liền tuân theo cổ chế là được, có việc gì, hỏi lại ta.”

Thái phó An Vương Dân là một người chân chất, nghe xong lời này liền ở bên cạnh hỏi, “Tướng quân, ngày săn bắn kia, còn muốn hay không an bài nghi thức thiên tử?”

“Đương nhiên là phải có nghi thức thiên tử, thời gian săn bắn hoàng thượng sẽ đi, muốn cho thiên hạ còn có chư vị Vương Công đại thần biết, ai mới là hoàng đế.” Tương Lý Nhược Mộc thản nhiên nói trong lời nói trước sau có sự mâu thuẫn, mấy đại thần liếc nhìn nhau, đều nói từ xưa đến nay hoàng đế tâm tư sâu không lường được, Tương Lý Nhược Mộc chỉ sợ so với tiên đế tâm tư càng khó đoán. Càng không muốn đoán, chỉ sợ nếu thật dám đoán tâm tư của vị Thái úy đại nhân Tương Lý Nhược Mộc này, chỉ có thể là đoán đến đoán đi đoán rớt đầu.

Mấy đại thần trong triều giải tán, Lý Duẫn Chi mang theo một người từ hành lang đi đến, hắn đã sớm đi tới, ở dưới hành lang nghe ngóng, là mấy đại nhân đang tấu sự, mình cũng không có chuyện gì đại sự, liền tại hạ hạng nhất theo.

Này sẽ hỏng mất, kéo lấy Đàn Tâm vào nhà, “Nhược Mộc huynh, cái này tin tức truyền đi, ba phiên vương kia càng đoán không ra tâm tư Thái úy, bọn chúng đánh giá không được thời điểm Thái úy muốn cướp đoạt là khi nào, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Bọn chúng thật sự ước gì Thái úy đột nhiên phế đi hoàng đế, cho bọn chúng mượn cớ khởi binh tạo phản.”

Tương Lý Nhược Mộc không trả lời hắn, lại thấy thiếu niên phía sau hắn, “Ngươi sao lại đem y mang đến đây?” Đàn Tâm đã thay đổi một bộ quần áo khác, hôm trước vẫn là một kiện lẳng lơ cơ hồ thấu được da thịt áo mỏng, hôm nay đã mặc gấm vóc kín không kẽ hở. Vẫn là văn kiện hiện giờ thịnh hành của công tử ca màu xanh biếc, trên chân mang chiếc giày nhỏ màu đen tinh xảo, trên lưng treo theo túi hương bỉ mục ngư ngọc bội, còn chưa tới tuổi được làm quan lễ, cho nên tóc buộc một cái dây cột tóc màu vàng, mặt trên khảm theo mỹ ngọc, nhìn hiển nhiên chính là thế gia công tử, chỉ là đôi môi lại ngậm chặt dường như có chút bực bội.

Tương Lý Nhược Mộc cười, “Duẫn Chi làm cho ngươi khó chịu?”

Lý Duẫn Chi thở dài, ngượng ngùng cười cười, “Nào có chuyện như vậy, là y nhất định rầm rì tới gặp ngươi, ta trái nói đạo lý không được, phải hù dọa cũng không xong, biết ngày mai chính là này xuân thú tế thiên, ngươi khẳng định bộn bề công việc, nhưng cũng không có biện pháp với y.”

Không có biện pháp làm khó y? Chỉ là một tiểu đồng, có gì mà không có biện pháp, “Ngươi cắt đứt chân của y, xem y còn dám ồn ào hay không.”

Đàn Tâm không dự đoán được Tương Lý Nhược Mộc sẽ lãnh khốc như thế, sắc mặt theo đó trắng bệch. Lý Duẫn Chi vội vàng bước lên phía trước kéo tay hắn, “Nhược Mộc, cái kia… Đàn Tâm là một hài tử đã chịu không ít đau khổ, ngươi không cần dọa hỏng hắn.”

