Đi tới ưng điếm, Kiều Bảo Nhi mở to đôi mắt trong suốt nhìn ngó xung quanh rực rỡ màu sắc, ngó nghiêng cái lồng chim trên đỉnh đầu, thấy có một miếng vải đen che lại, còn lại có thể thấy rõ bên trong lồng có một con chim năm màu rực rỡ hoa lệ chói mắt.
Nó không biết con chim đó là gì, chỉ biết tiếng hót của nó rất dễ nghe, từ trong lồng bay ra như muốn thoát khỏi lồng, có vẻ như con chim này cũng rất mong chờ tự do.
“Con chim này có thể giương bay rất cao sao…” Nhãn thần tối sầm lại, nó ngây ngốc đứng lại hỏi.
Mạnh Diễm đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm cái lồng sơn vàng, bên trong thả dế, tỉ mỉ nhìn ngắm thân thể, danh sắc, phân biệt tiếng gáy, cẩn thận lựa chọn.
“Lão bản, dế của ngươi cũng chỉ có thân màu xanh, ba đoạn rực rỡ bao quanh?”
Người này tương đối biết phân biệt dế tốt xấu, lão bản không dám khinh thường, lập tức tiến lên, mặt mày rạng rỡ, “Gia, nhãn lực ngài thật tốt, mấy con dế của ta làm ngài chướng mắt rồi. Xin ngài đợi một chút, ta đi lấy tử hoàng [1] đến đây.”
“A, ngươi thu vào tay rồi?”
“Đương nhiên, nhiều lần qua tay mới đến được đây a.”
Mạnh Diễm cười cười, tâm tình rất vui mừng.
Tử hoàng là loài vua trong loài, từng xuất hiện tại vùng hoàng châu, quan viên châu huyện muốn nịnh bợ triều đình nên đưa vào trong cung, trong dân gian rất hiếm thấy, lão bản nếu không phải có đường ngang ngõ tắt chắc chắn không lấy được thứ này.
Bởi đấu dế được tổ chức vào mùa thu, lúc ban đầu cũng là từ hương dã truyền đến thành thị, tính chất hiếu chiến, lâu dần tụ tập lại thành chưởng trung tướng quân, cung nữ trong cung cũng rất thích nuôi thành sủng vật, đơn giản là vị tiếng gáy của nó rất dễ nghe.
Thứ ấy làm người ta nói chuyện say sưa, càng lúc càng có nhiều đại thần trong triều lệnh cho thê thiếp quỳ trên đất, lấy việc đấu dế để làm vui lòng khách quý. Hắn cũng từng tham dự một trận đấu thế này, nuôi dưỡng chưởng trung đấu sĩ sất trá đình diêm (đại loại là loại dế hung hăng, gáy to), nghìn vàng không đổi (vô cùng quý giá). Nhưng khi hắn đưa tặng cho hoàng đế vốn yêu thích thanh sắc khuyển mã, không ngờ lại giành được nhân duyên cho Phù Dung.
A, hắn mê muội đến mất cả ý chí… Nghĩ đến thật châm chọc.
Giây lát, lão bản từ trong nội thất mang đến một vại bùn, nói, “Gia, tử hoàng cho ngài đây, ngài đến nhìn thử xem.”
“Ân.”
Chớp mắt, vẻ mặt Mạnh Diễm đã đổi khác, chăm chú nhìn tử hoàng vô cùng hiếm thấy, căn cứ theo kì hạn là khoảng tháng mười mới xuất hiện; nhìn sợi râu trên đầu rất dài, bụng, hai bên sườn, đùi và răng đều có một màu thuần nhất, tiếng kêu thanh thúy nhưng vẫn có tiếng khàn khàn đặc trưng, dế trong vại bùn này đúng là danh phẩm.
Hắn cười mỉm, cực kỳ thoả mãn.”Lão bản, ngươi nói giá đi.”
“Hắc hắc… Gia cho nó có giá bao nhiêu thì xin cho tiểu nhân bấy nhiêu.” Lão bản cũng biết đối phương có lai lịch không nhỏ, ngoài miệng xưng hô một tiếng ‘gia’ là để tránh cho người ta chú ý.
“Ta sẽ theo quy củ cũ cho ngươi.” Mạnh Diễm ra tay hào phóng, từ trong người đưa một tấm ngân phiếu nhét vào tay lão bản. “Nếu không hài lòng thì cứ nói.”
“Gia là khách quen, giá cả ngài đưa ra không phải là ít.” Vẻ mặt mang tiếu ý, lão bản cúc cung cúi người như chó giữ nhà.
Cầm lấy vại bùn, Mạnh Diễm mở miệng gọi, “Tiểu tử.”
Kiều Bảo Nhi bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức bước lên trước, nhận lấy đồ vật trong tay chủ tử.
“Cầm cẩn thận.”
