"" Khu rừng là nơi cư ngụ của Sơn Thần và các linh hồn. Nếu một mai bị lạc thì sẽ vĩnh viễn không thể trở về.""
Đó là lời đồn thổi của những người quanh đây. Tuy nhiên có một người chả biết sợ là gì. Từ thành phố này đi lên ngọn núi đó là rất xa.( Nói là thành phố chứ nó chỉ là ngôi làng nhỏ.) Đi khỏi đại lộ ra tới con đường mòn chừng 15 phút, phải chạy băng qua cánh đồng rất rộng, chân núi rất khó đi.
Thế mà cậu lại lau đi như con ong, vèo vèo chả để ý gì cứ bay. Từ sáng, khi ăn sáng xong. Cậu đã xin phép ra ngoài. Cậu cứ lấy mục đích là ngọn núi, thế mà cứ chạy đi. Con đường tuy hơi xa, chạy cũng mệt. Nhưng mà cậu nhóc của chúng ta cũng đã đến được, cho tràn pháo tay nào.
- Em đến thật sao? Tôi không nghĩ em sẽ trở lại.- Trước cổng đền cũ, là chàng trai cậu muốn gặp. Đang ngồi đó đợi cậu.
- Anh...Anh đợi em hả? - Gương mặt cậu trở nên rạn rỡ, miệng cười tủm tỉm cố gắng kiềm chế nổi vui mừng. Hai gò má đo đỏ, ngượng ngùng.
- Thái độ đó là sao? - Thấy cậu biểu cảm hệt như con gái mới lớn, mới đi hẹn hò lần đầu ( Người ta mới 6 tuổi). Anh cũng buồn mà muốn phát cười.
- Em chỉ thấy vui quá thôi... À, đây là quà cho anh. - Chợt nhớ ra. Cậu giơ bó hoa dại hái bên đường khi đi đến đây. Đưa nó cho anh.
- Hoa? - Hơi bị ngạc nhiên ấy nhá. Quà cậu nói là bó hoa dại này sao?
- Em xin lỗi... Em chẳng có gì làm quà... nên... - Giọng nói lí nhí dần đi. Vẻ mặt cậu hơi buồn. Sao mà yêu quá vầy nè, ai nỡ trách. Anh bước xuống bậc thềm. Chìa tay ra trước mặt cậu.
- Sao ạ? - Cậu ngước nhìn anh.
- Hoa không phải cho tôi sao? - Kìa kìa, quay mặt chỗ khác là sao hả Gin. Ngượng hả gì.
- Vâng, của anh. - Cậu cười thật tươi. Sau đó cẩn thận đặt bó hoa lên tay anh mà không chạm vào anh. Thật là không biết nói gì luôn. Anh muốn xoa đầu cậu quá đi mất. Cẩn thận thế làm gì.
- Nơi này hơi nóng, ta qua chỗ khác mát hơn nhé. - Anh đang ngỏ lời mời hẹn hò sao? Á mới gặp đây thôi, bạo quá.
- Đừng lo, anh sẽ đưa em về. - Anh ác quá, mới tỏ tình với người ta đã quay mặt đi làm ngơ. Không ân cần nắm tay, dịu dàng bước đi lãng mạn tình tứ sao. ( Hìhì đùa thôi chứ mà nắm tay là Gin của chúng ta vĩnh biệt đọc giả từ chương 2 luôn).
Cậu hớn hở gật đầu, rồi nhanh chóng theo bước anh.
Khu rừng quả rất đẹp. Cây xanh đung đưa, suối chảy róc rách, những chú ve kêu bản hoà ca du dương. Thực bình yên làm sao. Giữa khu rừng chỉ có cậu và anh. Kẻ đi trước, người tiếp gót theo sau. Đi qua cây cầu nhỏ. Không ngờ là còn dùng được, cậu cứ ngỡ đã mục gã ra rồi cơ. Những hàng cây cứ nối tiếp nhau, đi qua cây này cây kia lại xuất hiện. Tia nắng vẫn cứ loe lối qua những tán lá to. Hồi sau, cậu cảm thấy có ai theo sau mình, cứ ngoái lại nhìn chẳng thấy ai. Rồi có một thứ gì đó màu đen thoát ẩn thoát hiện ở những sau cái cây.
