“Tố Nga, cái này là sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Không biết, nhất định là người áo đen vừa rồi nhét cho em, nhưng người áo đen này sao lại nhắc nhở anh, bọn họ không phải muốn giết anh sao?”
Nắm lấy tờ giấy trong tay, Ninh Vũ Phi nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ngưng trọng nói: “Bọn họ nhất định sẽ phải trả giá.”
Trong khi đó, tại một sân bỏ hoang, người đàn ông áo đen ném người đàn ông trong tay xuống đất nghiêm khắc nói: “Ai đã ra lệnh cho anh điều tra Ninh Vũ Phi?”
“Hừ, hỏi thừa, đương nhiên là nhân vật phía trên, diệt cỏ phải diệt tận gốc vĩnh viễn trừ hậu hoạn, đạo lý này anh không hiểu sao?” Người đàn ông áo đen bị thương hỏi lại.
“Hừ!”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ cái gì, đơn giản chỉ là muốn thoát ly tổ chức đúng hay không, nhưng anh nghĩ nhiều rồi, từ ngày anh tiến vào tổ chức, anh sinh ra là người tổ chức, chết là ma của tổ chức, đây chính là số mệnh của anh và tôi, hahaha...”.
Tiên Hiệp Hay
“Anh có tin là tôi sẽ giết anh bây giờ không?” Người áo đen tức giận.
“Tôi biết anh sẽ không dám, hậu quả của việc này là gì anh tự mình biết.”
Người áo đen bị thương cười lạnh đứng lên, tiếp tục nói: “Chuyện năm đó anh cũng có tham dự, vừa rồi bản lĩnh của thằng nhóc đó anh cũng đã nhìn thấy, nếu sự tình bại lộ, anh cảm thấy một mình anh có thể là đối thủ của cậu ta không?”
Người đàn ông áo đen hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cơn thịnh nộ bên trong, nói: “Lần sau tôi sẽ không cứu anh nữa, tự lo cho bản thân mình đi.”
“Sẽ không, bởi vì có một vị cao thủ của trường Đại học Long Dệu ra tay, thằng nhóc kia lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của vị kia, nhỏ cỏ nhất định phải nhổ tận gốc!”
“Hừ!”
Người áo đen không biết nói gì, chân đạp một cái thi triển khinh công rời đi.
Ngày hôm sau.
Ninh Vũ Phi ngồi trong lớp học thất thần, nghĩ đến người áo đen tối hôm qua rốt cuộc là ai, vì sao trước đây muốn giết mình sau này lại nhắc nhở mình không nên tiếp tục điều tra chuyện này.
Tối hôm qua Đường Cảnh Trung nhắc tới Hộp Trường Sinh, nhưng vì sao mấy lần xua đuổi Hộp Trường Sinh lại trở về trong tay mình, mà tối hôm qua Đường Cảnh Trung nói Hộp Trường Sinh là chìa khóa để giải mã lý do nhà họ Ninh bị giết cả nhà.
Hắc Bạch Song Sát kia, người phụ nữ dùng kim kia, cộng thêm người áo đen tối hôm qua, giữa bọn họ có tồn tại liên hệ gì hay không.
Ngoại trừ người áo đen, hai thế lực không rõ này có thể là một trong những hung thủ giết người nhà mình hay không.
Sự tình bắt đầu từ đâu, manh mối duy nhất chính là Hộp Trường Sinh nhưng bởi vì không mở được thì không có manh mối, chỉ có thể chờ những người đó tìm mình.
“Này, Vũ Phi, làm gì vậy?” Trần Thành Hạo ôm lấy vai Ninh Vũ Phi kéo Ninh Vũ Phi từ trong suy nghĩ trở lại, bất tri bất giác mình đã suy nghĩ hết một tiết học, bây giờ đã kết học rồi.
“Không có gì, chỉ là mất tập trung mà thôi.”
“Cậu có thể nghĩ cái gì, không phải là nghĩ muốn hoa khôi đấy chứ?” Trần Thành Hạo hỏi.
“Đi sang một bên đi.”
Ninh Vũ Phi thật hận không thể một cước đá Trần Thành Hạo ra, người có bạn gái còn dựa vào gần như vậy, ai không biết còn tưởng rằng hai người có chút tơ tình.
“Tôi sẽ đi mua nước ở máy bán hàng tự động, đi không?”
“Đi!”
Ninh Vũ Phi nhìn thoáng qua phòng học, kinh ngạc hỏi: “Diêu Dư hôm nay không tới sao?”
“Cô ấy nói hôm nay nhà cô ấy có chút chuyện, ngày mai mới đến trường!”
“Ừm!”
Trần Thành Hạo cười nói: “Yên tâm đi, Diêu Dự là vợ tôi, ba mẹ tôi đã công nhận rồi, cậu còn quan tâm cái gì chứ?”
“Tôi không quan tâm.”
Khi hai người chuẩn bị mua đồ uống, Trần Thành Hạo nhận được một tin nhắn, khuôn mặt vốn đang tươi cười biến thành không thể tin được, lập tức chạy ra ngoài.
“Thành Hạo, cậu đi đâu vậy?”
“Diêu Dự xảy ra chuyện rồi.”.