Hàn Mộng Khuê gấp đến độ cuống cả chân tay, vất vả lắm Tương Lý Nhất Bình mới đi ra truyền hắn tiến vào nhà chính, Hàn Mộng Khuê cũng không để ý cái gì, vội vội vàng vàng lao đi, tiến vào nhà chính hướng về Hoàng thượng cùng Thái Úy dập đầu mấy cái coi như là hành lễ, cũng không có đề cập cái gì khác, liền thẳng tắp hỏi Tương Lý Nhược Mộc, “Xin hỏi đêm nay Thái Úy điều bình sao?”
“Này là có ý gì? Ngươi vội vội vàng vàng chạy đến nơi đây, không hề giống bộ dáng của người học thức lịch sự, thành dáng vẻ gì vầy?” Tương Lý Nhược Mộc lạnh mặt, Hàn Mộng Khuê chỉ là thư sinh, dù sao sức lực không đủ, bị Thái Úy mắng cũng có chút khiếp đảm, không chịu nổi liếc nhìn Cảnh Hi Miểu một chút, Cảnh Hi Miểu ở phía sau Thái Úy gật gù, ra hiệu hắn nói tiếp, hắn mới dám tấu chương.
“Thái Úy, ngày hôm nay một cửa của cửa thành Thông Bình Quận, binh lính quan phủ ngay ở trong thành khẩn cấp bố trí canh phòng, bên ngoài chính là đang lục soát cả khu phố, quan phủ người nói là tối hôm nay muốn giới nghiêm ban đêm.” Hàn Mộng Khuê nuốt xuống một hồi, “Thái Úy, nếu như mệnh lệnh này không phải của người hạ xuống, vậy cũng… Không thể không đề phòng, ta nghe nói việc kia hồi lâu nhưng là con trai độc của Thái Thú a. Lại nói, chính sách vận chuyển muối bằng đường thủy của Thông Bình Quận đều có vấn đề, những năm này bản thân mập đến chảy mỡ, vẫn còn tìm hết cớ này đến cớ khác mà không chịu nộp thuế, vài vị khâm sai triều đình đến quan sát chuyện này đều vô công mà trở về, Thái Úy ngài chính là vì cái này mà đến sao? Nếu thật sự như vậy, cái kia ban đêm liền nguy hiểm.”
Sắc mặc Tương Lý Nhược Mộc theo lời của hắn nói càng ngày càng âm trầm, không đợi hắn nói hết lời, đã đứng lên, “Tương Lý Nhất Bình, nói cho bọn thị vệ, lập tức chỉnh đốn hành trang, ngoại trừ vật quan trọng, cái khác đều bỏ lại. Hi—— Hoàng Thượng, chúng ta thừa dịp bên ngoài còn loạn, rời nơi này, chậm chút liền không đi được nữa. Hàn Mộng Khuê đúng không? Lúc ngươi đến nhất định bên ngoài đã có người nhìn thấy, ngươi lập tức đi theo chúng ta đi, bằng không ngươi cũng không sống qua nổi tối nay.”
“Vâng, Thái Úy.” Hàn Mộng Khuê còn không nghĩ đến việc này, hiện tại nhớ lại, cũng có chút sợ.
“Ngươi không cần phải sợ, không có gì đâu.” Cảnh Hi Miểu ôn hòa nói, trong lòng Hàn Mộng Khuê ấm áp lên, vị Hoàng đế này tuổi tác không lớn nhưng có thể nhìn ra sự tình của lòng người.
Tương Lý Nhược Mộc đang muốn đi ra ngoài, rút cuộc chân dừng lại cười đáp, “Ngươi, vị Hoàng thượng này, lửa đã cháy đến nơi, ngươi ngược lại không gấp, ngươi theo ta nói chuyện một chút, ngươi làm sao biết không có chuyện gì? Bên ngoài đã muốn thành thế đóng cửa đánh chó”
Đóng cửa đánh chó: Đánh cho không còn lối thoát.”
Cảnh Hi Miểu cười không đáp.
Khoảng hai mươi người xuất hiện liền hướng đến phố xá náo nhiệt, trên đường quả nhiên là chiến tranh loạn lạc, quan phủ ở đường phố yên tĩnh, trái cây của người bán hàng lăn một chỗ, cửa hàng bên rìa đường đang bận bịu đóng cửa, còn có người mẹ khóc gọi con, đứa nhỏ khóc, kêu cha gọi mẹ loạn tung lên.
Cảnh Hi Miểu đi theo bên người Tương Lý Nhược Mộc, đi đến trước cửa một tiệm hàng, “A” một tiếng, Tương Lý Nhược Mộc nghe thấy được liền hỏi y, “Sao thế, ngươi ban ngày ở đây thắng được nhiều tiền lắm phải không?”