- Gin. Trẻ con loài người hả? - Yêu quái là yêu quái. Mặt cậu sậm lại. Mắt mở to hết cở. Chân lùi bước về sau.
- Ăn thịt nó được không? - Thật đáng sợ làm sao. Cậu chạy ra phía sau Gin.
- Không. Cậu bé này là bạn tôi. - Anh nhanh chóng bước ra phía trước.
- Thật ư! - Cậu bé loài người. Xin đừng chạm vào Gin. Nếu chạm vào, tao sẽ ăn thịt mày đấy. - Con quái hăm he cậu rồi hoá thành một con cáo. Nhảy lên những tán cây nó đi mất hút.
- Cậu ta cũng là linh hồn. Chỉ đội mã dọa người thôi. - Anh đứng nhìn về phía xa nơi con cáo biến mất. Rồi quay người đi.
- Gin là linh hồn vô diện* hay gì vậy? Sao phải đeo mặt nạ? - Cậu lại tò tò phiá sau anh. Chồng đi đâu vợ theo đó quả rất đúng.
- Chẳng có gì đặc biệt. Em đừng quan tâm. Em kể chuyện của em đi. - Anh bí ẩn kinh khủng.
Nhưng cậu chỉ cười nhẹ và kể những điều về mình cho anh nghe.
"" Cứ ngỡ, mình là một kẻ cô độc nhất thế gian. Nhưng anh ấy. Gin mới là người đáng thương nhất, thậm chí cả quyền lợi làm con người cũng bị tước bỏ. Nhất định mình sẽ bảo vệ anh ấy.""
- Gin, em sẽ không bao giờ chạm vào anh. - Chết luôn rồi, suy nghĩ trong cậu tự dưng lại lỡ miệng nói ra luôn rồi. Mặt cậu đỏ bừng, chẳng biết giải thích thế nào.
- Ừ. - Anh đang cười đúng không nhỉ. Sau chiếc mặt nạ đó, liệu Gin có cười vì vui khi biết cậu quan tâm. Không biết anh như thế nào, chứ có người nghe câu trả lời mà hạnh phúc muốn điên luôn cơ.
Những ngày sau đó, cậu điều quay lại khu rừng. Trong suốt khoảng thời gian ở nhà bác, cậu điều chọn khu rừng là chốn dạo chơi. Thực sự được ở bên cạnh Gin, Natsume đã rất vui. Cậu cảm thấy thật hạnh phúc. Đi đến khu rừng hằng ngày. Cùng nhau chơi đùa, cùng thả những chiếc thuyền bằng lá do anh gắp.
- Em phải gắp thế này nè. Thấy chưa. - Khi hoàng thành chiếc thuyền bé bé xinh xinh. Thì phí trả công mà anh nhận được là nụ cười thật tươi của cậu.
Thường thì anh và cậu cùng nằm nghỉ dưới bóng râm của cây thụ to. Rồi lại bày trò chơi. Thật vui
- Hay là mình chơi trò quỷ bắt bóng nhá. - Cậu ngồi dậy. Ngước mặt lên nhìn bầu trời.
- Quỷ bắt bóng? - Là trò chơi của con người, anh không biết là chuyện thường.
- Vâng, như Gin là quỷ thì sẽ chạy bắt bóng của em. Nếu bắt được thì em là quỷ và sẽ bắt bóng của Gin. - Cậu hứng thú khi kể về trò chơi. Cậu chưa bao giờ được chơi, chỉ đứng quan sát đám nhóc trong làng.
- A, quên mất linh hồn làm sao có bóng. - Cậu chợt nhớ ra, rồi cười hì hì. Tự đánh đầu mình bảo ngốc.
