Reng reng reng!
Ninh Vũ Phi cầm điện thoại lên nghe: “Chị Bảo Châu, tôi bây giờ không rảnh mà?”
“Ninh Vũ Phi, anh không phải phải thi đấu sao? Đã xảy ra chuyện gì, còn không đến mười phút nữa, các cậu còn không mau đến đây!”
“Cái gì? Chị Bảo Châu chị cũng đến xem thi đấu rồi sao, nhưng chúng tôi bị kẹt xe trên đường rồi.
” Ninh Vũ Phi không có cách nào để giải quyết.
Lăng Bảo Châu nói: “Nói cho tôi biết các cậu đang ở trên đường nào, tôi nhờ cảnh sát giao thông nhanh chóng qua đó mở đường.
”
“Chúng tôi ở đường xxx.
”
“Ừ!”
Nhưng cho dù có mở đường cũng không còn thời gian, Trần Thành Hạo nói: “Nếu như có máy bay trực thăng thì tốt rồi, chúng ta trực tiếp bay qua đó, uy phong biết mấy.
”
“Thành Hạo, cậu xem phim nhiều quá rồi, cái gì mà máy bay trực thăng, có phải là sân bóng đá đâu cậu muốn nhảy dù xuống sao?” Đỗ Đức Mạnh cạn lời.
“Ôi!”
Bíp.
Lúc này, sau lưng mọi người vang đến âm thanh mô tô địa hình, mười mấy chiếc xem mô tô dừng bên cạnh xe của trường.
Người trên chiếc mô tô trên cùng mở kính cản gió của mũ bảo hiểm lên, nói: “Sáu út, lên xe, tôi đưa các cậu đi.
”
“Chị tư, em yêu chị quá đi.
” Ninh Vũ Phi hét: “Đội viên đội bóng nhanh chóng ngồi lên mô tô, chúng ta đi.
”
Sau khi mười đội viên ngồi lên xe, đội mô tô trực tiếp nhanh chóng lái xuyên qua con đường hẹp đó, chạy như bay đến sân vận động.
Trong sân vận động, người hâm mộ của Long Diệu đều đợi đến xót ruột khó chịu, không còn thời gian nữa, còn không đến năm phút, kết quả người của Long Diệu một người cũng không có xuất hiện.
Hàn Bách Vạn cười ha ha, đương nhiên là biết nguyên nhân gì, bây giờ chỉ còn đợi thời gian kết thúc trận đấu là được.
“Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ đại học Long Diệu bỏ cuộc rồi sao? Không thể nào?”
“Ai mà biết được, có thể là biết sẽ gặp được đội bóng mạnh, cho nên không muốn thi nữa.
”
“Cậu nói cái gì?” Hai bình luận viên buông mic ra, trực tiếp bắt đầu bấm tay.
Mọi người đỏ mồ hôi, hai người này làm sao mà làm bình luận viên được, căn bản là hai kẻ khờ mà.
“Còn ba phút …”
“Còn một phút …”
“Ba mươi giây …”
Khi thời gian chỉ còn lại ba mươi giây, ngoài cổng truyền lại tiếng thắng gấp của mô tô, một chiếc mô tô dẫn đầu lái vào, những người xung quanh lần lượt né ra.
Lâm Thanh Tiêu trực tiếp lái vào sân, hù đến hai chân của trọng tài run rẩy.
“Chị, cảm ơn.
” Ninh Vũ Phi nói.
“Cố lên!”
Sau khi mô tô lái vào, đội viên chủ lực của Long Diệu đã đến sân trước, thời gian vừa đúng lúc.
Bốp bốp bốp.
Người hâm mộ đại học Long Diệu bắt đầu hét lên: “Long Diệu, Long Diệu…”
Huấn luận viên Tằng cũng đã ngồi mô tô đến, vừa nhịn lại sự nôn ốn vừa vội vàng đưa danh sách đội viên tham gia trận đấu cho tổ trọng tài.
Sau đó cầm thùng rác ở dưới đất lên ói vào đó, người già không chịu nổi sự dằn vặt như thế của bọn trẻ.
Sắc mặt của Hàn Bách Vạn căng thẳng, khi chuẩn bị gọi điện thoại chất vấn, một âm thanh truyền lại: “Ông chủ Hàn, gặp mặt rồi.
”
“Ông chủ Giang, ông chủ Hồng, các ông…” Hàn Bách Vạn không hiểu.
.