“Vâng, được a.” Kiều Bảo Nhi đánh giá vại bùn, không dám khinh thường, ôm trước ngực như đang ôm trân bảo.
Bỗng nhiên, Mạnh Diễm liếc thấy có một cái hang nước nhỏ dưới giá, dưới đám bèo nước lớp lớp, có một con rùa nhỏ nhô đầu ra. Nhất thời, chủ ý xấu xa lại nổi lên, hắn phân phó, “Lão bản, bắt con rùa lại cho ta.”
“Ách, ngài muốn nuôi?” Lão bản rất kinh ngạc, người tới vốn là người chơi dế, cũng không mua gì khác ngoài côn trùng.
“Ta muốn để nó vào ao sen trong viện, chắc chắn rất vui mắt.”
“Như vậy a…” Sau cơn sửng sốt, lão bản lập tức ngồi xổm xuống, mò lấy con rùa đã rụt đầu vào, hồi lâu sau, hết nhìn đông tới ngó tay cũng không tìm ra thứ thích hợp để đặt con rùa vào.
“Cứ đưa nô tài của ta cầm được rồi.”
“A, được không ạ? Rùa cũng sẽ cắn người a.”
Kiều Bảo Nhi không đợi chủ tử đáp lại, đưa tay ôm lấy con rùa lão bản đưa đến trước ngực, cũng coi nó như bảo bối mà che chở. Nó ngẩng đầu nhìn chủ tử, chờ phân phó tiếp theo.
“Giữ lấy con rùa trong ngực ngươi cho tốt, nếu làm mất, ngươi cũng khỏi có bạn luôn.” Lại bắt đầu châm biếm, tiểu tử kia cũng là rùa.
“Rùa là cho ta nuôi sao?” Hai mắt Kiều Bảo Nhi sáng ngời, trong nội tâm thầm ước ao có một sủng vật (aka thú kưng) có thể thuộc về chính mình.
Nó sợ chó, nhất là chó hay cắn người, cũng rất sợ chủ tử (coi chủ tử như… chó???!!! >_<). Kiều Bảo Nhi cụp mắt xuống, nhìn con rùa đang chậm rãi nhô đầu ra trong lồng ngực mình. Nó nguyện ý chia sẻ bớt thức ăn cho con rùa này. Nhớ tới đám kiến trong lùm cây vương phỉ, trên mặt dần nở nụ cười, như có một dòng nước ấm chảy vào tâm hồn bị đóng chặt của nó. Động vật nho nhỏ thế này sẽ không khi dễ người ta.
Kiều Bảo Nhi ngẩng đầu lên, ý cười trên mặt vẫn không giảm, “Phải cho nó ăn cái gì?”
Mạnh Diễm giật mình, dáng vẻ tươi cười ấy đã xua đuổi ý nghĩ độc ác trong đầu hắn. Rốt cuộc hắn mua con rùa này làm gì vậy?… Nhíu mày, tứ giận nói, “Cho ngươi nuôi. Bình thường cho nó ăn rau dưa thịt nát là được.”
“Vâng.” Kiều Bảo Nhi càng ôm chặt con rùa và vại bùn vào lòng, nghĩ đến lúc hồi phủ phải đến chỗ trù tử đại thúc xin một ít ray dưa hay thịt nát để nuôi sủng vật.
Theo chủ tử ra khỏi điếm, không khỏi lo lắng lại có tên trộm nào đó đến trộm mất đồ, chốc chốc lại cẩn thận nhìn ngó đoàn người quanh mình, trên mặt có ý lo sợ không yên.
Dư quang khóe mắt thoáng thấy vẻ khẩn trương lo lắng của tiểu tử, giây tiếp theo, Mạnh Diễm bõng có hành vi làm chính hắn cũng thấy kinh ngạc.
Thắt lưng bỗng bị ôm chặt, Kiều Bảo Nhi bị dọa cho hoảng sợ.
“Ngươi giật mình như thế làm gì!” Trừng nó, Mạnh Diễm ôm tiểu tử rời khỏi khu vực Phan lâu, dọc đường cũng không quên phân phó, “Tốt nhất là ngươi nên nhìn rõ đường nào hồi phủ, sau này nếu có ra ngoài cũng không sợ lạc đường.”
*************************
Sắc trời mông lung, ở nơi giao nhau giữa trắng và đen, ánh bình minh chưa đến.
Mạnh Diễm đi vào đoàn người, quen thuộc với khu chợ quỷ này như lòng bàn tay. Đây là nơi chuyên tìm được vật bị mất trộm. A, khóe môi khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn dật mang theo ba phần trào phúng, nắm chắc đến bảy phần, ánh mắt sắc bén tập trung vào tên đang thét to đấu gia phía trước ─ Tiêu Tam.
Y chuyên mua bán vật ăn trộm, sau đó đánh tráo, mua đi bán lại nhiều lần; người ngoài nghề sẽ không biết nội tình bên trong, chỉ biết giao dịch rất thuận lợi, nhưng trên thực tế lại là người bị lừa gạt.
