Yểm Nguyệt

Chương 14




Tất cả?

          Ta trợn mắt sững sờ nhìn hắn, trong đầu không ngừng lập lại lời hắn nói, cảm giác kinh ngạc như sóng lớn vỗ bờ. Ta hoàn toàn không ngờ thứ hắn muốn lại chính là thứ mà ta đã vứt đi từ lâu!    

          Dần dần, kinh ngạc chuyển thành chua chát, ta cúi đầu rất thấp, giọng khàn khàn. “Trái tim… không thể cho được”. Lần đầu tiên ta liều lĩnh phản kháng hắn, nói ra những lời dối lòng. Có lẽ ta không quản được tình cảm của mình, nhưng sẽ không để ai đoạt được tôn nghiêm.

          Cơn tức giận của hắn bộc phát, thông qua đôi mắt nóng như thiêu đốt mà toả ra bốn phía, khiến không khí tán loạn, gió bụi đầy trời. Hắn ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn lần nữa. “Vậy thì cho ai?”. Giọng điệu hắn ngày càng âm trầm đáng sợ. “Mộ Dung Viên hay Mạc Lánh?”       

          Cho ngươi! Nhưng ta im lặng không nói gì, chỉ chịu đựng ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn mà chậm rãi nhìn kĩ gương mặt hắn. Ta nghĩ chắc là vì ta hâm mộ hắn. Thân hình cường tráng, võ công cao cường, thần thái chói mắt, khí phách ngạo nghễ khiến người ta không thể không khuất phục. Trên người hắn chứa đựng tất cả những gì ta mơ ước, vì vậy trái tim không biết từ lúc nào đã bị cắn nuốt từng chút một.

          Ta chìm đắm trong đôi mắt đen không thấy đáy của hắn, mà bàn tay hắn đang siết chặt cổ tay ta cũng không rút về. Hai người chúng ta cứ giằng co căng thẳng như vậy, Đấu Tiêu lo lắng người kia lỡ tay đả thương ta nên không thể không xen vào. “Chủ tử…”

          Người kia rõ ràng không để ý đến tiếng gọi của Đấu Tiêu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ta không rời. Hiện tại ta cũng rất cố chấp, sợ rằng đi sai một bước sẽ thua tất cả. Thế nhưng buồn cười là ta không biết hành động theo cảm tính này của mình là vì cái gì!

          Dù sao, ngay cả trái tim cũng không giữ được…

          Ta và hắn cứ như vậy xem xung quanh như không người, cho đến khi lời nói của Đấu Tiêu tựa như từ một nơi xa xăm truyền tới. “Trái tim là thứ không thể chỉ ‘muốn’, mà phải ‘đổi’...”

          Hắn nghe vậy thì chấn động thân thể, trong con ngươi tối tăm loé lên thứ gì đó. Không lâu sau, hắn buông tay ra, chăm chú nhìn ta một lát, cuối cùng không nói gì mà xoay người rời khỏi. Ta vẫn đang bị lời của Đấu Tiêu và phản ứng của hắn khiến cho hỗn loạn, đến lúc hoàn hồn thì chỉ kịp trông thấy vạt áo của hắn bay bay theo gió, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng. Thậm chí những người bịt mặt đang đánh nhau với các huynh đệ cũng lập tức mất tăm, khiến các huynh đệ kinh ngạc khó hiểu.

          Cứ như vậy?        

          Sự tình phát triển bất ngờ, ta không còn khả năng tự hỏi, khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, mềm nhũn ngã xuống đất. Vẫn là Đấu Tiêu nhanh mắt nhanh tay đỡ ta, giọng điệu lo lắng. “Công tử không sao chứ?”

          Ta tựa vào tay Đấu Tiêu, suy nghĩ trong đầu vẫn hỗn loạn. Vẻ mặt sau cùng của người kia như in vào đầu ta, không gạt ra được.