- Đương nhiên là có. Ta là quỷ ta sẽ ăn thịt nhóc, nếu nhóc không chạy. - Làm ra vẻ nguy hiểm. Giọng anh ép lại, khàn khàn như ông cụ. Anh ghé sát vào cậu, hai tay làm như quái vật.
- Haha Gin trông ngố quá. - Cậu kông kiềm nổi cười phát ra thành tiếng. Rồi co chân lên mà chạy, theo lời của ông cụ à nhằm con quỷ Gin mới đúng.
Anh rược đuổi cậu quanh góc cây. Rồi ra ngoài khỏi bóng râm. Cái bóng bé nhỏ y như chủ nó, cứ in đậm dưới nền cỏ mà chạy lăn săn.
- Woa, Gin có bóng thực kìa. - Cậu cứ chạy lung tung, làm rối nảo anh quá. Quơ quơ tay vẫy gọi anh như thể thách thức anh bắt được mình.
- Đứng lại đó...âu - Cha cha. Chàng trai này yêu đất mẹ lắm đây. Anh té nhàu xuống, nằm cha bãi ở đó.
- Té rồi. - Cậu chạy lại xem sao. Ai ngờ trúng kế anh ngoi dậy bắt ngờ tấn công.
- Aaaaaa Gin chơi xấu... - Cả khu rừng ngập tràng tiếng cười.
Ngày hôm sau, và ngày hôm sau nữa. Cậu điều tới khu rừng. Một khoảng trống trong rừng, có rất nhiều hoa ở đó. Gin nằm ngủ bỏ mặt ai đó buồn chán, ngắm bươm bướm. Những đám mây cứ trôi nhè nhẹ. Thời gian như ngưng động. Cậu ngồi ngắm Gin thay cho những con bướm.
Cơn gió thổi thoáng qua. Cậu có một ý nghĩ. "" Mình sờ vào mặt nạ của anh ấy có sao không nhỉ. "" Rồi nhẹ nhàng cậu chạm vào chiếc mặt nạ ấy. Chằm chặm đôi tay nhỏ bé của cậu nâng chiếc mặt nạ lên. Mắt cậu đang rung động bởi thứ đang nhìn thấy. Gương mặt Gin rất thanh tú. Hai mắt nhắm nghiền đang say ngủ, đôi môi khép hờ như đang cố quyến rũ, sóng mũi cao, làn da trắng. Rất tuyệt hảo. Rồi chợt bắt giác anh mở mắt ra. Càng thu hút đôi mắt màu vàng mắt mèo sắc sảo. Không biết từ lúc nào hồn cậu đã rời khỏi xác. Cậu bị hốt hồn luôn rồi, đến nổi anh ngồi vẫy tay trước mặt mà cũng chẳng hay.
- Natsume, sao thế? - Anh cười cười, trông gian quá.
- A, em xin lỗi... Anh vờ ngủ à? - Hai má cậu đỏ ngần vì xấu hổ. Quay mặt chỗ khác không dám nhìn anh.
- Em thấy tôi giống người thường không? - Anh ngồi đối diện cậu, chóng cằm nhìn chằm cậu.
- Sao anh phải đeo mặt nạ ạ? - Cố gắng lén nhìn anh mới chịu.
- Ngượng à? - Thấy vẻ mặt đó của cậu anh chỉ muốn véo thật mạnh.
- L... Làm gì có... chỉ là.. chỉ là... - Mặt cậu lại đỏ hơn, hai tay quơ lung tung. Rồi lại cúi gằm mặt, giọng nói lí nhí dần.
- Nếu không đeo mặt nạ. Tôi sẽ không giống linh hồn. - Nói cũng phải đẹp trai thế mà. Cậu đưa lại mặt nạ cho anh.
- Anh kỳ lạ thật... - Câu trả lời chỉ là nụ cười của anh. Lần đầu thấy anh cười khi không có đeo mặt nạ. Nụ cười đó thật đẹp.
Vài ngày sau có chuyện xảy ra. Tối hôm đó Thím phải nhập viện. Cậu không hiểu sao cô bé đó lại đổ lỗi cho cậu. Miyoko ( tên cô bé) cứ vừa khóc, vừa đánh cậu.