Trong cái chợ đen này, long xà hỗn tạp, thương nhân lòng dạ hiểm độc hay thứ hàng hóa gì cũng có. Tiêu Tam hét đến đỏ mặt tía tai giữa đám người đang bu đông bu đỏ xung quanh, tiếng hét vang trời, tiếng ép giá vang lên, dốc sức bán cho người trả giá cao nhất.
“Bốn lượng hai.”
“ Bốn lượng năm.”
“Năm lượng!”
“Sáu lượng!”
“Sáu…” Tiêu Tam vừa thấy người, âm thanh tắc tịt trong cổ hỏng. Miệng hé ra hợp lại, vất vả lắm mới thốt ra lời, hô lên, “Gia…”
“Thấy quỷ à?” Mạnh Diễm liếc liếc vật phẩm rực rỡ muôn màu trên mặt đất; có bình hoa giả cổ, hàng bên ngoài, các loại ngọc thạch, châu xuyến (chuỗi ngọc), hộp phấn chạm trổ tinh xảo bày ra la liệt.
Một giây trước, không khí náo nhiệt như khu chợ bán thức ăn, lúc hắn đi tới thì nháy mắt đã lặng như tờ. Tiêu Tam và vài tên đồng bọn xung quanh đang dùng một cây bút trúc mà đánh dấu người vừa bị lừa.
“Ách… Ta ra bảy lượng hai, cái kia… Thúy ngọc phượng thủ kê (trâm cài đầu hình chim phượng bằng ngọc xanh) có thể bán cho ta không?” Thành thật rụt rè hỏi lại, ngạc nhiên là tại sao bầu không khí bỗng trở bên quỷ dị như vậy.
“Ha hả… Đương nhiên, đương nhiên.” Nhếch nhếch khóe miệng, bộ dạng tươi cười trên mặt Tiêu Tam cực kỳ cứng ngắc.
Y và người bị lừa một tay giao tiền một tay giao hàng, chờ đến khi đám người đi xa, đồng bọn y như được bôi mỡ vào chân (aka chuồn lẹ), đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn trơ lại mình y đối mặt với người vừa tới.
“Gia…” Lại gọi thêm một tiếng, ngay lúc đó, mồ hôi y đầm đìa, đưa tay lau trán, y cũng muốn bôi mỡ vào chân rồi đây.
“Ngươi sợ cái gì?”
“Tiểu dân… Có thể không sợ sao?” Trước đây, y và đồng bọn từng rơi vào tay người này, vì một đám ăn trộm mà bị đánh cho chết đi sống lại.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, Tiêu Tam vội vàng chụp tấm vải trên mặt đất, bốn góc thu lại, buộc lại buộc, một đại bao phục kêu lanh canh leng keng quải lên vai.
Mạnh Diễm nhíu mày nhìn, hừ hừ, “Còn muốn chạy?”
Tiêu Tam liên tục lắp bắp, “Trời đã sáng… tiểu dân luôn thu dọn lúc này… quay về nhà a.”
“Những tên trộm của ngươi vẫn còn ở chỗ cũ, còn chưa đổi sao?”
Xoát! Sắc mặt trắng nhợt, Tiêu Tam lập tức im lặng.
Thu lại vẻ trào phúng trên khóe miệng, Mạnh Diễm chỉ hỏi, “Gần đây ngươi có thu được hũ dế mèn Bát Bảo không?”
“A!” Tiêu Tam đột trợn trừng, thành thật nói, “Có… Hôm qua mới thu được.”
“Đã bán chưa?”
“Vẫn… chưa. Gia… Ngài nhất định phải tin ta, ta và đám người của ta đã không còn liên hệ nào với hoạt động trộm cắp của đám trên phố nữa rồi.”
“Nhưng ngươi biết rõ tên nào đang giở trò, nếu những đồ vật bị mất đó vào tay ngươi, ngươi biết làm thế nào để không bị hiềm nghi.”
“Úc… Tha mạng!” quăng bỏ bao phục, Tiêu Tam nâng hai tay, úp sấp trên mặt đất, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, “Ta sẽ đưa đến phủ đệ của ngài, vật quy nguyên chủ (vật về với chủ cũ).Cầu ngài giơ cao đánh khẽ, đại nhân đại lượng, đừng tìm tiểu nhân gây khó dễ, ta vốn không biết đồ vật đó là của ngài…”
“Bây giờ thì ngươi biết rồi đấy.”
Tiêu Tam liên thanh chửi bậy, “Tên Cao Tử chết tiệt… Dám gạt ta là món đồ đó lấy được từ trên người một vị tiểu ca. Mẹ nó… Nếu ta biết tang vật là lấy từ trên người ngài, cho dù có gan lớn như trời cũng không dám thu…” Y nguyền rủa cái tên mù mắt hại người kia, lột ai không lột, lại đụng ngay phải hung thần ác sát này! Quả thực muốn chết.