          Các huynh đệ nhanh chóng vây đến, đại ca chỉa mũi kiếm vào Đấu Tiêu. “Buông ra”

          Sau khi Đấu Tiêu xác nhận ta không sao thì giơ hai tay lên, khôi phục vẻ mặt tươi cười. “Các vị công tử đừng hiểu lầm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không tổn hại ngũ công tử”

          Đại ca cẩn thận đợi các huynh đệ khác nâng ta dậy rồi mới nghiêm mặt hướng về phía Đấu Tiêu. “Ngươi rốt cuộc là ai? Và… hắn là ai?”. Đại ca nhận ra Đấu Tiêu là tổng quản ở Phong Thanh thành đã gặp hôm trước, trầm giọng hỏi. “Do Cừu Bùi Tâm sai khiến ư?”

          “Phụt!”. Đấu Tiêu vô lễ chế giễu, đáy mắt loé sáng. “Cừu Bùi Tâm? Đại công tử cũng thấy chủ tử là nhân vật thế nào, sao Cừu Bùi Tâm có thể sai khiến được?”

          Các huynh đệ không nói gì, nhớ tới khí thế áp bách khiến người ta dựng đứng lông tơ của người kia, có chút sợ hãi mà đồng ý. Cho dù chưa từng đánh nhau trực tiếp, nhưng chỉ bằng khí thế thì đã kém hơn nhiều. Đỗ gia bảo trong giang hồ được xem như tiếng tăm lừng lẫy, võ công của các huynh đệ cũng thuộc dạng cao cường, lúc Cừu Bùi Tâm làm minh chủ võ lâm vẫn phải nể mặt vài phần. Suy ra, người như người kia không thể bị Cừu Bùi Tâm ra lệnh được.

          Người như vậy sao lại đối địch với Đỗ gia bảo? Không, chính xác mà nói, người kia rõ ràng vì ta mà đến!

          Đại ca dùng ánh mắt chất vấn ta, chuyện mà ta lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra.

          Người ta giao du trước nay đều cực kì đơn giản, đa số bạn bè cũng được các huynh đệ biết đến. Chưa kể đến việc ta quen ru rú trong nhà, với bản lĩnh và tính cách một trời một vực của hai ta, khả năng ra ngoài làm quen kết bạn sẽ không lớn. Nếu quả thật quen biết thì cùng lắm chỉ là quan hệ xã giao mà thôi, nếu không sao các huynh đệ lại không biết? Nhưng vừa nãy nước mắt ta tuôn trào như vỡ đê, miễn cưỡng cách mấy cũng không thể viện cớ giải thích. Cho dù trong lòng ta đang không ngừng trách mắng chính mình không biết tự kiềm chế thì cũng không cách nào lau khô nước mắt trên gò má!

          Đại ca không muốn tra hỏi tại chỗ, chỉ phân phó những người khác. “Không được để xảy ra hỗn loạn nữa”

          Bên ngoài xe ngựa, bầu không khí giữa các huynh đệ rất quái dị. Lúc nãy xung đột đến bất ngờ, đi lại càng ngoài dự liệu. Các huynh đệ nổi danh trên giang hồ đã lâu, ít nhiều gì cũng có chút không thể chấp nhận chuyện đối thủ hoàn toàn trên cơ, lại không thể làm gì khác ngoài việc tự nhủ núi cao còn có núi cao hơn, nhất thời mọi người đều rối rắm trong lòng.

          Có điều cho dù bên ngoài biến hoá kì lạ thế nào cũng kém hơn không khí trầm trọng khó thở bên trong xe ngựa. Ta không có cách nào đáp lại vẻ mặt lo lắng và quan tâm của đại ca, vì suy nghĩ của ta đều bị tình cảm bộc phát lúc nãy che lấp. Thân thể ta run mạnh, yếu ớt giống như sắp vỡ nát. Có thứ gì đó tắc nghẽn trong ngực, đau nhức khó nhịn theo hô hấp mà ngày càng nặng thêm. Lần đầu tiên biết yêu, thế mà lại nhục nhã và lệch lạc như thế.

          “Yểm Nguyệt”. Giọng nói của đại ca kéo ta ra khỏi suy nghĩ, đôi tay hữu lực vịn vai ta, vội vã nói. “Ngươi có ổn không?”

