Yểm Ngã Lai Thời Lộ

Chương 18: Chương 18





119
“Thật xin lỗi.” Ta thấp giọng nói: “Là lỗi của ta.”
Bệ hạ đỡ ta đứng dậy, một gương mặt lạnh lùng đập vào đáy mắt của ta.

“Ngày mai là sinh thần của Minh Nguyệt, hôm nay thiếp mời đã được đưa tới, nàng nghỉ ngơi sớm đi.” Bệ hạ nhíu mày: “Trẫm quay về điện Thái Cực.”
Ta nằm trên giường, trong đầu chốc thì là cái nhìn thoáng lạnh lùng của bệ hạ ở chùa Bạch Mã, chốc thì là đêm đó ta khóc sưng hai mắt trông thấy bệ hạ thở dài nặng nề, lát lại biến thành hôm đại hôn của đế hậu, ta từng ngóng nhìn từ xa, trong lúc lơ đãng trông thấy đôi mắt mất mát của bệ hạ.

Hình như ta… luôn khiến ngài ấy thất vọng.

Ta để chân trần xuống giường, đi tới trước bàn trang điểm, lấy cái hộp nhỏ có khóa ra, một đóa hoa cách tang đã khô héo đổi màu đang lẳng lặng nằm bên trong.

Cả đêm không ngủ.

120
“Hôm nay nương nương muốn chải búi tóc thế nào?”
“Sao cũng được.” Đầu óc ta quay cuồng, khoát tay áo.

Tiểu Thanh lanh lợi lại khéo tay, chẳng bao lâu đã có ý tưởng.

“Mang cái này xuống đi.” Ta đưa hộp gỗ nhỏ cho Na Sách: “Ngươi thay ta cất cẩn thận, không được để cho ta nhìn thấy nữa.”
Na Sách cầm cái hộp, có chút kinh ngạc: “Đây là…”
Ta trầm mặc.

Na Sách hiểu ý, lui ra ngoài.

Trong gương đồng bằng phẳng sáng ngời, ánh mắt của Tiểu Thanh lóe lên chút hiếu kỳ.

121

Bệ hạ nhìn như không thèm để ý người muội muội này, thật ra sau lưng lại quan tâm đầy đủ.

Không chỉ vội vã trở về trước sinh thần, còn đặc biệt cho Trạng nguyên lang một ngày nghỉ để y tham gia tiệc sinh thần của Minh Nguyệt.

Ta không khỏi cười cười, nhớ lại cái ngày của mấy tháng trước, khi ngài ấy cau mày phàn nàn Minh Nguyệt tùy hứng và Trạng nguyên lang lạnh nhạt, thật sự vô cùng đáng yêu.

“Hoàng tẩu.” Minh Nguyệt hào hứng chạy tới kéo cánh tay ta: “Cuối cùng người cũng tới rồi.”
Đám tỳ nữ thì theo sát phía sau căng thẳng bảo vệ nàng ta, ta lại nhớ tới những lời nàng ta mỉa mai Đoan vương hôm ấy, nụ cười không khỏi nhạt đi vài phần.

“Bệ hạ vừa trở về, không dành thời gian đến được nên bổn cung đã mang cho ngươi hai phần quà.”
Minh Nguyệt nhếch miệng, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ tối tăm: “Hoàng huynh mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, nào có để ý tới sống chết của người muội muội này.”
Ta muốn giải thích thay bệ hạ, nhưng lại biết hai huynh muội bọn họ chất chứa oán hận đã lâu, tuyệt đối không thể hòa giải trong ngày một ngày hai.

Huống hồ hôm nay là sinh thần của Minh Nguyệt, ta không nên nhắc tới chuyện đau lòng này.

“Nhạc Bình đâu?” Ta nói sang chuyện khác.

“Hoàng tẩu không biết à?” Minh Nguyệt kinh ngạc che miệng.

Trong lòng ta xuất hiện chút dự cảm không lành, ta vội hỏi: “Sao thế?”
Minh Nguyệt thở dài: “Nhạc Bình phải gả tới nước Hồ để hòa thân, có lẽ bây giờ đang ở nhà lấy nước mắt rửa mặt đấy.”
Lòng ta chấn động, ngày ấy Đoan vương cười cười nói nói nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt, Nhạc Bình từ trong phủ Đoan vương ra ngoài, đáng lẽ không đến mức sụp đổ thất lễ như vậy.

“Sao lại thế được? Không phải nước Hồ đã tiến cống cho chúng ta ư? Sao đột nhiên lại hòa thân?”
“Những nữ tử hoàng thất chúng ta, nói dễ nghe là công chúa quận chúa.” Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Thật ra còn không phải là một con cờ thôi sao? Đế vương muốn chúng ta đi đâu thì chúng ta phải đi đấy không phải ư? Nước Hồ chưa bỏ ý định, có nảy sinh chiến sự nữa cũng chỉ là đánh chơi chơi, một công chúa có thể giải quyết thì cần gì cử thiên quân vạn mã đi chứ.”
Ta nghe ra giọng nói của nàng ta bất thường, muốn phản bác nhưng lại không nói nên lời.

122
Minh Nguyệt rót cho ta một ly trà hoa rồi bắt đầu lải nhải về Trạng nguyên lang.

Ta cảm thấy nhức đầu.