“A… Muốn ta tha cho ngươi cũng được, ngươi chỉ cần đến quan phủ mật báo, ta sẽ không đến tìm ngươi khó dễ nữa.” Hắn bỏ lại một câu rồi đi, cho rằng tên kia không dám không nghe.
Thường nói: đánh chó phải ngó mặt chủ. Tiểu tử kia bị đánh, hắn đương nhiên cũng sẽ giúp cái tên kia trả giá lớn.
*************************
Cầm một cây gậy trúc nhỏ, Kiều Bảo Nhi ngồi xổm bên hồ nước, gõ gõ lên hòn đá trên nước. Đợt một chút thì thấy con rùa nổi lê mặt nước, thong thả bò lên tảng đá.
“Ha hả…” Nó cười thoải mái, thả lá và thịt nát lên tảng đá, nuôi con rùa thuộc về nó, hồn nhiên không hay biết rằng Tiểu Cẩu Tử đã tới sau lưng.
Đạp nó một cái, Tiểu Cẩu Tử khinh thường, bực bội quát, “Gần đây ngươi nhàn rỗi quá nhỉ!”
Cây gậy trúc nhỏ chớp mắt đã rơi xuống nước. Kiều Bảo Nhi quay đầu, cả người dần cứng ngắc.
“Ngươi…”
Tiểu Cẩu Tử giơ tay đánh lên đầu nó, hừ ra tiếng, “Ngươi hầu hạ chủ tử nhẹ nhàng quá a, hay đi ra ngoài chơi nữa chứ. Chủ tử còn mua đồ cho ngươi a. Hừ, một con rùa mà đã khiến ngươi vui mừng thế này rồi.” Y khom lưng, nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném vào rùa nhỏ.
“A, ngươi đừng dọa nó sợ.” Thấy rùa nhỏ rơi xuống nước, Kiều Bảo Nhi lo lắng, vừa tức vừa giận, đứng dậy đẩy Tiểu Cẩu Tử. “Ngươi tránh ra, đừng khi dễ rùa của ta!”
Tiểu Cẩu Tử cũng đẩy mạnh lại, thấy tiểu Bảo Nhi lảo đảo, y thừa thắng xông lên, nhảy lên trước, đẩy nó ngã xuống, vung tay ném đá lên người nó.
“Tên đê tiện! Cho rằng có chủ tử che chở ngươi liền lên mặt hả? Ngươi chỉ như con chó bị người ta đùa bỡn mà thôi! Phi, trừng cái gì?! Ta bị ngươi hại, mỗi ngày đều phải nhìn cái bản mặt thối tha của Nghiêm tổng quản, việc cho chó ăn cũng rơi xuống đầu ta đây này!” Y không ngừng phát tiết tức giận, nắm tay hạ xuống, vừa đấm vừa đá.
“Dừng tay, dừng tay ─” Kiều Bảo Nhi đưa tay che đầu. Một lúc lâu sau, Tiểu Cẩu Tử mới buông tha cho nó.
“Hừ.” Đứng dậy, Tiểu Cẩu Tử hai tay chống nạnh, không chút sợ hãi đạp nó thêm một cái.
Cả người chật vật, Kiều Bảo Nhi bò ra xa một chút, nghe thấy không ít lời nguyền rủa chua ngoa không nghe, chỉ là mắng nó hèn hạ ti tiện.
“Ngươi định lúc nào mới lấy đồ đổi với ta?” Y ỷ chủ tử không có ở đây, cũng không có cả Nghiêm tổng quản, mới tìm được cơ hội chuồn đến chủ lâu. “Ngươi thì tốt quá rồi, cả ngày được đi theo bên người chủ tử, hai chúng ta cũng không có thời gian mà nói chuyện, ngươi cứ cố tình kéo dài, không phải là quên luôn rồi đấy chứ?”
“Ta không quên.” Kiều Bảo Nhi quệt vết máu ở khóe miệng, ôm khuỷu tay đau đớn, ngòi dưới đất co lại một đống.
“Chưa… Hừ hừ, vậy cầm đồ đã lấy đến đây a.”
Bàn tay run rẩy mò vào trong túi, Kiều Bảo Nhi lấy ra mấy thỏi bạc vụn, đây là món tiền dơ bẩn. Quay mặt, lông mi chớp chớp, không muốn để người khác thấy được lệ trong mắt nó.
Tiểu Cẩu Tử lập tức đoạt lấy, trố mắt giật mình kêu, “Chỉ có chừng này?” Tiểu Cẩu Tử giơ chân hất đầu, nhíu mày hỏi, “Ngươi có phải đã giấu đi không ít, không muốn cho ta phải không?”
“Ta không có.”