          Ta kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt chậm rãi sáng tỏ. Ý thức được mình đang ở nơi nào, thông qua miêu tả của đại ca mà ta biết sắc mặt mình hiện tại tái nhợt biết bao nhiêu, khí tức tuyệt vọng biết bao nhiêu, dường như chỉ cần một chút bi thảm nữa thôi cũng khiến ta nát tan giữa cõi đời.

          “Yểm Nguyệt”. Đại ca phất qua tóc ta, thấp giọng nói. “Ta không muốn ép ngươi, nhưng nếu ngươi không kể rõ thì không ai có thể giúp ngươi…”

          Ta xoay mặt đi, không biết phải làm sao.

          Qua hồi lâu, ta rốt cuộc dùng hết dũng khí của cả đời, nhỏ giọng kể lại từ cái đêm không chịu nổi đó, cho đến khi kết thúc bằng chữ... yêu.

          Lúc đầu đại ca rõ ràng phẫn nộ không ngớt, cho đến khi ta nói ra tình cảm ẩn chứa trong lòng thì nét mặt biến thành khó tin cực độ. Ta cũng không muốn phơi bày sự không biết xấu hổ của bản thân, nhưng ta tin rằng các huynh đệ sẽ vì ta mà liều mạng với người kia, mà đó lại là kết quả ta không muốn nhìn thấy nhất.

          “Đại ca có khinh thường ta không?”. Ta sợ sệt mở miệng, siết chặt tay áo chứng tỏ đang khẩn trương.

          Sau khi đại ca bình tĩnh lại thì lộ ra nụ cười bao dung như thường lệ, ôm ta vào lòng. “Yểm Nguyệt, hãy tin đại ca, các huynh đệ vĩnh viễn cũng không coi thường ngươi”

          Lúc này cửa sổ bị gõ nhẹ, ta cuống quít ngồi thẳng dậy. Đại ca vén rèm, nhị ca thò đầu vào nói. “Đại ca, người tên là Đấu Tiêu vẫn đi theo chúng ta”

          Đại ca nhướn mày, tự hỏi trong chốc lát, còn nhìn ta mấy lần, sau đó ôn hoà hỏi. “Mời Đấu Tiêu tới nói chuyện được không?”

          Ta rụt vai, gật đầu.

          Đấu Tiêu dù kinh ngạc khi được đại ca mời, nhưng lúc đối mặt với thái độ không thân thiện nhưng cũng không mất lễ nghĩa của các huynh đệ thì vẫn ung dung tự nhiên. “Vấn đề của đại công tử, tiểu nhân đương nhiên sẽ không giấu diếm chút gì”

          Đại ca hỏi. “Chủ tử của ngươi… là ai? Thân phận thế nào?”

          Đấu Tiêu vừa cười vừa trả lời. “Chẳng lẽ Đại công tử cho rằng chủ tử sẽ tự giới thiệu với hạ nhân như ta?”. Hắn dừng một chút. “Ta chỉ biết chủ tử không có họ, chỉ có tên”. Hắn chuyển sang ta, dường như đang nói cho một mình ta nghe. “Tên của chủ tử là Tù Vân”

          Không có họ? Đại ca cau mày, ý định dò xét lai lịch người kia dường như lại càng khó khăn. “Vì sao lại… dây dưa với Yểm Nguyệt?”

          Trước khi Đấu Tiêu trả lời thì nhìn sang ta hỏi ý, cho đến khi ta không chịu nổi, phải gật đầu thì hắn mới nói. “Bởi vì chủ tử nghĩ rằng ngũ công tử là của hắn”

          “Nói nhảm!”. Tứ ca thô bạo trả lời. Sau khi biết chuyện ta gặp phải, các huynh đệ đều tức giận khó nén, vất vả lắm mới nhịn xuống, nay lại bị lời của Đấu Tiêu khơi dậy. “Yểm Nguyệt không thuộc về bất cứ ai! Hắn là người của Đỗ gia bảo, là huynh đệ của bọn ta!”          Đấu Tiêu không đồng ý mà lắc đầu. “Đây là lý do duy nhất ngũ công tử không bị giết sau khi gặp gỡ chủ tử vào hôm đó”