Giờ vẫn còn sớm, cả đêm ta không ngủ thật sự vô cùng buồn ngủ nên cáo từ một lát, vào phòng khách nghỉ ngơi.

Đầu vừa dính gối là ta lập tức ngủ say.

Trong lúc ngủ mơ, ta như đưa thân vào lò lửa, toàn thân nóng rực không có sức.

Ta thở dồn dập, mồ hôi nóng chảy ròng.

Bỗng nhiên, ta cảm thấy hình như mặt mình áp lên ngọc băng, mát mẻ thoải mái.

Ta đang muốn ôm chặt ngọc mát cho thỏa thì một cảm giác đau đớn khiến ta tỉnh lại.

“Lãng Ý.” Trước mắt là một gương mặt thoát tục, gương mặt đẹp như vậy, không phải Đoan vương thì là ai.

Giờ phút này hắn đang túm chặt mặt ta, lo lắng gọi tên ta.

Ta đau tới run rẩy, lại nửa tỉnh nửa mê, lập tức mắng: “Ngươi làm gì đó, lấy cái móng heo của ngươi ra!”
Trong cơn mơ màng buồn ngủ, hình như Triệu Linh Việt lạnh lùng trừng ta.


Ta lập tức run rẩy tỉnh lại, bấy giờ mới giật mình phát hiện không ổn.

Sao hắn lại xuất hiện trong phòng ta, sao ta không mặc gì, còn cả người nóng rực đổ mồ hôi?
123
Sắc mặt của Triệu Linh Việt cũng không tốt hơn ta chỗ nào.

Giờ phút này gương mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh lần đầu tiên nhuộm lên màu đậm khác, cánh môi cực kỳ quyến rũ hiện lên ánh sáng say lòng người.

“Chúng ta…”
Bị bỏ thuốc?
Ta đã có chút thần chí không rõ, vừa sợ vừa giận: “Tên khốn kiếp nào dám bỏ thuốc lão nương, đợi ra ngoài ta…”
Này này này, ngươi làm gì đó.

Triệu Linh Việt đưa tay đặt trên mặt ta, trong mắt là ánh sáng trông dịu dàng như nước lại khao khát như lửa mà ta chưa từng nhìn thấy.

Hắn khom người, hắn hé miệng, cánh môi mỏng hơi lạnh cọ qua môi của ta, hơi thở khẽ phớt qua môi ta.

“Lãng Ý…” Trong giọng nói của hắn là sầu bi vô tận.


Tiếng thở trầm trầm xấu hổ vang lên ngay bên tai, giờ phút này mặt của hắn thật sự gần trong gang tấc, hắn dùng sức nắm hai tay ta, trong mắt như có ánh sáng sáng rực bén nhọn như lửa, ta gần như suýt đánh mất chút lý trí cuối cùng.

Hừng hực hừng hực, linh hồn của ta như cũng đang cháy bừng nóng rực gào thét.

Môi hắn chạy dọc theo cổ ta, dấy lên nhiều ngọn lửa.

Xin lỗi Triệu Linh Việt.

Ta nhân lúc trong đầu còn chút tỉnh táo cuối cùng, ta ngẩng đầu lên như đòi hôn, đồng thời vào khoảnh khắc hắn cúi đầu hôn xuống thì cắn môi hắn một cách dứt khoát, tàn nhẫn và chính xác.

Chất lỏng ngai ngái như rỉ sắt lập tức chảy ra, ta hoàn toàn mất đi ý thức.

124
Khi tỉnh lại lần nữa đã là nửa đêm, đầu ta đau như muốn nứt ra.


Ta lung lay ngồi dậy mới chợt nhớ ra cảnh tượng đã xảy ra trước khi ta bất tỉnh.

Ta lăn một vòng trên giường, lại phát hiện nơi này thế mà là điện Triêu Dương.

Nơi này không một bóng người, cả một tỳ nữ gác đêm cũng không có.

Trong lòng ta không khỏi hoảng hốt, ta mặc áo ngoài vào rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Điện Thái Cực đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

Ta đứng ngoài điện, chần chừ không dám vào.

Cuối cùng hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta lại trúng thuốc như vậy, thế mà ở chung một phòng với Đoan vương.

Còn nữa, cuối cùng ta và Đoan vương có…
Trên người ta không có chút khó chịu nào, nhưng ta lại không dám nghĩ kỹ, nỗi hoảng sợ nặng nề và cảm giác bị phản bội phảng phất quét qua trái tim ta.

Minh Nguyệt từ trong điện Thái Cực bước ra, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh tự nhiên.

Nàng ta nhìn thấy ta thì không còn vẻ mặt xinh đẹp ngày xưa, ngược lại là dáng vẻ ương ngạnh làm khó Đoan vương hôm ấy.

Ta ngơ ngác nhìn nàng ta, trong đầu vẫn rối thành một nùi, không có bất kỳ phản ứng gì.

“Hoàng tẩu, cảm ơn ngươi.” Nàng ta dẩu môi cười khẽ, lại có chút thẹn thùng của nữ nhi gia, “Chúc mừng ta đi, ta sắp được gả cho lang quân như ý rồi.”
Trong đầu ta nổ oành một tiếng.

Là nàng ta..