Tiểu Cẩu Tử thoáng chốc hiểu ra, “Nga, ta hiểu rồi, ngươi chỉ trộm có mấy thỏi bạc này là vì đề phòng chủ tử phát hiện ra bạc trong phòng bị thiếu, phải không?”
Kiều Bảo Nhi khó có thể mở miệng nói rõ nguồn gốc của món tiền dơ bẩn này từ đâu mà tới.
Thấy nó không nói lời nào, giống như đang cam chịu; Tiểu Cẩu Tử hừ hừ, không khỏi bội phục tiểu Bảo Nhi rốt cục cũng biết suy nghĩ. “Chính ngươi lo liệu đi, trộm ngân lượng không thể làm thường xuyên, lâu ngày chắc chắn sẽ bị phát hiện.” Đến lúc đó, y lấy cái gì đi thực hiện xuân thu đại mộng (giấc mộng không thực) đây?!
Y không quên dặn dò, “Ngươi tìm cơ hội đến phòng ta một chuyến, muốn đổi lấy tiểu thạch đầu, ngươi phải nghe ta.”
Nghe một tiếng “Được,” Tiểu Cẩu Tử cầm bạc vụn, phẫn nộ rời đi.
Kiều Bảo Nhi ngồi dưới đất không lúc lâu, khó chịu chôn đầu vào giữa hai đầu gối, hai vai run rẩy, rốt cuộc không chịu nổi bức bách của người khác nữa, tiếng khóc vỡ vụn quanh quẩn hồi lâu không tan…
**********************
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi bị đánh a?” Nguyên Kế vừa thấy người tiến vào trù phòng, kinh ngạc hỏi.
“Hở?” Trù tử đang nhào bột mì, ngẩng đầu lên, nhíu mày, “Trên mặt ngươi là sao vậy hả?”
Kiều Bảo Nhi quay mặt, buồn bã nói, “Ta… không sao.” Nó hoảng hốt lo sợ cầm lấy điểm tâm, xoay người rời đi.
“Chậm đã!” Trù tử rống lớn, bỏ lại cái cán bột, đi lên ngăn cản đường đi của nó.
Trợn mắt chấn kinh, Kiều Bảo Nhi đông che tây chắn, cúi đầu né tráng ánh mắt dò hỏi của trù tử.
“Ngươi bị đánh?”
“Không… Không có.”
“Còn nói không có.” Nguyên Kế tiến lên đây, ngó ngó khóe mắt ứ thanh của nó, “Không phải là ngươi lại làm chủ tử tức giận đấy chứ?”
“Không phải.”
“Còn nói không phải…” Nguyên Kế chọc chọc trán nó, cố sức trừng nó, “Đây cũng không phải chuyện lần một lần hai. Trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì vậy hả? Chuyện giữa ngươi và chủ tử mọi người đều biết. Sư phụ cũng không vui lâu lắm rồi đó.”
“Ngươi còn muốn che che giấu giấu bao lâu nữa? Mỗi lần đến đây đều cúi đầu, nếu cứ tiếp tục thế này nữa, ngươi sẽ không dám ngẩng đầu lên gặp ai nữa!” Dương trù tử trầm giọng gầm lên.
Nguyên Kế ép hỏi, “Ngươi cùng chủ tử, chuyện này cũng có thể kiếm tiền được sao?”
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi ở trong phủ vất vả nhịn gần nửa năm; bây giờ quyền hành của Nghiêm tổng quản cũng không được như trước, gã không dám khấu trừ lương bổng của ngươi nữa, trướng phòng cũng sẽ tính toàn bộ tiền lương cho ngươi. Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, ngày nào đó ngươi hồi hương, ngươi có dám nói trước mặt phụ mẫu ngươi ngươi hầu hạ chủ nhân trong phủ thế nào không?”
Cổ họng nghẹn lại, Kiều Bảo Nhi nhất thời khó có thể mở miệng. “Trù tử đại thúc đã cho rằng ta không biết xấu hổ… giống như những người khác nói sao?”
“Không phải sao? Mọi người ngoài miệng mặc dù không dám nói lời không tốt, nhưng đáy lòng vẫn coi thường ngươi.”
Nghênh đón vẻ mặt giận dữ của trù tử đại thúc, dần dần, nó phát giác trong mắt trù tử đại thúc có ý lo nghĩ và ngữ khí trách móc nặng nề, dậy nó phải sống như thế nào.
Nghĩ đến chuyện phát sinh trên người mình, mi nhíu lại, nó bắp ép chính mình phải nuốt xuống cảm giác chán ghét đang dâng lên trong cổ họng.
Dùng món tiền dơ bẩn trao đổi với Tiểu Cẩu Tử… Muốn đổi lấy tiểu thạch đầu, nó không dám trộm bất cứ thứ gì khiến người nhà hổ thẹn.
“Đừng… đừng mắng ta nữa…” Lời cầu xin yếu ớt, đôi mắt nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, tâm tư dần dần hình thành ý nghĩ muốn bay thoát khỏi bầu trời này.
