Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 98






Ninh Vũ Phi hỏi: “Ông chủ, sắc mặt ông có chút không tốt, vật này bao nhiêu tiền?”
“Một trăm năm triệu cậu mang đi, khụ khụ khụ…”
“Đắt quá, mười lăm triệu!” Ninh Vũ Phi nói.

“Không bán!” Ông chủ cự tuyệt.

Nhưng Ninh Vũ Phi đã ăn chắc đối phương, nói: “Đừng mà, thứ này còn có thể bàn giá tiếp mà không phải sao? Ông bây giờ đang cần gấp một khoản tiền để mua thuốc, mà mười lăm triệu hoàn toàn đủ, ông xem đồ vật của ông không cái nào lành lặn cả, rất khó bán, mười lăm triệu, tôi lấy.


Ông chủ mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý, bởi vì chính xác ông ta đang rất cần tiền chữa bệnh, cũng biết vài thứ quá xấu, rất khó bán.


“Hạo Tử, trả tiền đi, cái đồ chơi này cậu mua.

” Ninh Vũ Phi nói.

Trần Thành Hạo không hiểu, nhìn miếng ngọc bội xỉn màu trông xấu xí chết đi được, thật không hiểu tại sao Ninh Vũ Phi lại muốn mình mua làm gì.

“Mua đi, coi như làm chút việc tốt!”
“Được rồi!” Trần Thành Hạo trả cho ông chủ mười lăm triệu, cầm ngọc bội cẩn thận nhìn một chút, khó hiểu hỏi: “Tiểu Phi, cái đồ chơi này thật sự đáng giá mười lăm triệu sao?”
“Cái này!” Ninh Vũ Phi xòe tay ra.

Thấy thế, khuôn mặt Trần Thành Hạo run rẩy: “Một triệu rưỡi?”
“Đoán lại.


“Một tỷ rưỡi?”
“Không phải!”
Lúc Trần Thành Hạo nhìn thấy Ninh Vũ Phi nói không phải, bản thân bắt đầu mất bình tĩnh, nhanh chóng thận trọng hỏi: “Mười lăm tỷ?”
“Chỉ cao hơn từng đấy chứ không thấp hơn, sau khi về nhà dùng lửa hai trăm độ đốt trong vòng mười phút, có người ra giá với cậu, mức giá này là thấp nhất, cậu tự liệu tình hình mà làm.



“Oa, kiếm lời là đây chứ đâu!” Trần Thành Hạo vội vàng đem ngọc bội cất kĩ vào trong túi.

Trong nháy mắt đó, cảm giác ánh mắt của tất cả những người xung quanh đều không có ý tốt.

Lần này thật sự là kiếm được bội tiền rồi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Phi, hay là chúng ta đi về đi, ở bên ngoài quá nguy hiểm.


“Thả lỏng một chút, đừng có lấm la lấm lét như tên trộm thế.


Ninh Vũ Phi im lặng, trên người mình còn mang theo mấy trăm tỷ, còn chẳng thấy căng thẳng tý gì.

Rất nhanh, hai người đi đến chỗ bán nguyên thạch, Ninh Vũ Phi đi vào.

Thật ra lần này đến đây là vì lễ mừng thọ của ông nội Tư Đồ Y Nhạn tối nay, cũng không biết ông cụ thích gì, liền nghĩ tặng ông cụ đồ cổ hay một khối nguyên thạch cũng là một chủ ý hay.

Chỗ bán nguyên thạch này cũng chỉ có kẻ có tiền mới dám đi vào.

Sau khi Ninh Vũ Phi đi vào, nhìn thấy hai bên đều là giá gỗ nhỏ, phía trên có trưng bảy đầy đủ các loại đá khác nhau.


Giá cả cao thấp không đồng nhất, tảng đá càng tốt thì càng có khả năng cắt ra tìm thấy đồ tốt.

Trần Thành Hạo hết quay trái rồi lại ngó phải, nhìn ngang nhìn dọc: “Tiểu Phi, có cần tôi về bảo ba bán hết nhà cửa đi, sau đó đến đây xem tiếp không?”
“Đi sang một bên, vừa rồi chỉ là may mắn mà thôi, có thể tìm thấy được bảo bối hay không vẫn khó nói lắm.


“Ài”
Chỗ này là một đại sảnh, lập tức có một mỹ nữ mặc sườn xám đi đến, nói: “Hai anh muốn xem nguyên thạch sao?”
“Chúng tôi chỉ xem một chút thôi!”
“Không sao, bên kia có đèn pin, còn có nước uống, các anh có thể dùng.

” Cô gái mặc sườn xám rất lễ phép nói.

“Cảm ơn!”.