Cảnh Hi Miểu có vẻ như thật thà mà cười, ” Lẽ nào đây là do ngươi mở ra? Chẳng trách ta cảm thấy ngươi rất có tiền a.”
“Nói cái gì, ta đều đã đứng hàng thái sư, lẽ nào lại đi mở sòng bạc? Tương Lý Nhược Mộc bị tiểu Hoàng đế nói đến dở khóc dở cười. Mang theo những người này tiến vào trong sòng bạc, gặp người tiếp đón nói, “Nhanh đi tìm Gia chủ các ngươi Quách Hiền đi ra đây, liền nói cố nhân Tương Lý Nhược Mộc đến thăm,kêu hắn mau cút ra đây.”
Vừa dứt lời, bọn chúng còn chưa kịp trả lời, liền nghe phía bên trong truyền ra giọng cười ầm ầm, Cảnh Hi Miểu kinh ngạc nhíu mày, thanh âm một nữ nhân truyền đến, nhưng cực kỳ mạnh mẽ, “Hóa ra là Tương Lý Nhược Mộc, thật đúng là cố nhân a, bao nhiêu năm không gặp, thường ngày chỉ biết sai người đến gọi ta làm việc, ta nghĩ ngươi một mặt cũng khó khăn, nhưng hôm nay lại đến gặp, ta nghĩ là lại yêu cầu ta ư?”
Nói rồi nói, một người phụ nữ liền bước ra, dáng vấp khoảng hai mươi mấy tuổi, một đôi mắt phượng đảo mắt, môi đỏ má hồng, cực kỳ xinh đẹp, minh diễm vô song. Cảnh Hi Miểu nhìn nàng liền ngẩn ngơ, quay đầu xem Tương Lý Nhược Mộc một chút, tâm ý không thích liền không chút nào che lấp, Hàn Mộng Khuê thông minh cỡ nào, làm sao có thể không nhìn ra manh mối, cuống quýt tiến lên một bước, “Hoàng thượng, nửa đêm náo loạn này, Hoàng thượng cũng mệt rồi, trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.
“Nói cũng đúng”. Cảnh Hi Mộng biết Hàn Mộng Khuê nhắc nhở y không thể bị ý tứ của Thái Úy chọc giận, kìm nén một hơi liền hướng về cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Tương Lý Nhược Mộc lại không chú ý tới, cười haha, “Ngươi cô nương này, những năm này không công kiếm lời bao nhiêu bạc của ta không nói, còn dám oán giận. Ta nghe nói bây giờ ngươi cũng là một bá chủ trong Thông Bình Quận, quan phủ cũng không dám động ngươi, à không, ta đường đường là Thái Úy còn phải ở nơi này của ngươi tị nạn nữa.”
Nữ tử nở nụ cười lớn, “Không phải quan phủ không dám đụng đến ta, mà là bọn hắn không lay động được ta, sòng bạc của ta đây bên ngoài nhỏ bên trong lớn, nhưng mà trong Thông Bình Quận này chi thành đều sai? Bao nhiêu anh hùng hào kiệt tụ hợp ở chỗ này, Thái Thú hắn đánh không tiến vào, nhịn đến hừng đông, ta phỏng đoán Thái Úy ngươi cần vương quân đội cũng đến rồi.”
“Chỉ cần ngươi có thể dọa nạt ngụ ở chỗ Thái Thú này, để hắn do dự không quyết định, chịu đựng đến nửa đêm, quân đội sẽ đến.” Tương Lý Nhược Mộc hướng về ghế bành bên cạnh Cảnh Hi Miểu ngồi xuống, tựa hồ rất yên lòng, “Chớ cùng ta huyên thuyên, lại đây tiếp kiến Hoàng thượng đi.”
Quách Hiền sớm đã lưu ý thiếu niên thanh nhã tuấn tú này, gấp rút đến trước Cảnh Hi Miểu hành lễ, “Dân nữ Quách Hiền bái kiến Hoàng thượng.”
“Hiền nhi, ngươi xem vị Hoàng thượng này như thế nào?” Tương Lý Nhược Mộc cười hỏi nàng, dường như rất là quen thuộc với nàng.
“Vị Hoàng thượng này ban ngày đã từng gặp, nhân vật thông minh có được phúc khí, ta cũng coi như từng gặp qua, nhưng mà càng là chưa từng gặp qua vậy.” Quách Hiền cười nói, ánh mắt lưu chuyển, nhìn về phía Tương Lý Nhược Mộc, “Thái Úy ngài cần phải quý trọng vị Hoàng thượng này.”