“Trù tử đại thúc, tin tưởng ta, ta bị bức ép.”
Nghe vậy, Dương trù tử nói không nên lời, lẽ nào tiểu Bảo Nhi bị ép buộc thật… Nhưng mà, chủ tử sẽ làm thế sao…
“Ta là yêm cẩu…” Nó hiểu rõ người khác đối đãi với nó thế nào, cho dù có ngẩng đầu ưỡn ngực cũng không thay đổi được sự thực.
“Trù tử đại thúc, nếu như có thể, ta cũng muốn rời khỏi đây, dù có chở phân như Lâm lão bá, chỉ kiếm được chút ít ngân lượng, ta cũng nguyện ý. Nhưng ta muốn người nhà ta có thể sống tốt hơn…” Gánh nặng đặt trên vai nó không cho phép nó mặc kệ đa nương và đệ muội.
Nó sợ Nhị Bảo, Tam Bảo sẽ bước theo con đường của nó, chịu đựng những ngày tháng bị ức hiếp bắt nạt.
“Ngài nhanh lên, chủ tử và Lê Sinh đã trở về rồi đó.” Nguyên Kế thất vọng, lẩm bẩm, “Sư phụ, ngài nói cũng uổng công, tiểu Bảo Nhi tám phần mười là muốn tiền đến điên rồi.”
“Ngươi câm miệng!” Đẩy đồ đệ một cái, trù tử phóng mềm giọng, “Nếu ngươi còn muốn trốn, ta sẽ giúp ngươi.”
Nghe vậy, Nguyên Kế giật mình hét lên, “Sư phụ! Người tốt quá rồi đó!”
Kiều Bảo Nhi giật mình, không biết nên phản ứng thế nào.
“Đừng cho là ta chỉ nói suông mà thôi. Muốn rời khỏi phủ không khó, khó nhất chính là làm sao sau khi trốn đi rồi không bị người tìm ra, và dàn xếp cuộc sống sau này.”
“Thật không?” Trong lòng Kiều Bảo Nhi dấy lên hy vọng. Trù tử đại thúc thật tốt, nguyện ý giúp nó thoát khỏi nơi này.
Trù tử cười cười, xoa xoa đầu tiểu Bảo Nhi, trấn an, “Ngươi yên tâm đi, ta tự có dự định, đợi khi ta thu xếp ổn thỏa mọi việc, ngươi sẽ không cần ở đây nhìn sắc mặt người khác nữa.”
“Sư phụ…” Nguyên Kế mới hét lên một tiếng, lập tức đã ánh mắt coi thường xẹt qua.
Không dám nói thêm câu gì nữa, y tức giận, nhấc thùng nước ra khỏi trù phòng, ven đường không ngừng lẩm bẩm, “Việc không liên quan đến mình có bao nhiêu thứ, lại rước lấy phiền toái vào thân thế này…”
***************************
Ánh mắt hồ nghi đảo qua mặt tiểu tử kia, Mạnh Diễm diện vô biểu tình hỏi, “Ngươi lại té ngã?”
“Vâng.” Kiều Bảo Nhi nhanh chóng buông trà bánh, sợ người ta nhìn ra manh mối, lập tức chạy như trốn khỏi thư phòng.
Lê Sinh sát ngôn quan sắc (tùy mặt gửi lời), ám chỉ, “Thuộc hạ cho rằng tiểu nô tài lại phạm sai lầm, bị ngài trách phạt.”
Nhíu mày, Mạnh Diễm không vui cười lạnh, “Sao thế được.” Chưa tóm đư ợ c đi ể m y ế u ti ể u t ử kia thì cũng s ẽ không l ộ t da nó.
Lập tức vứt cho Lê Sinh một quyển danh sách, phân phó, “Đưa những yêm nhân được mười lăm tuổi đến lễ bộ đại đường, Mã công công sẽ chọn. Việc còn lại cần xử lý thì cứ làm, nếu có tin tức quan trọng gì thì nhân tiện mang về luôn.”
“Vâng.”
Mạnh Diễm đứng dậy, liếc liếc trà bánh trên bàn, “Tiểu tử kia lại trốn mất rồi, đi đâu rồi?”
Lê Sinh hỏi, “Gia có muốn thủ hạ đi bắt người về không?”
Chớp mắt, vẻ băng lãnh trên tuấn tăng lên, Mạnh Diễm bỏ lại lời cảnh cáo, “Làm tốt việc ngươi nên làm, chuyện không nên đụng, bớt lo chuyện người đi.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.” Lê Sinh mở rộng cửa, định rời đi nhưng lại quay đầu lại, nói, “Tiểu nô tài của gia chạy không xa, đang đứng ở chỗ cột trụ ngoài hành lang, ứ thanh trên mặt là do bị đánh.”