Tương Lý Nhược Mộc ha ha bật cười, “Duẫn Chi, cái tật háo sắc này của ngươi, rốt cuộc khi nào mới có thể sửa đổi.” Vừa nói ánh mắt vừa theo Lý Duẫn Chi cùng nhìn Đàn Tâm, Đàn Tâm thoáng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đúng là có điểm xanh trắng, vốn muốn bỏ tay của Lý Duẫn Chi ra, nhưng vẫn nhìn Lý Duẫn Chi, này vừa nhìn dường như lại có điểm nhịn không được muốn khóc. Này sắc mặt ánh mắt, cùng bộ dạng thành thục ngày hôm qua ở Cao Nhạc phường thật khác nhau, không giống như là giả vờ.

Có thể thấy được y là muốn mặc kệ Lý Duẫn Chi để cùng mình đòi được chỗ tốt, nhưng là Lý Duẫn Chi người này một khi đã coi trọng ai, có thể đối với ai một khối tình si, là một mầm mống phong lưu, cho nên trong lòng hắn đối với Đàn Tâm đích thị là hết sức sủng ái. Đàn Tâm nhất định không được đến hầu hạ bất cứ người nào, người khác nhìn y làm chuyện dơ bẩn, Lý Duẫn Chi lại nhìn y như viên ngọc quý trên tay, trong lòng y mới sinh ra ủy khuất. Nếu là bộ dáng hôm kia của y, thì so với hôm nay vững tâm ý ngoan nhiều lắm, hôm kia người này đối với chính mình không nửa phần tiếc thương, đâu dễ dàng khóc.

“Tướng quân, Đàn Tâm đi theo ở bên cạnh người, Đàn Tâm ở trong Thái úy phủ dốc sức.” Đàn Tâm cuối cùng cũng bỏ qua Lý Duẫn Chi

Tương Lý Nhược Mộc lúc này mới đem tầm mắt từ trên người Đàn Tâm dời đi chỗ khác, xấu hổ ho khan hai tiếng, đã biết là xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên đối với tiểu hài tử cảm thấy hứng thú. Lại nhìn tiểu hài tử làm nũng bán si lâu như thế, còn có thể đối y đoán tâm tư hết nửa ngày, đầu ngón tay hắn ở trên bàn vô thức gõ nhịp, hảo hảo so sánh lại với chính mình hôm trước, vốn nên đem nhi tử của Dục Khánh vương dưỡng ở trong phủ, tương lai mưu đồ dùng hắn. Thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đem thưởng cho Lý Duẫn Chi. Là bởi vì chính mình biết rõ Lý Duẫn Chi gần đây đối với luyến đồng ưa thích, cho nên giúp hắn tìm chỗ tốt sao?

Hắn có chút buồn bực, trong lúc vô ý chứng kiến Đàn Tâm gắt gao vặn chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, lại một lần trộm đem cánh tay Lý Duẫn Chi đưa tới kéo y đẩy ra.

Tiếp qua từng ấy năm, hoàng đế cũng sẽ biến thành hạng người như vậy sao? Sẽ bí mật triệu lai với vương quyền triều thần, nguyện ý giao ra sinh mệnh cùng linh hồn để nguyền rủa mình chết sao? Hiện tại giết chết vị hoàng đế này, là lựa chọn chính xác sao? Hắn có một tia chán ghét mình đến kì lạ.

Như thế vài ngày qua hắn đều không muốn nghĩ tới bộ dạng của hoàng đế ngày đó, hắn chỉ biết là trưởng thị vệ cửa cung theo thường lệ đến thông báo Thái úy khiêm ngặt kiểm soát danh sách ra vào cửa cung thì cũng chưa nói có thái y tiến cung.