Tương Lý Nhược Mộc bưng ly nước trà đầy tớ dâng lên mà thưởng thức, cúi đầu không nói. Cảnh Hi Miểu liếc nhìn hắn, ánh mắt ảm đạm một chút cũng không có tâm tư cùng Quách Hiền nói chuyện, tình cảnh lập tức yên tĩnh.
Quách Hiền không lưu tâm, nhìn khắp nơi một vòng, ngó thấy một người dáng vẻ thư sinh đi theo bên cạnh Hoàng thượng, “Không biết vị này là…”
“Tại hạ là cử nhân vào kinh đi thi, tên là Hàn Mộng Khuê.” Hàn Mộng Khuê khom người hành lễ, hắn đã nhìn ra được cô gái này không phải người bình thường.
“May nhờ Hàn Mộng Khuê này,” Tương Lý Nhược Mộc bỏ tách trà xuống, “Hắn tâm tư tinh tế đến nhắc nhở ta, ta thực sự là sơ sót, suýt nữa bỏ quên lật thuyền trong mương.” (đại loại là rơi vào hiểm cảnh)
“Thì ra là như vậy,” Quách Hiền thu ý cười nhìn hắn gật gù, “Ghê gớm.”
Hàn Mộng Khuê bị Quách Hiền nhìn, trên mặt nóng lên, không được tự nhiên cho lắm, lại bị Cảnh Hi Miểu nhìn thấy, trêu ghẹo nói: “Không phải là quên ca kĩ Ngô Dịch hát nửa đêm, chỉ là giai nhân hiếm thấy.”
Hàn Mộng Khuế mặt như muốn bốc cháy, biết Hoàng thượng đang nói chính mình thấy mỹ nhân liền quên chính mình trước kia yêu thích nữ tử nửa đêm ca hát kia. Hàn Mộng Khuê cúi đầu, lại không nói gì.
Tương Lý Nhược Mộc ho khan một tiếng, “Hoàng thượng, Quách Hiền là nhi nữ giang hồ, võ công cũng cực kỳ lợi hại, nếu sinh ra là nam nhi chỉ sợ là có thể thành Tướng quân tạo dựng được sự nghiệp. Nàng… Gia cảnh, nguyên lai là con gái của Tam Vương gia, trước kia Tam vương gia làm chuyện xấu hắn liền phiêu bạt dân gian rồi. Nàng tên thật là Hiền Nhi, tính ra là tỷ tỷ họ của ngươi.”
Cảnh Hi Miểu gật đầu, “Hóa ra là tỷ tỷ. Công chúa Cảnh thị hoặc là quận chúa họ hàng ta đã thấy rất nhiều, lại không có thấy tỷ tỷ nào thông minh tài giỏi như vậy. Chẳng trách Thái Úy coi tỷ tỷ như bạn tri kỉ, biết rằng Thái Úy nguyên là hận tận cả họ Cảnh, cũng có thể là tỷ tỷ cũng hận Cảnh thị không thể sớm chút chấm dứt, vì lẽ đó không xem là họ Cảnh rồi.” Cảnh Hi Miểu nói nhẹ như mây gió.
Tương Lý Nhược Mộc bỗng nhiên làm vỡ tách trà trong tay, “Cảnh Hi Miểu, ngươi có phải là buồn ngủ rồi không, Quách Hiền ngươi đi sắp xếp cho Hoàng thượng một nơi ở, Tương Lý Nhất Bình, Hoàng thượng mệt rồi, dẫn Hoàng thượng nghỉ ngơi đi.”
Cảnh Hi Miểu nhấp môi dưới, không nói một lời đứng lên.
Quách Hiền nở nụ cười,” Phụ vương ta bị giết, là mơ ước ngôi vị Hoàng đế, bóc lột trăm họ phiên quốc, bạo ngược thành thói, cũng hợp cái có một kiếp khó khăn này. Ta tại vì sao lại căm hận toàn tộc đây? Thiên hạ to lớn như thế, không thẹn với trời đất, tự đến tự đi tung hoành ngang dọc mới là cuộc sống vui vẻ nhất. Ta Quách Hiền thất vọng người, bất quá là phụ thân ta tại vị mà không có tài cán chia phúc lợi cho dân, bất quá là phụ thân ta lấy bản thân tư lợi mà cả đời bêu danh.”
Một lời nói đâm đến Cảnh Hi Miểu cùng Tương Lý Nhược Mộc từng chỗ đau, hai người cũng không thể đáp lại, đâm chọc ở nơi đó