Sập! Cửa phòng khép lại, Mạnh Diễm nghiêng đầu trừng, tức giận trong bụng lập tức xông thẳng lên đầu – từ đầu hắn đã nhìn ra, đó là dấu vết sau khi bị đánh.
*************
Bất động thanh sắc, hạ tầm mắt, đường nhìn di chuyển theo tiểu tử kia, động tác của nó vẫn vụng về như trước, cả người run rẩy, ngay cả lông mi cũng run rẩy.
Khóe mắt ứ tử (bầm tím) của nó có vết cào hồng hồng nho nhỏ, tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt thâm thúy của hắn. Mạnh Diễm mặc nó hầu hạ cởi xiêm y; vòng ra sau, lát sau lại chạy tới trước, rốt cuộc nó cũng lên tiếng, “Chủ tử, ngài lên giường nghỉ ngơi đi.”
Mạnh Diễm đưa tay nâng cằm nó lên, nhướng mày, diện vô biểu tình hỏi, “Thế nào, ngươi còn muốn quay về cái góc cũ?”
“Ta…” Nó mím môi, nếu như có thể, nó không muốn ở đây nữa.
“Lên giường.” Lời ít mà ý nhiều, Mạnh Diễm không thèm che giấu động cơ trở lại phòng.
Kiều Bảo Nhi như ngừng thở, quay mặt đi, đi tới trước y quỹ, cẩn thận treo y bào của chủ tử lên.
Khó khăn quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, chăm chú nhìn hai chân nặng trịch như chì…
Ch ủ t ử ép bu ộ c, ngay c ả chính mình cũng ép bu ộ c… Viền mắt đo đỏ, bàn tay nho nhỏ cởi khố đầu xuống, thứ che phủ hạ thân cũng rơi xuống, tôn nghiêm cũng theo đó mà cuốn trôi.
Mạnh Diễm từng bước đạp lên cái bóng nhỏ gầy, trong mắt chỉ còn sót lại thân thể run run của nó. Cánh tay như sắt đưa ra, ôm lấy tiểu tử càng lúc càng ngoan ngoãn hơn. “Ta chỉ muốn ngươi lên giường, thế mà ngươi lại cởi cả xiêm y.”
Hạ mắt, bức những giọt nước đang ngưng tụ trên khóe mắt phải quay về, nó mặc cho chủ tử xé nốt những thứ che đậy cuối cùng, không còn lối thoát, ngay cả chút tôn nghiêm cũng từ chối cho nó.
Mạnh Diễm cúi đầu cắn, mút cái cổ tinh tế của nó. Bất luận hắn đối đãi thế nào, tiểu tử kia càng lúc càng phối hợp.
Bỗng nhiên, cả người đổ về phía trước, phía sau chịu đựng trọng lượng của chủ tử, cho dù hai tay có chống lên y quỹ cũng khó có thể giữ được hai chân đang từ từ mềm nhũn.
Thắt lưng căng chặt, ngạnh vật nóng rực muốn xâm lược, chuyển hướng giữa hai chân nó, cơn đau đớn nháy mắt ập đến.
“A! Đau quá…” Hạ mắt, trên mặt chảy xuống từng dòng lạnh lẽo, thân thể nhỏ gầy không ngừng chống đỡ cường hãn phía sau, một lần lại một lần bị húc lên.
Mất khống chế, làm sao cũng không muốn buông tha cho tiểu tử kia.
Bàn tay to chụp lên bàn tay nhỏ bé, nắm chặt; Mạnh Diễm vẫn liên tục hôn lên khuôn mặt đẫm mồ hôi nhỏ nhắn, đôi môi mỏng ần lên vết thương nơi khóe mắt, trong miệng cảm nhận mùi vị, đến đầu lưỡi đã hóa thành cay đắng nồng đậm.
Môi lưỡi dời xuống, chui vào đầu vai tiểu tử, không dừng được những hành vi càn rỡ liên tục, trong đầu lại dần dần ngừng lại ở nút thắt trên đầu ─ vì sao không ngừng xâm phạm tiểu tử kia…
*******************
Ngồi cạnh y quỹ, Kiều Bảo Nhi khó khăn nhặt lại xiêm y, cả người không ngừng run rẩy. Bỗng nhiên, nó che miệng, một ít uế vật dính lên tay, còn lại đều bị nó ép phải nuốt ngược trở lại.
Vẻ mặt hoảng sợ trắng bệch, ánh mắt kinh hoảng dời về phía giường, màn trướng trên giường buông xuống, che đậy vẻ chật vật khó khăn lúc này cho nó. Giây tiếp theo, nó vội vàng mặc lại y vật lên người.
Cẩn cẩn thận thận tránh khỏi bài biện trong phòng, im lặng mở cửa phòng chạy ra, đem chủ tử quẳng ra sau đầu, không dám quay đầu lại chạy vội đến phòng tắm, nôn hết tất cả uế vật ra, gột rửa sạch sẽ uế vật trên tay.