Cái ngày kia mặc dù đã uống say, chính là đối với bản thân vẫn còn ký ức. Hắn nhớ rõ hài tử kia là vì sao thân thể trần truồng ở dưới thân mình thống khổ kêu khóc, hắn cũng nhớ rõ hài tử kia giữa hai đùi chảy ra máu tươi. Chính mình đè lên đầu vai nhỏ bé và yếu ớt của y, y cắn môi, lông mày gắt gao cau lại, liền đem theo một đầu tóc dài đen nhánh ở trên gối lắc đầu. Y khóc theo đứt quãng cầu xin, biết rõ rằng cầu xin cũng không có hy vọng, nhưng vẫn là cầu xin đối phương dừng tay.

Tương Lý Nhược Mộc từng giết người, còn giết qua rất nhiều người, bản thân cũng không nhớ được số lượng, trên chiến trường hai binh giao phong, hắn mới mười lăm tuổi đã là một dũng sĩ tài ba. Hắn cũng từng bẻ gãy qua cái cổ nóng ấm của quân địch, cũng từng bị máu tươi bắn lên môi, nhưng chuyện đó là bảo vệ tính mạng trên chiến trường, cho nên, không thể nói là áy náy.

Thế nhưng khi một người trần truồng nằm ở nơi đó, không có một tia bảo vệ cũng không có thời điểm để phản kháng, hoàn toàn bất đồng. Làm nhục, khoái cảm báo thù cùng một sự thống khổ khác đang rằng xéo hắn. Để thoát khỏi sự thống khổ này, hắn ngay cả thấy cũng đều không muốn gặp Cảnh Hi Miểu. Hoặc là sự thống khổ này có thể thay thế sự thống khổ khi mất đi Tử Uyển, cái gọi là liệu pháp thống khổ chính là dùng một loại thống khổ dần dần thay thế một loại khác. Hoặc là chậm rãi làm tê liệt, biến thành một kẻ độc tài, hoặc là không có tâm ma quỷ.

“Tương Lý tướng quân.” Đàn Tâm lên tiếng gọi hắn.

“Ân.” Tương Lý Nhược Mộc phục hồi lại tinh thần, “Ngươi đây là tài cán gì? Lại muốn ở trong phủ Thái úy dốc sức.”

“Tiểu nhân có thể bắt chước bút tích của mọi người, có thể cam đoan cho dù là người thân cận của hắn cũng không nhận ra được.”

“Nga?” Tương Lý Nhược Mộc cười cười, “Hảo, vậy ngươi liền ở lại trong phủ Thái úy đi, tùy thời nghe ta sai bảo.”

Lý Duẫn Chi nghe xong lập tức biến sắc, “Thái úy.”

Tương Lý Nhược Mộc khoát tay, “Nếu Đàn Tâm muốn đến chỗ của ngươi y sẽ dọn đến đó ở, y nếu là không muốn, ngươi cũng đừng làm khó y.”

“Thái úy, Thái úy.” Lý Duẫn Chi nóng nảy, Đàn Tâm châm chọc hướng hắn bĩu môi.

“Tạ Thái úy.” Đàn Tâm quỳ xuống cảm tạ.

“Thái úy.” Lý Duẫn Chi vội vội vàng vàng nói với Tương Lý Nhược Mộc, cái khó ló cái khôn, “Thái úy, cầu Thái úy cho phép ta giống như trước kia cùng Thái Úy cùng một chỗ mà tìm tòi nghiên cứu.”

Tương Lý Nhược Mộc gật đầu nhận lời, Lý Duẫn Chi yên lòng hướng Đàn Tâm cười một tiếng, Đàn Tâm miệng cong lên.

Lý Duẫn Chi kéo tay y, “Ngươi yên tâm, chỉ có như thế, lần sau vào thời điểm Thái úy muốn đánh gãy chân của ngươi, ta mới là phương tiện tốt thay ngươi cầu xin tha thứ.”

Đàn Tâm ghét bỏ rời ra xa hắn, “Ta mới sẽ không làm chuyện khiến Thái úy cắt đứt chân của ta.”