- Cũng tại cậu... tại cậu... tại sao cậu không trở về với ba mẹ cậu đi... tại sao lại cứ ở nhà tôi... tại sao thế hả... huhu mẹ ơi... - Cứ thế cô bé khóc thật nhiều, thật nhiều. Việc cậu làm bây giờ là đứng yên đấy cho cô bé đánh.
- Miyoko thôi nào con... Natsume cháu có sao không? Chú xin lỗi, nhưng cháu trông nhà giúp chú được không? Chú phải vào viện trông mẹ của Miyok. - Nói xong chú ấy đưa cô bé lên xe cùng. Bỏ cậu một mình đứng trước cửa nhà.
Nhìn vào trong cậu chợt nhớ lại có một con yêu quái lúc nào cũng bám theo cậu. Đôi chân nhỏ bé run lên vì sợ sệt khi nghĩ sẽ ở một mình trrong ngôi nhà đó. Cậu bất giác chợt lùi về phía sau rồi chạy lên núi. Chạy đến nơi chỗ dựa duy nhất.
Khu rừng thật tối, thật đáng sợ nhưng cậu cứ chạy thẳng vào rừng. Miệng không ngừng gọi Gin. Cậu sợ hãi. Nước mắt sắp rơi thì Gin xuất hiện.
- Natsume, sao em lại đến đây, em có biết trời tối rất nguy hiểm không hả. Đồ Ngốc... - Khi gặp cậu, anh cho một tràn dài vì lo lắng. Nhưng rồi cậu chợt khóc ầm lên làm anh trở tay không kịp.
- Sao thế? - Anh ngồi song song với cậu, nhìn cậu khóc mà bất lực không thể làm gì.
Nhìn thấy anh trước mặt cậu an tâm mà khóc. Khóc tới khi mệt nhừ, rồi ngủ quên luôn. Đến khi trời sáng cậu tỉnh dậy thì nhận ra mình đang trong ngôi đền cũ. Chiếc áo khoát màu xanh được đấp trên người cậu.
- Em tỉnh rồi à. - Gin từ cửa bước vào. Trên tay là những cái bánh đem đến cho cậu.
- Anh đưa em đến đây ạ? - Cậu ngước nhìn anh.
- Bị ngốc à. Đưa em đến đây thì liệu anh còn nói chuyện được với em sao? Là cái linh hồn khác đưa em đến. - Anh đặt bánh xuống cạnh cậu. Chuẩn bị một bát nước cho cậu rữa mặt.
- Linh hồn khác? - Cậu ngơ người
- Ừ họ còn đưa thức ăn cho em này? - Anh nói
- Vậy ạ... Họ không đáng sợ... như em nghĩ... - Cậu nhẹ cười khi nhìn thấy những vị ơn công bé nhỏ núp ló ngoài kia. Có lẽ họ đang trông xem cậu có ổn không.
Linh hồn, yêu quái điều là thứ hư vô không ai thấy hay biết sự tồn tại của họ. Nhưng cậu là người có thể thấy được và có thể sẽ chấp nhận họ.
Tiếng ve vẵn cứ ngan vang. Ánh nắng le lói qua hàng cây. Vẫn là con đường cũ mà cậu vẫn thường đi. Bước trên những bậc thang trải dài xuống chân núi. Vẫn là Gin đi trước, cậu lẽo đẽo theo sau.
- Này, Gin. Từ mai, em sẽ không thể đến đây chơi nữa. Em từng kể với anh rồi phải không. Em chỉ là được nhận nuôi từ họ hàng. Nhưng có vài việc xảy ra nên em phải đi đến nơi khác. Họ nói mỗi hè em có thể đến chơi. - Cậu cứ chầm chậm nói, giọng nói có vẻ buồn. Rồi đột nhiên anh dừng lại, quay nhìn cậu
- Vậy hè năm sau em sẽ đến chứ?
- Ừm, nhất định em sẽ đến
_______ Còn tiếp