**********************************
Cửa phòng mở ra, Tiểu Cẩu Tử nhảy vội xuống giường, khi thấy rõ người tới, quả nhiên là tiểu Bảo Nhi.
“Có người nào phát hiện ngươi không?” Tiểu Cẩu Tử ló đầu ra khỏi cửa phòng, nhìn trái ngó phải, xác định ngoài cửa phòng ngay cả quỷ ảnh cũng không có mới nhẹ chân nhẹ tay khép cửa lại.
“Tiểu Cẩu Tử, đến bao giờ ngươi mới trả lại tiểu thạch đầu cho ta?” Kiều Bảo Nhi tựa người lên cửa, nhìn không rõ không rõ thân ảnh, trong lòng không yên.
Tiểu Cẩu Tử ép sát nó, ngửi ngửi mùi vị trên người nó, “Ngươi vừa mới tắm?”
“Ân.”
“Không phải đêm nay ngươi lại mê hoặc chủ tử đó chứ?”
“Không… Không phải chuyện của ngươi.”
“A, đúng là không phải chuyện của ta, bất quá…” Y cố ý dừng một chút, muốn đùa bỡn với tiểu Bảo Nhi.
Vô cùng sốt ruột, Kiều Bảo Nhi do dự nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ chủ tử tỉnh lại, vạn nhất phát giác nó không ở trong phòng… Không dám nghĩ tiếp, nó giục, “Bất quá cái gì? Ngươi mau nói cho ta biết khi nào ngươi mới chịu trả lại tiểu thạch đầu cho ta.”
Tiểu Cẩu Tử cười cười, vỗ vỗ mặt nó, muốn nó phải nghe cho rõ, “Chỉ cần ngươi hạ dược chủ tử, ta sẽ trả tiểu thạch đầu lại cho ngươi.”
Hách! Kiều Bảo Nhi há to miệng, kinh ngạc với những gì Tiểu Cẩu Tử vừa nói.
Mãnh liệt lắc đầu, nó lập tức hô, “Ta không dám… Không dám…”
“Hừ!” Tiểu Cẩu Tử nhéo mặt nó, tức giận mắng, “Ngươi có gan câu dẫn chủ tử mà không có gan hạ dược?!”
“Ngươi buông ra!” Mặt đau dớn, Kiều Bảo Nhi cố sức đập mạnh lên tay Tiểu Cẩu Tử, khó chịu hô, “Buông ra…”
Tiểu Cẩu Tử dùng sức nhéo nhéo, nghe thấy tiếng nó kêu đau một hồi, chờ đến khi tâm trạng đã thỏa mãn mới ghé sát đến bên tai tiểu Bảo Nhi nói ra kế hoạch, dặn dò kĩ càng.
Nới lỏng tay, y ác thanh ác khí hỏi, “Ngươi nghe hiểu không?”
Xoa xoa gương mặt phát đau, Kiều Bảo Nhi rất ủy khuất gật đầu, dùng tay sờ sờ cửa, kéo hoành thuyên (tấm gỗ gác trên thanh cửa, để chặn cửa ấy), nó chạy vụt ra khỏi cửa.
Cả đường loạng choạng chạy, thân thể vừa ngã vừa va, một bước sai lầm đã đạp lên hòn đá trên đường mà ngã đập vào bụi cỏ, trật chân, nó cố nâng người, bò đến tàng cây bên cạnh.
Cả người mơ hồ đau đớn, tổn thương trong lòng lại chồng chất thêm một tầng, nhãn thần trống rỗng ướt át nhìn bốn phía tối đen, lá cây sàn sạt rung động, thân thể nho nhỏ tựa vào thân cây.
Không muốn trở về phòng nữa, thần sắc buồn bã hạ mắt, suy nghĩ theo gió thổi về phương xa… Mu ố n r ờ i kh ỏ i đây… Nh ớ nhà quá… Nh ớ quá…
Một thân ảnh lặng yên đi đến, dừng lại cách đó không xa, sắc mặt vốn diện vô biểu tình từ từ âm trầm, ngón tay thu lại, lực đạo mạnh đến nỗi có thể bóp nát các đốt ngón tay.
____________________________
chú thích:
[1] Một trong những loại dế tốt nhất của Ninh Dương. Theo lịch sử trấn Ninh Dương (vùng Sơn Đông – TQ) thì dế của cửa hàng trong trấn này liên tục được tiến vua, với dế có đặc điểm: chủng loại nhiều (màu xanh, vàng, tím đỏ, đen, trắng), chất lượng tốt, hung hăng, đã đấu là đấu đến cùng, thiện đấu. Trong đó có các loại dế: dế đen răng xanh, cánh xanh, đầu cứng thân xanh, màu xanh hổ phách, đầu đen vàng đỏ, vàng tím (là loại anh vương gia cần đây) là được ghi vào cổ phổ (danh sách từ xưa) vì quý giá.